Hồ Sơ Bí Ẩn

Rầm rầm rầm!

Tiếng đập cửa vang lên không ngớt bên tai.

Gã đầu trọc vẫn còn ở bên ngoài, chẳng biết mệt mỏi, cũng chẳng biết bỏ cuộc là gì.

Tôi thực sự không muốn khen ngợi sự cố gắng của hắn ta.

Trục cửa gỗ đang rung lắc, tựa như sẽ bị đứt bất kì lúc nào.

Cả cánh cửa gỗ có vẻ cũng chẳng chắc chắn mấy, cực kỳ có khả năng sẽ bị đập vỡ.

Thần kinh tôi1căng như dây đàn, tạm thời ngừng suy nghĩ vấn đề của Steve.

Thứ bây giờ phải đối phó là gã trọc đầu ngoài kia.

Có thể hắn ta là người đi vào game… Không đúng, người đi vào game chắc hẳn đều ở trong không gian độc lập, dẫu hai người vào phòng 201 cùng một lúc, cũng sẽ không gặp nhau. Cũng giống như game…

Game… game…

Đó có thể là một NPC trong game.

Muốn giải quyết, chắc8chắn cũng phải dùng phương thức của game mới được.

Tôi nhìn vào trong phòng.

Những thứ được bày trên các chiếc kệ kia khiến tôi cực kỳ khó chịu. Những món búp bê, xương cốt, đều là thứ được dùng trong phép thuật phù thủy.

Nơi đây là Phòng Nghiên cứu Hiện tượng Quái dị Thanh Diệp, nhưng lại không giống với nó ngoài đời.

Steve nói, Bạch An đã tham gia vào việc tạo ra trò chơi. Trò2chơi biến thành bộ dạng hiện tại, tất cả là do Steve muốn bảo vệ linh hồn của Bạch An.

Tôi không biết Bạch An đã từng đến phòng nghiên cứu chưa. Có lẽ chưa bao giờ đến, chỉ nghe cha mẹ anh ta, cũng chính là người ủy thác thực sự tiếp xúc với Thanh Diệp kể lại. Có lẽ, anh ta từng đến thôn Sáu Công Nông trong nỗi tò mò, nhưng nhất định là4chưa vào bên trong phòng nghiên cứu.

Nơi đây là phòng nghiên cứu trong tưởng tượng của Bạch An.

Nhưng hiểu biết của Bạch An về Thanh Diệp không chỉ là tưởng tượng. Anh ta còn nhìn thấy người của Thanh Diệp giải quyết sự kiện thông qua năng lực của mình.

Những thứ này…

Tôi nhào đến trước chiếc kệ.

Ngoài búp bê bị nguyền rủa, đầu lâu, tiêu bản thường thấy trong điện ảnh, truyền hình; tôi còn nhìn thấy bùa hộ thân của Thanh Diệp.

Cái này có ích không?

Con ma ở ngoài kia… Tôi đã từng nhìn thấy âm khí, bây giờ vẫn có thể cảm nhận được âm khí.

Nếu là ma, chắc là bùa hộ thân sẽ có tác dụng.

Rầm rầm!

Tôi đến gần cánh cửa đang không ngừng chấn động, dán bùa hộ thân lên cánh cửa.

Lập tức, bên ngoài vang lên một tiếng gào thảm, tiếng đập cửa cũng theo đó mà im bặt.

Tôi cảm thấy âm khí ngoài cửa tức khắc biến mất, giống như bị thứ gì đó xua tan trong chớp nhoáng.

Tôi thở phào, nhưng không mở cửa ngay.

Tôi đè một tay lên cánh cửa, cúi đầu nhìn xuống sàn nhà.

Tôi không thể hành động ẩu tả.

Phải rời khỏi cảnh mộng… rời khỏi không gian trò chơi này.

Tôi nhắm mắt lại, không ngừng nghĩ thầm.

Ý nghĩ này lặp lại trong đầu tôi vô số lần, nhưng mở mắt ra, tôi vẫn nhìn thấy sàn nhà bằng gỗ lạ hoắc.

Không được, không thể nào rời khỏi chỗ này được.

Mồ hôi chảy từ trên trán tôi xuống, rớt xuống sàn, để lại một vết nhỏ.

Tôi hoang mang, nhìn lại thân thể mình.

Tôi đã đi vào cảnh mộng bằng trạng thái linh hồn, thế nhưng, bây giờ…

Tôi chạm vào người mình, rồi thử xuyên tường.

Không được, hoàn toàn không được.

Thân thể tôi thực sự đang ở đây, không phải chỉ có linh hồn.

Điều này khiến tôi càng đổ nhiều mồ hôi hơn.

Tôi thực sự bị bắt vào không gian trò chơi rồi.

Kiểu này thì thật là…

“Bình tĩnh lại. Bên ngoài còn có nhóm Ngô Linh, ở trong này… Nơi đây là phòng nghiên cứu… Cái người tên Steve đó muốn có người tìm ra Bạch An, nghe Bạch An nói cho biết sự thật của thế giới…” Tôi tự lầm bầm, dùng những điều này để khiến mình bình tĩnh lại, kiên nhẫn phân tích vấn đề.

Phòng nghiên cứu chắc là không nằm trong phạm vi của “Tìm Linh”. Có khả năng “Tìm Linh” chỉ là bề mặt ngoài của không gian trò chơi này, sau khi trải qua sự sàng lọc của “Tìm Linh”, người thực sự được chọn mới vào đến phòng nghiên cứu, đi tìm Bạch An.

Tưởng Hựu đã vào được rồi…

Tôi lại không nhớ trình độ của Tưởng Hựu cao cỡ nào về mặt chơi game. Cũng có thể Tưởng Hựu là do có quan hệ với tôi nên mới vào đây. Anh ta đã gọi điện cho tôi, nhắc đến Thanh Diệp. Thông tin này có lẽ đã bị chương trình do Steve biến thành dò bắt được.

Tôi bị bắt vào, có lẽ do một nguyên nhân tương tự.

Nếu vậy, tôi thậm chí chẳng cần đi tìm Bạch An, chỉ cần biểu hiện mình là người thích hợp nhất để được lựa chọn, chương trình sẽ tự động đưa Bạch An đến trước mặt tôi mới đúng.

Như vậy thì phải làm sao?

Nói chuyện ở chỗ này, sẽ bị chương trình trò chơi bắt được không?

Nhưng mà…

Tôi lại nảy sinh ra một điểm lo lắng.

Cái chết của Bạch An và sự bảo vệ của Steve đều rất đột ngột.

Tôi đoán là Bạch An đã bị con ma đến từ tương lai giết chết. Con ma ấy… những con ma ấy vẫn đang truy tìm linh hồn của Bạch An, định tiêu diệt tận gốc. Bảo vệ của Steve lúc này đã trở thành hợp lý.

Lớp bảo vệ này cũng chứng tỏ không gian trò chơi này thực ra cũng chẳng an toàn.

Tôi mà nói chuyện ở đây, rất có thể sẽ bị con ma nào đó “nghe” thấy.

Vừa rồi NPC đầu trọc đuổi giết Tưởng Hựu chạy đến đây có khi nào là nằm trong tình huống như vậy?

Tôi ôm đầu, rầu muốn thối ruột.

Kiểu suy xét này quá khó khăn đối với tôi.

Không phải không có hướng tư duy, mà là tôi sẽ luôn giả định rất nhiều tình huống. Tôi không tin tưởng đối với bất kì suy đoán nào của mình, cũng vì vậy mà càng đưa ra nhiều suy đoán hơn. Cứ như thế, tôi càng do dự phân vân, chẳng biết bước tiếp theo nên làm gì.

“Diệp Thanh…” Thình lình tôi buột miệng kêu lên.

Diệp Thanh có đang ở bên cạnh tôi không?

Tôi ngô nghê nhìn quanh một vòng.

Trong phòng hiển nhiên chỉ có mình tôi, chẳng có người nào khác, càng chẳng có ma, chẳng có âm khí.

Điều này khiến tôi lại phát rầu lần nữa.

Tạm thời… Hình như chỉ có thể như này, chỉ có thể dựa vào chính mình.

Tôi vừa suy nghĩ, vừa nhét bùa hộ thân vào túi, đi quan sát những món đồ khác trên kệ.

Đây chắc là trang bị và dụng cụ ở trong trò chơi. Nhưng mà, những thứ này đều không có hướng dẫn sử dụng.

Ngoài bùa hộ thân giống hệt bùa hộ thân của Thanh Diệp ra, tôi còn tìm được một chùm chuông gió bằng gỗ.

Ồ, chuông gió!

Tôi vui mừng.

Thứ này dùng để gọi hồn. Gọi Bạch An đến được không nhỉ?

Nếu có thể nhờ vậy mà tìm ra Bạch An, vậy thật là quá nhẹ nhàng. Dù đối với sự thật của thế giới gì gì đó, tôi chẳng hứng thú mấy… Thậm chí tôi còn sợ mình sẽ biết được sự thật.

Kẻ cầm đầu thực sự đứng đằng sau các ma vương của thế giới tương lai… ừm… chắc không phải tôi đâu nhỉ?

Tôi cầm chuông gió, mà lòng khá lưỡng lự.

Chùm chuông gió này cũng có khả năng sẽ gọi đến hồn ma khác.

Ngẫm nghĩ tới lui, rồi vẫn nhét chuông gió vào túi.

Tôi không mang theo ba lô, đồ mặc trên người vẫn là bộ đồ ngủ mặc trong nhà, hai cái túi rất nhỏ và lại chỉ có tính chất trang trí.

Tôi không thể nhét hết chùm chuông gió này vào, vẫn có mấy mảnh gỗ thòng ra ngoài.

Hai cái túi đều đã gồ lên.

Tôi vòng qua giữa gian kệ đựng, nhìn thấy chu sa và bùa giấy mà Ngô Linh từng dùng. Thứ này thì tôi hoàn toàn chẳng biết cách dùng. Hình dạng của những bùa giấy này thì tôi có thể phân biệt được, nhưng không thể phân biệt ra công dụng khác nhau của chúng từ sự khác nhau của những hình bùa trên bề mặt.

Đi tiếp về phía trước, tôi nhìn thấy một chiếc chuông bằng ngọc và một cái phướn.

Ủa… thứ này chẳng phải là đồ của Pháp Liên đạo nhân ở Hối Hương sao?

Diệp Thanh đem chuông về phòng nghiên cứu, treo lên phía trên bức tranh đó…

Nhưng mà, đây không phải là vật mà người của Thanh Diệp đã tiếp xúc khi nhận ủy thác của người ta, mà là vật được tiếp xúc trong cảnh mộng của tôi.

Bạch An cũng đã nhìn thấy tôi sao?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui