Cậu thanh niên đưa kiếm gỗ nhắm vào cổ họng của bản thân. Nét mặt cậu ta vô hồn, động tác cứng đơ, sau đó cậu ta dùng kiếm gỗ đâm thẳng vào cổ họng mình. Động tác của cậu ta rất từ tốn, chậm rãi, thậm chí tôi còn có thể nghe được tiếng kiếm gỗ đâm vào da thịt nữa. Cây kiếm gỗ đó rất là thần kì, sau khi đâm vào da thịt, nó không gặp bất cứ trở ngại nào cả, trực tiếp đâm xuyên qua cổ. Mũi kiếm đâm thẳng ra phía sau. Máu tươi tuôn ra từ vết thương trên cổ. Sau đó cậu ta dùng tay rút kiếm ra khỏi cổ, máu tươi văng tung toé, tuôn ra như sông như suối. Cậu thanh niên kia như không hề cảm thấy đau đớn gì cả, chỉ đứng ở đó, mặc cho máu chảy lênh láng xuống sàn nhà, cậu ta cũng dần dần trở thành một cái xác khô quắt như ông của mình.
Cả căn nhà ngập tràn mùi tanh của máu tươi.
Sau khi máu trong cơ thể của hai ông cháu đã chảy hết ra sàn, màn sương máu đó mới bắt đầu tan biến, máu vẫn chưa đông lại, nó vẫn đang tiếp tục chảy lênh láng trên sàn.
Cái bóng đen kia chỉ ngồi đó, để mặc cho ánh trăng đêm chiếu vào mình, đốm sáng đỏ trong mắt nó bắt đầu có sự thay đổi, đốm sáng đó dần dần lan rộng ra như lần trước nhưng lần này tốc độ lan rộng của đốm sáng đỏ nhanh hơn nhiều. Để từ một đốm sáng đỏ lan rộng thành tròng mắt đỏ chỉ tốn khoảng hai phút. Trong hai tròng mắt của cái bóng đen kia lần lượt xuất hiện hai bóng người. Ông lão bị nhốt trong mắt trái, còn cậu thanh niên kia thì bị nhốt trong mắt phải, hai người đều đang rất giận dữ, họ muốn thoát khỏi xiềng xích trong mắt này, tay họ bấm thủ quyết, miệng niệm chú ngữ.
Cái bóng đen kia hơi cử động. Nó khẽ lắc cái đầu. Sau khi nó dừng lắc đầu, ông lão và cậu thanh niên kia đã bị lắc đến hoa mắt choáng váng, không còn đứng vững được nữa, càng không thể niệm chú ngữ.
Cảnh quay bị ai đó điều chỉnh sang chế độ tua nhanh. Cả đêm cái bóng đen kia cũng chỉ ngồi yên ở trong nhà, lâu lâu nó khẽ lắc đầu.
Một lúc sau thì đoạn clip được điều chỉnh sang chế độ quay bình thường.
Trên màn hình hiện lên hình ảnh hai con mắt của cái bóng đen kia. Nhìn vào hiệu ứng ánh sáng trong đoạn clip, có lẽ lúc này đang vào khoảng sáng sớm, lúc mặt trời mới mọc.
Trải qua một đêm dài đằng đẵng, trong đôi mắt của cái bóng đen kia chỉ còn lại hai cái xác khô quắt. Hai cái xác khô đó giống như vừa mới trải qua quá trình phong hoá vậy, xác khô tan thành lớp bụi gì đó màu đỏ, lớp bụi đó dần dần hoà vào tròng mắt của cái bóng đen. Lúc này đôi mắt của cái bóng đen lấp lánh và trở nên có hồn hơn nhưng đồng thời nó cũng trở nên rùng rợn, kinh dị hơn, khiến người ta nhìn vào đôi mắt ấy sẽ nảy sinh cảm giác sợ hãi, rùng mình.
Màn hình cứ chiếu mãi cảnh ấy, tôi còn tưởng là bị lỗi khi biên tập clip nữa.
Mấy đoạn clip đều được đám người Thanh Diệp tiến hành biên tập lại, tuy chất lượng không thể so được với các bộ phim chiếu rạp nhưng chỉ cần xem qua một lần là có thể nhớ hết được từng chi tiết.
Tôi nhìn vào thanh tiến độ, đoạn clip vẫn còn vài phút nữa mới kết thúc.
Tôi mải mê suy nghĩ về đoạn clip, thật không ngờ chỉ sau một khoảng thời gian ngắn, khi tôi lại nhìn về phía màn hình thì đôi mắt của cái bóng đen kia lại bắt đầu có sự thay đổi.
Đôi mắt của nó đang dần dần tối đen lại, tròng mắt từ màu đỏ tươi chuyển sang màu đỏ sẫm, đồng tử cũng đổi thành màu đỏ sẫm, phần tròng trắng thì càng ngày càng đen, dần dần tròng mắt từ màu đỏ sẫm chuyển hẳn thành màu đen. Nó khẽ đảo tròng mắt đen, sau đó trong mắt cái bóng đen kia lại bắt đầu xuất hiện tròng trắng, nhìn vào trông khá là giống mắt người.
Khi thấy cảnh này, tôi cảm thấy khá bất ngờ.
Một giây sau, đôi mắt đó lại biến thành màu đen, sau đó lại một lần nữa xuất hiện đôi mắt người.
Lúc này tôi mới hiểu ra rằng, thật ra lúc nãy không phải là do đôi mắt của nó bị biến thành màu đen mà là cái bóng đen kia đang chớp mắt.
Trên màn hình xuất hiện hình ảnh toàn thân của cái bóng đen kia. Nó chỉ đứng yên ở đó, mặc cho ánh nắng chiếu vào cái thân đen xì của nó. Nó khẽ chớp mắt, vẻ ngoài của nó đang thay đổi thành hình dạng con người. Nó đang dần biến đổi thành một con người, tóc ngắn, mặt vuông, mày rậm, mắt sáng. Ngoại hình của nó cũng có chút thay đổi, trên người nó còn bắt đầu xuất hiện quần áo nữa.
Tôi cảm thấy khá ngạc nhiên, sững sờ sau khi tận mắt chứng kiến cả quá trình biến đổi thành hình người của con ác quỷ đó.
Cái bóng đen kia đã biến thành cậu thanh niên tự cầm kiếm đâm cổ mình lúc nãy.
Giống nhau như đúc!
Đợi khi nó đã biến đổi hoàn toàn thành hình người, nó hơi cử động thân thể, giống như đang dần thích nghi với cơ thể mới này. Sau đó nó khẽ nở nụ cười giống như người bình thường, bước vào từ ban công, đi qua phòng khách, nó cố gắng đi đường vòng để tránh vũng máu trên mặt đất. Nó bước đến bên cửa, sau đó mở cửa bước ra ngoài.
Đoạn clip đến đây là kết thúc rồi.
Ngày 6 tháng 12 năm 2007, nhận được file ghi hình từ camera giám sát ở đường Vương Gia Hạng. Qua đó có thể khẳng định rằng hồn ma kia vẫn chưa ra khỏi khu vực dân cư đường Vương Gia Hạng nhưng vẫn chưa biết được tung tích của nó.
Ngày 7 tháng 12 năm 2007, nhận được cuộc gọi từ Cát Gia Mộc, đoạn clip 04120071204.avi và gửi cho bên Cát Gia Mộc.
Ngày 11 tháng 12 năm 2007, nhận được cuộc gọi từ Tiêu Húc Nhật. Kèm file ghi âm cuộc gọi 200712111428.mp3.
“Chào cậu...”
“Lão Nhị chết rồi... Lão Nhị chết rồi... Cậu ta chết rồi...”
“Cậu Tiêu, là cậu sao?”
“Lão Nhị chết rồi, bà nội của lão Nhị cũng chết luôn rồi...”
“Cậu Tiêu, cậu không sao chứ? Hiện giờ cậu đang ở đâu?”
“Tôi... Tôi đang ở nhà... Tôi đang ở nhà, tôi cũng không biết nữa...”
“Bây giờ chúng tôi sẽ đến nhà tìm cậu. Cậu hãy bình tĩnh lại đã. Cậu có đeo theo bùa hộ thân bên mình không?”
“Có. Tôi có đeo...”
“Vậy được rồi! Bây giờ chúng tôi sẽ qua đó liền.”
Ngày 11 tháng 12 năm 2007, đến nhà Tiêu Húc Nhật. Kèm file ghi âm 04120071211.wav.
“Các anh đã đến rồi hả?”
“Chào cậu Tiêu, cậu vẫn ổn chứ?”
“Tôi không ổn chút nào cả... Các anh mau vào nhà đi...”
Cộp cộp cộp cộp cộp...
“Cậu có thể nói cho chúng tôi biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì không?”
“Lão Nhị chết rồi.”
“Ừ, cậu đã từng nhắc đến chuyện này trong điện thoại. Cậu còn nói là bà nội của cậu ta cũng chết luôn rồi. Ý cậu là sao?”
“Lão Nhị điên rồi, cậu ta... Cậu ta lén đặt camera giám sát trong căn nhà đó, cậu ta nhìn thấy rất là nhiều thứ...”
“Ừ!”
“Cậu ta và cái thứ đó... Cậu ta điên thật rồi, điên thật rồi, cậu ta đã trao đổi điều kiện với cái thứ đó.”
“Tiến hành trao đổi điều kiện sao? Điều kiện trao đổi là gì?”
“Lão Nhị đã dùng tiền mua máu tươi, cậu ta nhờ người mua máu tươi cho thứ đó, cậu ta nhờ nó giết chết bà nội của mình. Cậu ta quả thật là điên rồi mà. Cậu ta điên rồi...”
“Chính miệng cậu ta đã kể cho cậu nghe sao?”
“Đúng vậy... Chính miệng cậu ta đã kể cho tôi nghe chuyện này...”
“Nhưng cậu không hề nói chuyện này với chúng tôi...”
“Tôi... Tôi cứ tưởng...”
“Có phải cậu tưởng cái thứ đó còn có tính người, có thể trò chuyện với nó, thậm chí là dùng máu để mua chuộc nó đúng không? Các cậu còn định là sẽ nuôi dưỡng nó, sai nó làm những việc mà các cậu không tiện tự tay làm đúng không?”
“... Đúng vậy, như vậy thì đã sao? Loại người như các anh có thể nuôi dưỡng ma quỷ, vậy tại sao chúng tôi lại không thể nuôi dưỡng ma quỷ? Chúng tôi chỉ dùng tiền để mua máu chứ chúng tôi không hề giết người, vậy cớ sao chúng tôi lại không thể nuôi dưỡng ma quỷ? Bà già ở nhà lão Nhị thường hay nói mẹ của cậu ta là sao chổi, sẽ mang lại xui xẻo và khổ đau, chẳng phải bà ta rất tin lời của những lão hoà thượng đó sao? Nếu vậy thì kêu những lão hoà thượng đó đến cứu bà ta đi.”
“Bạn của cậu cũng bị cái thứ đó giết chết rồi đúng không?”
“Hừ... Hừ...”
“Nếu cậu ta chưa chết, cậu vẫn phải tiếp tục dùng tiền mua máu, hai người cùng nuôi dưỡng con quỷ đó, chứ không phải là gọi điện thoại cho chúng tôi để cầu cứu.”
“Tôi... Tôi chỉ là...”
“Những người trong nghề đều bị nó giết hại, các cậu nghĩ các cậu có thể thuần phục được nó sao? Sao các cậu tự tin thế?”
“Tôi có trả tiền, tôi trả tiền là để nhờ các anh giúp đỡ giải quyết chuyện này chứ không phải là kêu các anh đến đây để chê cười tôi, chế giễu tôi. Đã qua lâu như vậy rồi mà các anh vẫn chưa bắt được con ác quỷ đó sao?”
“Chúng tôi đã liên lạc với chủ nhân của con quỷ đó, nhờ họ đến xử lí chuyện này. Nhưng rất tiếc họ cũng không bắt được nó, họ đã bị nó giết hại. Đến bây giờ thì chúng tôi đã mất dấu nó. Nếu cậu nói ra những chuyện này sớm hơn thì có lẽ chúng tôi đã bắt được nó rồi.”
“Tôi... Các anh đã mất dấu nó, ý các anh là sao?”
“Nghĩa trên mặt chữ.”
“Nó... Có khi nào nó sẽ tìm đến đây không?”
“Chúng tôi không biết.”
“Các anh mau nghĩ cách giúp tôi, mau nghĩ cách đi!”
“Nếu như cậu chấp nhận dọn đến sống ở Phòng Nghiên cứu, chúng tôi có thể bảo vệ cậu hoặc là chúng tôi sẽ cử hai người đến sống ở nhà cậu để bảo vệ cậu.”
“Vậy nếu các anh không tiêu diệt được nó thì...”
“Chúng tôi sẽ tiếp tục bảo vệ cậu đến khi tiêu diệt được nó mới thôi. Cậu nên cầu mong rằng nó sẽ tới tìm cậu hoặc nó sẽ tới tìm chủ nhân của nó, như vậy thì mọi chuyện mới có thể nhanh chóng kết thúc.”
“Hả? Nực cười quá. Rốt cuộc các anh có bản lĩnh tiêu diệt được nó không vậy?”
“Nếu cậu không hài lòng với hiệu suất làm việc của chúng tôi thì cậu có thể tìm người khác đến giúp cậu. Cậu có muốn chúng tôi chấm dứt cuộc điều tra không?”
“... Chủ nhân của nó là ai?”
“Nhà họ Cát, Cát Gia Mộc, khá là nổi tiếng trong giới. Họ đứng về phía chính phái nhưng lần này là do có tên phản đồ nuôi con ma quỷ hại người.”
“Tôi hiểu rồi.”
“Vậy cậu Tiêu, quyết định của cậu là?”
“... Các anh... Hôm nay các anh cứ sống ở nhà tôi đã.”
“Được!”