Hồ Sơ Bí Ẩn

Tính toán đến cả tình huống sau đó 18 năm, để lại một “độc chiêu” như thế, nếu quả thật Diệp Thanh cao tay như vậy, thì thực đáng để cho người ta phải nể phục.

Tôi thậm chí phải hoài nghi, anh ta đã cố tình giữ lại cái nhau thai suốt 18 năm, phong ấn nó để chờ đợi đến ngày hôm nay 18 năm sau, “giải quyết” Tiêu Chính và Tiêu Thiên Tứ.

Chỉ có điều cố tình lưu giữ 18 năm như thế, trên thực tế nghe không hợp lý tí nào.

“Diệp Tử không giỏi trong chuyện đoán vận mệnh đâu.” Cổ Mạch đặt điện thoại xuống, ống kính di động quay trực diện cái sàn nhà đang ướt nhem bởi những vết máu loang lỗ. “Cậu ấy chắc cũng không làm gì được cái nhau thai, 18 năm trước không có cách nào khiến cho linh thể kia được sinh ra. Niềm mong mỏi của Vu Mộng, và cả người nhà của cô ta nữa, nếu thật sự đủ mãnh liệt để linh thể đuợc sinh ra một cách độc lập, giết chết thai ma Tiêu Thiên Tứ như thế, thì Tiêu Thiên Tứ đáng lẽ vừa ra đời đã chết rồi.”

Tí Còi hỏi: “Nuôi dưỡng 18 năm rồi nó mới được sinh ra sao?”

Tôi theo bản năng cũng gật đầu đồng ý quan điểm này.

Thời gian mang thai của các giống loài khác nhau, điều kiện để có thai cũng không giống nhau. Có khả năng thứ chứa bên trong lọ thủy tinh ấy không phải là dung dịch formalin, mà là bí dược đặc biệt do Ngô Linh điều chế. Ngâm trong ấy suốt 18 năm, hấp thu dinh dưỡng thì linh thể kia mới có thể sống nổi đến tận hôm nay.

Cổ Mạch thở dài, đổi vị trí cái camera đang quay lại, khuôn mặt của ông chú ấy hiện cả trên màn hình di động của tôi. Tuổi thực đã ngoài năm mươi, có thể gọi là ông chú già mà còn không đứng đắn này bỗng nghiêm khắc một cách khác thường lên lớp chúng tôi: “Mấy cô cậu sao mà đần vậy hả? Đã nói biết bao nhiêu lần rồi, tất cả đều là số mệnh. Diệp Tử đã đem cái lọ thủy tinh kia đặc biệt giao lại cho cậu bạn nhỏ Lâm rồi mà, sao lời tôi nói chẳng vào đầu các cậu chút nào thế hả?”

Tôi im re.

Tí Còi thì cười nham nhở như mấy thằng nhóc lếu láo.

“Tôi không làm gì cả, chỉ ôm cái lọ thủy tinh từ Phòng Nghiên cứu đến khách sạn thôi.” Tôi nhún vai.

Trần Hiểu Khâu hỏi: “Ý anh là, âm khí? Hoặc là những giấc mộng của Lâm Kỳ, cả hồn ma Trương Hinh Nhu mà chúng tôi gặp phải nữa, gộp những chuyện này vào với nhau mới làm cho linh thể được sinh sao?”

Cổ Mạch gật đầu lớn tiếng than thở: “IQ thấp quá đi.”

“Tôi cảm thấy mấy chuyện đó không liên quan.” Tôi ngẫm nghĩ rồi lắc đầu.

Cổ Mạch mỉa mai: “A, thế cậu cảm thấy được là gì nào? Diệp Tử đã nuôi 18 năm hả?”

Tôi thật chịu hết nổi cái ông chú quái dị này rồi. Lúc trước còn xem trực giác của tôi như thánh chỉ, tự sắm vai thái giám tổng quản này nọ tuân theo, giờ thì chẳng coi ra cái gì cả.

“Theo trực giác của tôi thì không phải những chuyện anh nói.” Tôi bày tỏ rõ thái độ không đồng tình trước, sau đó nhìn Tí Còi một cái: “Chắc chắn phải đạt được một điều kiện nhất định nào đó mới khiến linh thể được sinh ra. Không phải chất lỏng kia, cũng không phải âm khí, hồn ma hay cảnh trong mơ gì cả.”

Cổ Mạch bật lại ngay: “Thế đó là gì?”

Tôi trầm ngâm.

Nói thật, tôi vẫn cảm thấy chất lỏng kia là mấu chốt của vấn đề. Nhưng nếu thật sự là như thế, thì tại sao Diệp Thanh lại giao cái nhau thai ấy lại cho tôi mà không phải là Cổ Mạch? Vì Cổ Mạch sẽ không bao giờ lôi cái nhau thai ra, còn tôi nhiều khi không làm chủ được mình, bị ép quá mức có khi sẽ dùng cái nhau thai ấy ném vào mặt Tiêu Thiên Tứ luôn.

Nghĩ kĩ lại, nếu Tiêu Thiên Tứ lúc đó xuất hiện ngay trước mặt tôi, quả thực có khả năng tôi sẽ ném cái lọ vào nó, rút cái nhau thai ra quất vào bản mặt của nó.

Nếu vì lý do ấy mà Diệp Thanh chọn tôi…

“Này chú em, có phán đoán gì thế? Sao sắc mặt nhìn khó coi vậy? Đang nghĩ đến chuyện gì à?” Cổ Mạch tưng tửng hỏi tôi.

“Không có gì cả, thế thôi nhé.” Tôi không thèm nhìn Cổ Mạch, quay qua nhìn Gã Béo: “Gã Béo vừa tỉnh dậy, còn phải kiểm tra…”

“A a a a a a…”

“Cạch”. Di động của tôi rớt xuống đất, nhưng cũng may là hàng tốt nên không bị hỏng, cả cuộc gọi video cũng không bị gián đoạn, tôi vẫn còn nghe thấy tiếng chửi bới của Cổ Mạch ở đầu dây bên kia.

Tôi bịt tai lại, cả người run lên lẩy bẩy, cảm giác hãi hùng cuốn lấy toàn thân, não như đóng băng lại.

Đó là một loại lạnh lẽo đến thấu xương, lạnh đến mức trên da tôi như xuất hiện một làn sương trắng kì dị.

Tiếng gào thét của Tí Còi và Quách Ngọc Khiết vang lên có chút xa xôi. Tôi bỗng rơi vào trạng thái ù tai, ngoại trừ tiếng vang liên tục của một âm thanh kiểu như dòng điện ra thì mọi âm thanh khác đều trở nên mơ hồ.

Tiếng thét kinh hãi đầu tiên khá quen thuộc, là tiếng đàn ông… hơi khô khan…

“Anh Kỳ, anh không sao chứ?” Tí Còi nhè nhẹ lay tôi.

Tôi thở hổn hển, hai tay ôm lấy đầu. Trần Hiểu Khâu nhặt chiếc điện thoại của tôi lên, hỏi Cổ Mạch: “Sao vậy, hai người có chuyện gì thế?”

Tôi dựa vào thành ghế, cả người ướt đẩm mồ hôi. Mà cũng có thể chẳng phải là mồ hôi nữa, mà là sương trắng lúc nãy tan thành nước cũng nên.

Tình trạng của Cổ Mạch ở bên kia còn thảm hại hơn tôi, tiếng thở gấp nghe nặng nề, còn có cả tiếng rên rỉ đau đớn.

“Anh Sở. Anh Sở…”

Tôi ngẩng mặt lên, nhìn thấy mặt của Gã Béo đang nằm trên giường bệnh đỏ gay, các bắp thịt trên người đều đang co giật. Tiết Tĩnh Duyệt lo lắng đỡ lấy thân thể của cậu ta.

Tôi giật mình...

“Các anh…” Trần Hiểu Khâu kinh ngạc ngẩn ngơ nhìn Gã Béo, sắc mặt dần dần sa sầm xuống.

“Vừa nãy anh cảm thấy rất lạnh…” Gã Béo cười cười với Tuyết Tĩnh Duyệt, tay xoa xoa hai bên má mình.

Lúc bấy giờ tôi mới nhận ra, màu hồng trên mặt cậu ta không phải do ngột ngạt, cũng không phải do nóng sốt, mà do nhiễm lạnh.

Tôi đột nhiên nghĩ đến một vấn đề...

Tôi khe khẽ gọi: “Gã Béo này…”

Cậu ta trề môi: “Ôi trời ạ, không biết năng lực của tôi là gì nữa.”

Cả phòng bệnh không ai lên tiếng.

Vài phút sau, Tí Còi cười mắng: “Không ngờ Gã Béo nhà ta nhân họa đắc phúc nha! Sau này phải nhờ anh Kỳ và cậu che chở bọn này rồi.”

Thực ra, cái này mà được xem là “nhân họa đắc phúc” sao?

Tôi và Gã Béo nhìn nhau, cậu ta rất bình tĩnh, còn ngây thơ mỉm cười, hưởng ứng trêu chọc của Tí Còi mà gật gật đầu. Lòng tôi chợt chua xót.

Năng lực này tốt không? Đương nhiên là tốt, còn hơn là không có để rồi chỉ biết bất lực. Nhưng phải chi đừng gặp mấy chuyện này thì càng tốt hơn.

“Thêm một nguồn lực lượng, thêm một phần an toàn.” Trần Hiểu Khâu điềm đạm nói, rồi nhìn lên màn hình: “Anh ổn chưa? Có cần gọi xe cứu thương không?”

Tình trạng của Cổ Mạch phía đầu dây bên kia hình như đã đỡ khá nhiều.

“Mẹ nó, chút nữa là thằng già này điếc luôn rồi.” Cổ Mạch chửi rủa um sùm.

Đến tôi còn bị cái âm thanh nhức nhối đầu óc đó làm cho đau đớn đến mức ù hết cả tai, huống gì là người có năng lực về thính giác như anh ta.

Quách Ngọc Khiết sốt ruột hỏi: “Rốt cuộc là chuyện gì vậy?”

“Tiêu Chính với Tiêu Thiên Tứ chắc ‘xong’ rồi đó.” Hơi thở của Cổ Mạch nghe yếu ớt, trong giọng nói vẫn còn kèm theo vẻ khá đau đớn.

Tôi ngao ngán nói: “Thật là kinh khủng.”

“Đúng vậy. Tôi chưa từng gặp qua thứ nào đáng sợ như thế.” Cổ Mạch lấy giọng điệu của một lão già từng trải phụ họa theo, thể hiện nỗi khiếp sợ vẫn còn treo lủng lẳng trong tâm trí.

Nếu như đến phút cuối cái nhau thai không sinh ra linh thể, thì mấy người chúng tôi e rằng sẽ có cái kết là, bị hai cha con ác quỷ đó “quậy” cho đến chết mới thôi.

Tôi vẫn chưa hồi phục hoàn toàn sau khi bị luồng âm khí chết người kia tấn công, cả người không còn chút sức lực, ngồi xải lải trên ghế.

Gã Béo xem ra khá hơn tôi một chút, có khả năng cũng giống như tình trạng của tôi so với Cổ Mạch vậy, cậu ta không mẫn cảm với âm khí bằng tôi, nên mức độ bị công kích cũng nhẹ hơn.

Những người khác đều không làm phiền chúng tôi nữa. Tiết Tĩnh Duyệt thật có cốt cách của “vợ hiền dâu thảo”, lấy trong phòng tắm ra hai cái khăn đưa cho tôi với Gã Béo. Tôi chỉ tùy tiện lau một cái. Còn Gã Béo ngốc nghếch kia, cũng chẳng biết đường giả bộ yếu ớt, lại giống như tôi cũng tự mình lau mồ hôi.

Di động của Trần Hiểu Khâu vang lên, cô ấy liếc nhìn màn hình nói: “Là chú út của tôi.”

Tinh thần tôi run lên.

Trần Hiểu Khâu sau khi vâng vâng dạ dạ một hồi, quay qua nhìn tụi tôi: “Bên chỗ Trương Hinh Nhu đã tìm ra hung thủ.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui