Hồ Sơ Bí Ẩn

“Thế nào?”

“Có dấu tay.”

“Ồ.”

“Tôi... tôi có phải là gặp nguy hiểm không? Tôi sẽ chết chứ? Tại sao lại như vậy...”

“Trước khi chuyện này xảy ra thì cô có gặp phải chuyện gì đặc biệt không? Có người quen biết nào đã qua đời không?”

“Không… không có, cái gì cũng không có hết, tôi chỉ đi làm rồi tan tầm về nhà, cuối tuần đều sẽ ở trong nhà. Tôi không làm gì cả, tôi cũng không biết vì sao lại như thế này... Tôi sẽ chết sao? Có phải tôi sẽ chết không?”

“Cô Hà, cô đừng quá lo lắng. Âm khí trên người cô cũng không nặng lắm, chưa đến mức phải chết. Nếu cô đồng ý, bây giờ sắp đến giờ cao điểm rồi, chúng tôi sẽ cùng cô ngồi một chuyến tàu điện ngầm để đi bắt cái thứ kia.”

“Tôi... cũng phải đi sao? Tôi nhất định phải đi sao?”

“Chúng tôi vẫn chưa thể xác định được đây là cái gì, mục đích của nó là gì, phạm vi hành động và cách thức hoạt động của nó như thế nào. Biện pháp tốt nhất chính là cùng cô đi đến nơi nó xuất hiện để có thể bắt nó ngay tại chỗ.”

“Không có... không có các biện pháp trừ tà sao?”

“Nó không có ở trên thân thể của cô, sử dụng các biện pháp trừ tà cũng sẽ không có hiệu quả. Nếu như cô sợ, phòng nghiên cứu của chúng tôi có bán bùa hộ thân.”

“Phù... Vậy tôi mang theo bùa hộ thân thì sẽ không có chuyện gì xảy ra nữa chứ?”

“Bùa hộ thân chỉ có thể bảo vệ cô ở một mức độ nào đó thôi. Nhưng theo như những gì tôi vừa nói, chúng tôi vẫn còn chưa xác định được đây là cái gì, bùa hộ thân có tác dụng hay không thì vẫn chưa chắc chắn được. Cách tốt nhất là đem nó tiêu diệt triệt để.”

“... Tôi có thể mang theo bùa hộ thân, sau đó lại đi...”

“Nếu như mang theo bùa hộ thân có lẽ thứ đó sẽ không xuất hiện nữa. Cô Hà, chỉ cần cô phối hợp tốt với chúng tôi thì chắc chắn nó sẽ không thể thương tổn đến tính mạng của cô. Tại khu vực dày đặc người như vậy, nó để mắt tới cô, khi cô phản kháng thì nó liền biến mất, điều này chứng tỏ nó cũng có điều cố kỵ. Cô không cần lo lắng đến việc nó sẽ giết chết cô.”

“Nhất định phải làm như vậy sao?”

“Đương nhiên quyền lựa chọn là ở cô. Chúng tôi chỉ khuyên cô lựa chọn phương thức hành động thích hợp nhất đối với cô mà thôi. Nếu cô còn có chỗ băn khoăn thì chúng tôi cũng có thể làm một số điều tra trước, điều tra thêm những sự việc như ở bên trong camera giám sát trên tàu điện ngầm vân vân...”

“Hay là cứ làm như vậy trước đi... Tôi có chút sợ...”

“Được thôi. Thời gian và vị trí toa xe của chuyến tàu trên tuyến đường cô đi làm, cô có còn nhớ không?”

“Tôi không nhớ rõ lắm... Ý của tôi là tôi ngồi ở tuyến số 6, toa xe thì... tôi vào trạm ở cửa số 2, chính là ngồi ở mấy toa xe ở phía dưới cạnh thang máy đấy, không có cố định toa nào cả, còn thời gian thì... buổi sáng khoảng bảy giờ đến bảy giờ rưỡi, buổi tối tan làm thì khoảng trên dưới sáu giờ là đến trạm tàu điện ngầm rồi.”

“Được rồi. Vậy chúng tôi sẽ điều tra video của camera giám sát trước.”

“Vâng.”

Ngày 9 tháng 4 năm 2014, kiểm tra camera trong tàu điện ngầm, tìm được đoạn video khi người ủy thác xuất hiện, không tìm được vật thể dị thường. File video 08120140409.wav.

Video góc trên bên phải hiển thị thời gian, ngày tháng và số toa tàu, theo thứ tự là 7 giờ 14 phút ngày 6 tháng 4 năm 2014 và 6124. Trong màn hình toàn người là người, trong đó có một người phụ nữ trẻ tuổi được vẽ vòng đỏ ký hiệu lại. Cô ta thường xuyên quan sát xung quanh, luôn nhìn trái nhìn phải rồi ngó trước ngó sau, có đôi khi sẽ xoay thân thể. Mỗi khi đến trạm dừng, cô ấy đều sẽ theo dòng người mà cử động một chút, sau đó quay người nhìn xung quanh và di chuyển quanh một vị trí. Cô ta nhìn có vẻ rất không yên ổn, mãi cho đến tận khi xuống xe thì cô ta mới lộ ra vẻ mặt nhẹ nhõm.

Màn hình của video thay đổi, cũng là bên trong toa xe chen chúc như trước, ở góc trên bên phải màn hình hiển thị thời gian ngày tháng và số toa tàu lần lượt là 18 giờ 07 phút ngày 6 tháng 4 năm 2014 và 6145. Vẫn là cô gái được đánh dấu bằng vòng tròn đỏ, cô ta đứng ở một góc vắng dựa lưng vào toa tàu, hai bên trái phải theo thứ tự là cửa tàu điện và tấm chắn chỗ ngồi. Cô ta nhìn chằm chằm vào người trước mặt, không ngừng nhúc nhích thân thể, hình như toàn thân của cô ta đều đang ngứa ngáy, cho dù làm gì cũng không thấy thoải mái. Người xung quanh cũng chú ý tới sự khác thường của cô ta. Không ngừng có người đi xuống tàu trước mặt cô ta, cô cúi đầu nhìn xuống dưới đất, rồi lại nhìn người đang ngồi bên cạnh, trên mặt cô ta hiện ra sự hoảng sợ rõ rệt. Sau một lát, thân thể của cô ta liền bị hai người cao lớn chắn mất làm cho camera không nhìn thấy gì nữa. Lúc xuống xe, cô ta liều mạng chạy về phía trước, giống như đang có chuyện gấp, nhưng nhìn vào biểu cảm trên khuôn mặt của cô ta thì lại giống như đang trốn tránh ác quỷ.

Video dừng ở đây.

Ngày 9 tháng 4 năm 2014, liên hệ người ủy thác. File ghi âm điện thoại 201404091853.mp3.

“Cô Hà, xin chào.”

“Vâng, chào các anh, là... Thanh Diệp, đúng không?”

“Đúng vậy, hôm nay chúng tôi đã điều tra về video của camera trên tàu điện ngầm. Rất đáng tiếc, camera chỉ quay được hình ảnh cô ngồi tàu điện ngầm vào ngày mùng 6, còn các thời gian khác thì camera giám sát không quay được.”

“Ồ... Phù... không sao. Hôm nay tôi đi tàu điện ngầm đã không gặp phải chuyện đó nữa.”

“Ý cô nói là cô không còn bị sờ soạng nữa sao?”

“Đúng vậy, không thấy nữa. Bùa hộ thân của các anh rất hiệu quả.”

“Ừm. Mặt khác thì chúng tôi muốn nói cho cô nghe một tin xấu.”

“Tin gì?”

“Chúng tôi không tìm được thứ sờ soạng cô trong video của camera giám sát. Có thể là bởi vì đông người, chúng tôi không nhìn thấy được hình dáng của thứ đó, thậm chí không thể nhìn thấy được âm khí do nó phát ra.”

“Vậy à...”

“Đề nghị mà chúng tôi đưa ra lần trước, cô vẫn không muốn tiếp nhận sao?”

“Vâng... tôi không muốn làm như vậy lắm.”

“Được rồi. Vậy lúc sau tôi sẽ tự đi đến đó điều tra. Nếu có tiến triển gì mới, tôi sẽ lại liên lạc cô sau.”

“Hả? Anh muốn đi... có phải sẽ...”

“Cô không cần lo lắng. Đây là công việc của chúng tôi.”

“À. Vậy... được thôi...”

18 giờ 05 phút ngày 9 tháng 4 năm 2014, ngồi tàu điện ngầm tuyến số 6, đổi từng trạm tàu một từ toa số 4 đến toa số 7, nhưng không phát hiện tình huống khác thường.

20 giờ 17 phút ngày 9 tháng 4 năm 2014, thăm dò tàu điện ngầm tuyến số 6 toa số 6124, không phát hiện tình huống khác thường.

21 giờ 41 phút ngày 9 tháng 4 năm 2014, thăm dò tàu điện ngầm tuyến số 6 toa số 6145, không phát hiện tình huống khác thường.

Ngày 10 tháng 4 năm 2014, liên hệ với người ủy thác. File ghi âm điện thoại 201404101321.mp3.

“Xin chào, cô Hà.”

“Chào anh. Các anh có bắt được nó không?”

“Thật đáng tiếc, chúng tôi ở trên tàu điện ngầm không phát hiện ra cái gì.”

“Ồ... Tôi nghĩ là chuyện này cứ dừng ở đây thôi. Từ khi có bùa hộ thân của các anh tôi đã không sao nữa, cứ như vậy đi.”

“Cô muốn kết thúc ủy thác sao?”

“Vâng. Kết thúc ủy thác. Số tiền còn lại chờ một lát tôi sẽ gửi cho các anh.”

“Được rồi.”

Ngày 10 tháng 4 năm 2014, tạm dừng điều tra. Sự kiện này được phân vào loại “Chưa hoàn thành”, thiết lập từ khóa “Tàu điện ngầm”, “Biến thái trên tàu điện ngầm”, nếu có sự kiện tương tự xảy ra, sẽ bắt đầu điều tra lại.

Người ủy thác: Lữ Văn Sơn

Giới tính: Nam

Tuổi: 37

Nghề nghiệp: Bán hàng

Quan hệ gia đình: Cha mẹ, đã kết hôn, có một con trai

Địa chỉ liên hệ: Nhà số XXXX số XX, công viên Tử Đằng, thành phố Dân Khánh

Điện thoại liên lạc: 139XXXXXXXX

Nội dung sự kiện:

Ngày 12 tháng 4 năm 2014, người ủy thác đến lần đầu. File ghi âm 08120140412.wav.

“Xin chào, anh Lữ, xin hãy nói rõ chuyện anh gặp phải cho chúng tôi.”

“À... Chuyện này thực sự có hơi... Lúc tôi đi tàu điện ngầm có gặp phải một ít chuyện... Là lúc đi làm vào giờ cao điểm có nhiều người nhất, tôi chen chúc trong biển người nên cũng không biết là ai nữa, đột nhiên... gác lên trên đùi tôi. Ban đầu tôi tưởng rằng người bên cạnh đứng sát vào tôi nên mới đụng phải tôi, nhưng về sau lại cảm thấy không đúng lắm. Bởi vì cái tay kia đang sờ... cô ta vừa sờ là tôi cảm giác được luôn, cái tay kia là sờ… nó sờ trên đùi tôi như thế này. Người bình thường ai lại làm động tác này đúng không?”

“Ý của anh là, ngón tay hướng lên trên, giống như là đứng ở phía dưới sau đó đưa tay lên sờ chân của anh?”

“Đúng. Thật kì lạ phải không? Tôi cũng cảm thấy lạ, ngay từ đầu tôi còn tưởng rằng là mình nhầm lẫn, ngồi thêm một lát thì để lại cảm thấy... cái tay kia đang mò tới... Ôi...”

“Mò tới bộ phận sinh dục của anh?”

“Đúng... Nó... sờ tới đó... nó không chỉ sờ, còn... Còn kéo khóa quần ra luồn vào trong... Tôi chưa phản ứng lại thì khóa quần đã bị kéo ra rồi, tôi lại không thể kêu lên để người khác đều nhìn qua chứ đúng không? Tôi muốn bắt lấy nó, nhưng khi tôi duỗi tay ra liền phát hiện cái tay kia không thấy nữa... Nhưng sau khi về nhà tôi phát hiện, nơi đó của tôi... nơi đó có một vết thương, dường như là bị móng tay gây ra. Trước đó tôi cũng không có cảm thấy đau, bây giờ cũng không thấy đau. Nhưng vết thương kia vẫn không lành... Hơn nữa vào ngày thứ hai lúc đi làm, cái tay kia lại xuất hiện...”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui