Hồ Sơ Bí Ẩn

Ngô Linh lấy trong túi ra dụng cụ lấy máu, nhìn vào cực kỳ chuyên nghiệp, hình như đều là thiết bị y tế chuyên dụng ở ngân hàng máu.

Gã Béo cũng rất nhanh lẹ, xắn tay áo lên để Ngô Linh lấy máu.

“Cần bao nhiêu thế?” Tí Còi1hỏi.

“Một lượng máu bình thường là đủ rồi.” Ngô Linh nói.

“Có đủ không?” Tí Còi kinh ngạc.

“Nhiều hơn, chắc chúng ta phải chạy thoát thân ngay đấy.” Ngô Linh đùa một câu nhưng chẳng vui tẹo nào.

“Không cần đo lường sao? Bao nhiêu máu mới có thể làm nổ8tung loại quái vật đó?” Tí Còi tiếp tục hỏi.

“Không cần thiết. Chúng ta không có đối tượng để đo. Hơn nữa, thứ như vậy vốn không thể có quá nhiều. Một hai con là nhiều nhất rồi. Chỉ để đề phòng bất trắc, mới lấy một ít máu2thôi.”

Xem ra nhóm Ngô Linh đã có kế hoạch rồi.

Tôi bèn lên tiếng hỏi.

“Nếu La Mục không có vấn đề gì, vậy trong tuần này đã có thể ra tay.” Ngô Linh nói: “Thời gian càng kéo dài, càng có lợi cho chúng. Đánh nhanh kết thúc nhanh.”

“Huyền Thanh4Chân Nhân cũng sẽ ra tay à?” Tôi hỏi.

“Nếu sư phụ của Chương Ức Phong không ra tay, thì lão đạo cũng không ra tay.” Cổ Mạch rướn người một cái: “Gói gọn sự tình trong phạm vi nhỏ mới là cách làm đúng nhất. Bằng không, người khác cũng có khả năng chen vào ngăn cản. Bây giờ là thời kỳ bất ổn. Kiểu thanh trừng nội bộ này… Nếu không phải thầy trò Chương Ức Phong vốn đã có vấn đề thì căn bản không thể đánh.”

Tôi không ngờ Cổ Mạch lại rành về chuyện của giới quái dị như thế.

Cổ Mạch lập tức bổ sung: “Đây là do lão đạo nói.”

“À.” Tôi nhìn Cổ Mạch một cái: “Một người ở hậu cần như anh, chắc không tham chiến đâu nhỉ?”

“Hậu cần cũng phải đợi thời cơ. Tôi ở quanh đó, nghe thấy gì, cũng có thể cảnh báo cho họ biết. Cả món vũ khí này nữa, cũng phải mang theo. Còn cậu…” Cổ Mạch vỗ vỗ Nam Cung Diệu, rồi dò xét nhìn tôi từ trên xuống dưới.

Lực chiến đấu của tôi khá là tế nhị.

Xét về năng lực, chắc là tôi nằm ở phạm trù rất mạnh. Nhưng nếu bỏ năng lực đi thì tôi chỉ là một con gà nhép. Hiểu biết về giới quái dị đã có hạn, tố chất cơ thể lại không được mạnh. Nếu dùng cách nói của game đối chiến, là tôi chẳng biết chút gì về thuộc tính, kĩ năng, phương thức tấn công của địch, bản thân lại chạy không nhanh, máu ít giáp mỏng, rất dễ toi đời.

Lời của Cổ Mạch không hề tổn thương lòng tự tôn của tôi.

Ngẫm kĩ lại, tôi không xuất hiện ở bãi “chiến trường” ấy thì vẫn tốt hơn. Lỡ đâu người của Thanh Diệp chết…

“… Nếu chúng tôi chết, cậu cũng còn cơ hội hồi sinh chúng tôi.” Ngô Linh nói thay lòng tôi.

“Đừng có lỡ tay nhé.” Lưu Miểu cười với tôi, nói.

“Xì xì xì! Đừng có miệng quạ đen! Ai chết chứ?” Cổ Mạch lập tức la lên.

“Mọi người rốt cuộc nắm chắc bao nhiêu phần?” Tôi chân thành hỏi: “Nếu xác suất thành công quá thấp, chi bằng đợi thêm một chút. Cũng có thể điều tra xem rốt cuộc Chương Ức Phong đã hại chết bao nhiêu người. Tôi trực tiếp đi vào cảnh mộng…”

Có thể giết Chương Ức Phong mà gã chẳng kịp trở tay.

Như vậy xác suất thành công sẽ cao hơn.

Chưa kể làm như thế những người vốn sẽ chết vẫn được sống tiếp, hiện thực bị thay đổi…

“… Có lẽ ảnh hưởng không lớn đâu. Những người gã mượn tay Thẩm Vọng Thư giết chết, hình như đều nằm trong giới quái dị… Ơ?” Tôi ngẩn người.

“Trước đó các cậu không hề biết gã ta đã làm những chuyện này. Hiện tại chúng tôi không có chứng cứ.” Ngô Linh nói: “Tìm ra chứng cứ để tố cáo gã ta cũng không được. Tranh cãi sẽ làm tốn rất nhiều thời gian. Vừa rồi cũng đã nói, bây giờ là thời kỳ đặc biệt. Thầy trò họ có lẽ cũng đang giả bộ cải tà quy chính, được người trong giới quái dị tha thứ. Còn một điểm nữa…” Đôi mắt đen láy của Ngô Linh tựa như đang phát ra tia sánh sáng lạnh: “Mục tiêu công kích của họ rất có thể là người có năng lực, chứ không phải những người đi theo còn đường thầy trò, truyền thừa gia tộc. Đây lại là vấn đề liên quan đến hệ phái trong giới quái dị. Còn liên quan đến cả kế hoạch to lớn xuyên quốc gia của giới quái dị trong thời gian gần đây nhất, hiện cũng đang mỗi người một ý.”

Ngô Linh nói nghe rất phức tạp, nhưng trên thực tế có thể đúng là phức tạp như cô ấy đã nói. Trong này liên hệ đến quá nhiều sự xung đột về lập trường, lợi ích và quan niệm.

Trong cái giới quái dị giết người tự nhiên như nghiền chết kiến ấy, những tranh chấp này nếu làm không khéo sẽ dẫn đến một cuộc tàn sát lẫn nhau với quy mô lớn.

Tình hình hiện tại, người trong giới quái dị kể ra vẫn còn kiềm chế, chưa đến mức phải ra tay. Cũng có thể, một số người trong số họ cũng giống như Chương Ức Phong, chọn cách ra tay trong bóng tối, không bị phát hiện.

Tôi cảm thấy đau đầu.

“Trong này địch hay ta vẫn chưa phân rõ ràng. Rất nhiều người có lập trường khác nhau. Nếu nghĩ theo hướng tích cực, có thể có những người nửa đường sẽ thay đổi lập trường; nghĩ theo hướng tiêu cực, có một số người có thể đã làm nội ứng ngay từ đầu. Cả giới quái dị, đã đứng bên mép vực quá lâu rồi…” Ngô Linh thở dài: “Những người có dã tâm đã nhìn thấy cơ hội nổi lên kia.”

Tôi chợt thấy ớn lạnh: “Ý cô là, có người mong muốn nhìn thấy cái xã hội ma quỷ thống trị?”

“Chẳng phải cậu cũng đã nhìn thấy trong cảnh mộng đó sao? Thế giới ấy còn tồn tại lãnh thổ do thiên sư bảo hộ.” Ngô Linh lạnh lùng nói.

Tôi cảm thấy lạnh gáy.

Trong lịch sử loài người, có lẽ những chuyện tương tự không hề hiếm.

Vì lợi ích cá nhân mà không ngại giết người phóng hỏa đã có rất nhiều, vì lợi ích cá nhân dấy lên chiến tranh lại càng có cả đống. Rất nhiều người không làm vậy, chẳng qua là vì họ không có cơ hội làm mà thôi. Đâu phải ai ai cũng có thể gây ra thời thế loạn lạc, cũng đâu phải ai cũng có thể trở thành kẻ chiến thắng sau cùng trong cuộc loạn lạc.

Cá nhân tôi, đương nhiên là hy vọng thế giới được hòa bình, mọi người đều duy trì được hiện trạng, mỗi người tự mình vươn lên, cứ như thế mãi mãi. Có thể sẽ có một ngày, loài người buông thành kiến xuống, các quốc gia kết nối với nhau thông qua thương thảo, tạo thành một đất nước địa cầu thật sự.

Nhưng tôi cũng biết, đây chẳng qua chỉ là một ảo tưởng tươi đẹp mà thôi.

“Vậy à…” Tôi lẩm bẩm nói.

“Được rồi.” Ngô Lình nhìn sang túi đựng máu.

Tôi quay lại nhìn về phía hành lang.

“Cứ giao cậu ta cho Diệp Tử đi. Các cậu có thể về trước. Trên đường nhớ cẩn thận.” Ngô Linh nói.

Ba chúng tôi cũng chẳng giúp được gì nữa, tạm biệt ra về.

Lúc xuống lầu, cả ba đều không ai nói gì.

Ra khỏi lầu 6, Tí Còi mới chửi bậy một câu.

“Đến nước này rồi, còn muốn đâm lén nhau. Thật là… chả trách tương lai sẽ ra như thế…” Tí Còi trở nên ủ rũ.

Nghe cậu ta nói như thế, tôi cũng cảm thấy thế giới tương lai ấy xem như đã được định sẵn.

Diệp Thanh phải chăng đã biết được điểm này nên mới chọn cách đánh cược tất cả vào năng lực của tôi?

Bây giờ ngẫm lại, chọn lựa này thật là sáng suốt.

Sự tin tưởng về loài người liên kết với nhau, cùng chống lại ma quỷ vốn là điều không thể. Bất kì người nào sinh lòng mềm yếu đều có khả năng sẽ tăng cường sức mạnh cho ma quỷ.

Người có năng lực diệt ma lại phân tán, ai cũng có toan tính riêng.

Trong tình thế như vậy, anh hùng dũng cảm độc chiến có lẽ là con đường khả thi duy nhất.

Diệp Thanh là anh hùng độc chiến, tôi chỉ là cây đao trong tay anh ta.

Có cây đao như tôi, anh ta có thể chém phăng con ác ma xuất hiện đầu tiên, khiến tất cả trở lại bình thường.

Tương lai, có thể sẽ có chiến tranh thế giới mới, có thể sẽ có thảm họa mới diệt sạch loài người, nhưng ít nhất, nguy cơ lần này vẫn có thể vượt qua.

Khi nghĩ như thế, tôi cảm thấy nhiệt huyết trong tim mình đang sục sôi.

Nhưng dù sao tôi cũng không phải thiếu niên bốc đồng mười mấy tuổi, nhiệt huyết này cũng được một lát là tan biến.

Cụ thể nên làm thế nào, vẫn phải trông chờ vào Diệp Thanh thôi.

Đến bây giờ lòng tôi vẫn còn thấy mơ hồ, đành gồng người lên để cho nhóm Diệp Thanh đẩy về phía trước mà thôi.

“Lúc này… có nên kiếm một ngôi chùa nào đó để bái lạy, cầu phúc một chút không nhỉ?” Đột nhiên Tí Còi nói.

“Nếu anh thành tâm…” Gã Béo liếc nhìn cậu ta một cái.

Năng lực của Tí Còi không khéo lại thực sự có ích.

Tôi và Gã Béo nhìn chằm chằm cậu ta.

Tí Còi vừa xoa cằm vừa suy nghĩ: “Thành tâm à… Kể ra, cô ấy đã từng nói cho em nghe một nghi thức rất linh nghiệm đấy…”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui