Hồ Sơ Bí Ẩn

Mặc dù chỉ thấy được bóng lưng nhưng tôi vẫn nhận ra. Người đó là Tí Còi.

Tôi bỗng chốc thất thần, nhịp tim và hơi thở đều rối beng.

Tí Còi chết rồi… chết rồi? Tại sao lại như vậy!

Tuy rằng tôi đã sớm suy đoán được, đã biết Tí Còi sẽ dữ nhiều lành ít, nhưng tôi vẫn chưa thể chấp nhận sự thật này.

Cho1dù tôi có thể hồi sinh cho Tí Còi, thay đổi sự thật là Tí Còi đã chết, nhưng trong những phút giây biết được Tí Còi đã chết, thì đầu óc tôi lại rơi vào một khoảng trắng.

Cửa thang máy sắp đóng lại, Tí Còi cũng sắp ra khỏi tầm nhìn của tôi.

Tôi lập tức phản ứng lại, xông đến trước mặt Tí Còi,8điên cuồng la lên: “A Thụy! Đợi đã! A Thụy!”

Tôi đưa tay ra kéo lấy Tí Còi, nhưng đôi tay đưa ra không thể chạm vào người của Tí Còi.

Tại sao lại như vậy?

Tay tôi bắt trượt vài lần, lần nào cũng xuyên qua người của Tí Còi.

Tôi gọi một lần nữa, Tí Còi vẫn không có phản ứng gì cả.

Sắp đến gần ngã rẽ2kia rồi!

“Diệp Thanh! Diệp Thanh, cản cậu ta lại!” Tôi quay đầu lại, hét vào xung quanh: “Làm ơn… anh có thể làm được đúng không! Anh có thể điều khiển năng lực của tôi mà!”

Diệp Thanh hoàn toàn có khả năng làm được điều này. Hiện tại tôi không còn quan tâm đến vấn đề Diệp Thanh có thể sẽ mất khống chế nữa.4Anh ta đã tìm được nguồn thức ăn. Có vô số linh hồn không ngừng cho anh ta nuốt chửng.

Rõ ràng là như thế, nhưng lời tôi hét ra lại không được đáp lại.

Tim tôi đập thình thịch.

Tôi không nghi ngờ việc này là do Diệp Thanh cố ý, mà nghĩ đến cảnh mộng lúc trước.

Cảnh mộng về Quỷ Ngữ kia là do Diệp Thanh cho tôi thấy, giải thích với tôi những gì anh ta đang làm; hay là do người khác muốn tôi nhìn thấy?

Sự xuất hiện không sao giải thích được của Thu Tử Dương trong ảo giác của tác dụng phụ tạo ra khiến tôi bắt đầu nghi ngờ, lúc này, tôi lại có cảm giác nghi ngờ như lần trước.

Nhưng, lúc này người tôi nghĩ đến tiếp theo không phải là người điều khiển năng lực của tôi kia, mà là tình huống của Diệp Thanh.

Diệp Thanh không điều khiển cảnh mộng của tôi, có thể là anh ta vốn không theo tôi tiến vào cảnh mộng.

Trong cảnh mộng của Quỷ Ngữ, anh ta đột nhiên phát hiện ra tôi, đẩy tôi ra khỏi cảnh mộng.

Bây giờ, đột nhiên tôi từ cảnh mộng của cha Kỳ Bạch nhảy đến cảnh mộng của Tí Còi…

Có một kẻ địch nguy hiểm ẩn náu bên người, có thể Diệp Thanh không thể theo kịp tới đây, bảo vệ tôi…

Sàn sạt sàn sạt…

Tiếng ma sát của đôi giày da vào sàn nhà, âm thanh rất nhỏ, nhưng lại phóng to khi đến tai tôi.

Anh Từ kia đã đi qua ngã rẽ, sắp ra đến đại sảnh của khách sạn.

Tí Còi chậm hơn một chút so với anh ta, cũng đi đến ngã rẽ rồi.

Tôi chỉ có thể tự mình giải quyết chuyện này thôi.

Tôi cố gắng bình tĩnh lại, bay đến bên cạnh Tí Còi.

Tôi vẫn còn nhớ lần đầu tiên khi tôi mới sử dụng năng lực, cái gì cũng không biết, không biết mình có thể làm được gì, chỉ có thể một lần rồi một lần thử nghiệm.

“A Thụy, dừng lại! A Thụy, tôi là Lâm Kỳ! Có nghe thấy tôi không?” Tôi lặp đi lặp lại những lời này, cũng thử tiến tới nắm lấy Tí Còi.

Đột nhiên bước chân Tí Còi dừng lại.

Tôi mừng rỡ, lập tức phát hiện Tí Còi đang đứng ở chỗ ngã rẽ, đứng trong điểm mù của camera giám sát.

Cậu ta đứng tại chỗ một lúc, hình như đang nghiêng tai lắng nghe cái gì đó.

Tôi cũng đứng nghe, nhưng không nghe thấy gì cả.

Không có tiếng động.

Tôi không nghe thấy tiếng, cũng không thấy gì từ ý thức của Tí Còi cả.

Tí Còi quay đầu lại, ánh mắt nhìn xuyên qua tôi.

Tôi vội vàng quay lưng lại, nhìn thấy bức tường phía sau mình.

Giấy dán trên tường là giấy ráp bình thường, nói một cách văn vẻ thì giống như một đồi cát vàng óng ánh của sa mạc lớn.

Tí Còi nhìn chằm chằm vào bức tường đó, giống như nhìn thấy cái gì đó từ bên trong.

Nhìn thấy cái gì nhỉ?

Tôi dựa vào ánh nhìn của Tí Còi thì cũng chỉ thấy một bức tường như vậy mà thôi.

Tôi liếc nhìn xung quanh, những bức tường khác cũng như nhau cả.

Tí Còi ra vẻ hoảng hốt. Cuối cùng ý thức của cậu ta cũng buông lỏng, từ đó tôi nhìn thấy được một số thứ.

Tôi nhìn thấy cát màu vàng… không phải, là đồng hồ cát.

Trong chiếc đồng hồ cát to cỡ bàn tay, những hạt cát màu vàng tụ lại thành một đường thẳng.

Mỗi lần quay ngược đồng hồ cát, là thời gian một phút.

Ánh đèn hắt lên đồng hồ cát, những hạt cát nhỏ vàng kia phản chiếu ra tia sáng li ti.

Hình rắn điêu khắc trên giá đỡ của đồng hồ cát cũng phản chiếu ra những tia sáng yếu ớt, chiếc bóng do vảy rắn tạo ra, sẽ khiến người ta lầm lẫn rằng có hai con rắn đang vặn vẹo chuyển động.

Một phút.

Hạt cát nhỏ trong đồng hồ cát đã chảy hết.

“Cậu thấy được cái gì?”

Có người hỏi.

Tí Còi không thấy gì cả.

Bên cạnh có một người khác trả lời: “À, thấy hoa, hình như là hoa Bạch Ngọc Lan và còn có Bồ Công Anh.”

“Hoa Bạch Ngọc Lan và Bồ Công Anh. Hai loại hoa này tượng trưng cho sự chia lìa. Đây không phải là chuyện xấu. Về chuyện tình cảm, hai người chia lìa, nhưng cuộc sống của hai người sẽ tiến thêm một bước, sự nghiệp học tập sẽ phát triển theo hướng tích cực.” Giọng nói phía trước trả lời.

Tí Còi thầm cười giễu cợt.

“À, vậy… có cách nào để phòng tránh không?”

“Cách thì cũng có. Có một số cách giúp hai người răng long đầu bạc, nhưng như vậy sẽ ảnh hưởng đến các vận thế khác của hai người. Có được tất có mất. Cố ý thay đổi vận mệnh thì sẽ gặp phải báo ứng đấy, hai người có đồng ý không?”

Giọng nói bên cạnh hơi ngập ngừng, hình như muốn tiếp tục nói gì đó.

Nhưng Tí Còi không còn nghe rõ nữa.

Những hạt cát nhỏ đang chảy ngược lại lên trên một cách kỳ lạ, dường như đang đảo ngược thời gian.

Tự bản thân chiếc đồng hồ cát cũng đang xoay chuyển.

Hai con rắn kia sống lại, quấn quanh chiếc đồng hồ cát. Chiếc răng độc đâm vào trong thủy tinh, cắn vỡ nó.

Cát rơi đầy đất.

Tí Còi đột nhiên bừng tỉnh. Cậu ta tỉnh giấc khỏi hồi ức, nhìn chằm chằm vào bức tường trước mặt.

Lớp ráp trên giấy dán tường như đang sống lại, chúng bắt đầu chuyển động.

Tôi bỗng cảm thấy khiếp sợ.

Hình ảnh gió thổi biển cát trên sa mạc thành hình gì thì hình trên giấy dán tường chính là hình đó.

Những hạt cát trên tường còn bị thổi rơi xuống, tung bay bao phủ cả cái ngã rẽ trên hành lang.

Cát bay vào mắt.

Tí Còi nhắm mắt lại, đưa tay ra che chắn.

Những hạt cát kia vây quanh người Tí Còi.

Tôi nhanh chóng vươn tay ra, nhưng vẫn bắt trượt.

Tôi quay người chạy đến chạm vào bức tường, nhưng vẫn vậy, cái gì cũng không chạm vào được, cả người tôi xuyên qua bức tường.

Lúc này bóng dáng của Tí Còi đều bị cát bao phủ lấy, cả người như bị lọt vào cơn bão cát, mà còn là ở trung tâm của cơn bão. Mặc dù không bị thương, nhưng cái gì cũng không thể thấy, cũng không chuyển động được.

Ký ức lại dâng lên trong ý thức của Tí Còi.

“Đây là đồng hồ cát của Behemoth. Behemoth trong thần thoại là bá chủ thế giới. Cả thế giới đều bị cuốn chặt bởi cơ thể của Behemoth. Hai con rắn trong đồng hồ cát chính là con cháu của Behemoth, sau khi bị một bà phù thủy hùng mạnh bắt được, liền bị biến thành giá đỡ của chiếc đồng hồ cát. Còn những hạt cát trong này, chính là do miếng vảy của Behemoth mài ra mà thành. Cho nên, chiếc đồng hồ cát này sở hữu khả năng nhìn thấy tương lai. Tôi lật đồng hồ cát, đợi đến khi những hạt cát chảy hết. Trong một phút đồng hồ này, các người sẽ thấy được tương lai của mình.”

Tí Còi còn nhớ khi mình nghe được những lời này, lúc đó bản thân đã khịt mũi khinh thường.

Behemoth không phải rắn. Nó còn có một cái tên gọi quen thuộc với mọi người hơn là Bỉ Mông. Những loại hình tượng như con rắn khổng lồ quấn lấy thế giới đã xuất hiện không ít lần trong các câu chuyện thần thoại, nhưng không có con nào có liên quan đến việc “dự đoán” cả.

Những kiến thức về phương diện này là Tí Còi biết được trong quá trình chơi game. Có không ít trò chơi lấy những nhân vật, quái vật trong thần thoại để làm nhân vật trong game.

Những người thiết kế trong các công ty game còn đáng tin cậy hơn người bói toán trước mặt này. Ít ra người ta là nhân viên trong một doanh nghiệp chính quy, độ nổi tiếng của một số công ty game cũng không nhỏ, vang danh quốc tế.

Nhưng khi nhìn thấy Kỳ Bạch với vẻ nghiêm túc chăm chú nghe, Tí Còi chỉ có thể nuốt xuống những lời phê bình kia.

Kệ đi, ngồi nghe với cô ấy một lát thôi.

Lúc ấy Tí Còi nghĩ như vậy.

Lúc sau, khi nghe người bói toán kia mở miệng đòi phí đổi mệnh thì mới xen vào ngắt lời, dẫn Kỳ Bạch rời khỏi chỗ đó.

“Cái này giả quá.” Sau khi ra khỏi tiệm bói đó, Tí Còi nói với Kỳ Bạch, bắt đầu tuôn một tràng phàn nàn.

Kỳ Bạch nhíu mày: “Ừ, đúng là hơi giả. Nhưng… em đúng là có thấy qua hoa Bạch Ngọc Lan và Bồ Công Anh.”

Lúc này ký ức bị đứt đoạn.

Tí Còi trong cơn bão cát đen như mực đó, nhìn thấy Bồ Công Anh bay đến trước mặt, nhìn thấy đóa hoa Bạch Ngọc Lan màu trắng trên đỉnh đầu.

“Bạch Bạch…” Tí Còi lẩm bẩm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui