Hồ Sơ Bí Ẩn

Lúc Trần Hiểu Khâu nói câu này, vẻ mặt tỏ ra rất ngỡ ngàng, bốn người chúng tôi nghe xong cũng lập tức ngỡ ngàng theo.

“Huyền Thanh Chân Nhân? Ông ấy xuất hiện rồi? Chẳng phải ông ấy vẫn đang lẫn trốn sao?” Tôi nghi hoặc.

Trần Hiểu Khâu gật đầu khẳng định, “Hình như còn có liên quan đến vụ án lần này nữa.”

Tôi há hốc mồm.

“Chẳng lẽ nước chúng ta thật sự có tổ chức siêu năng lực các loại ư?” Tí Còi rất phấn khích, giống như tìm được tổ chức, thì có thể nhận được sự bảo vệ của những chú cảnh sát đáng tin cậy vậy.

Gã Béo nhắc nhở, “Cứ xem như là có đi nữa thì người như Huyền Thanh Chân Nhân…”

Tí Còi giống như bị tạt một gáo nước lạnh vào mặt.

Huyền Thanh Chân Nhân cứ hễ xảy ra chuyện là lặn mất tăm, đáng tin cậy chỗ nào chứ?

Nếu mà nói đến tin cậy thì người của Thanh Diệp còn đáng tin cậy hơn ông ta nhiều.

Trần Hiểu Khâu nói: “Em chỉ thấy thoáng qua, cũng không tiện tiến đến chào hỏi. Ông ấy cũng giả bộ không nhìn thấy em và chú út. Em cảm thấy ông ấy sẽ làm chuyện gì đó.”

“Nam Cung Diệu đã nói phong thủy trong khách sạn Tuấn Ly có vấn đề, chúng ta không thể giải quyết được. Nhưng nếu là Huyền Thanh Chân Nhân thì chắc có thể nhỉ? Ông ấy là đạo sĩ mà.” Gã Béo nói.

Nói thế cũng có lý. Chúng tôi đồng loạt gật đầu, trong lòng cũng thầm mong Huyền Thanh Chân Nhân có thể xử lý được cái đống rắc rối trong khách sạn.

Khó có được Nam Cung Diệu chủ động gọi điện cho tôi, bảo đến khách sạn gặp bọn họ, còn muốn tôi kêu cả đám Gã Béo đi cùng nữa. Tôi cảm thấy chuyện này chẳng phải tốt lành gì, nhưng Nam Cung Diệu không đợi tôi hỏi kĩ đã tắt điện thoại rồi.

Tôi nhắn tin trong nhóm chat nói với đám Tí Còi. Tí Còi tỏ vẻ mình nhất định sẽ không đến cái cuộc hẹn kì dị ấy. Tôi không biết cậu ta đã liên tưởng đến chuyện gì mà lại tỏ ra kích động đến thế.

“Có thể không phải là họ hẹn chúng ta, mà là Huyền Thanh Chân Nhân hẹn chúng ta.” Trần Hiểu Khâu đoán.

Bất luận ra sao, chúng tôi cũng đã dùng dằng không rõ với người của Thanh Diệp, vả lại họ cũng không có lý nào hãm hại chúng tôi.

Trần Hiểu Khâu đồng ý đi, Gã Béo cảm thấy có thể đi, Quách Ngọc Khiết thì rất hiếu kì, nói muốn đi xem thử, một mình Tí Còi dù phản đối kịch liệt đến mấy cũng vô dụng.

Tối đó chúng tôi đến khách sạn, Trần Hiểu Khâu đã trúng phóc, trong phòng khách sạn, Huyền Thanh Chân Nhân khoác một chiếc áo choàng đạo sĩ nhìn mà muốn lóa cả mắt, đang cùng chơi game chung với Cổ Mạch.

Hai người họ chơi rất say sưa, chẳng đoái hoài gì đến chúng tôi. Nam Cung Diệu chào hỏi rồi mời chúng tôi ngồi, còn chuẩn bị đầy đủ bánh trái nước uống.

Tôi cảm thấy cảnh tượng này rất kì cục.

Để chờ đến lúc hai người đó “Game over”, thì chúng tôi đã lặng lẽ mà ngồi ăn hết nửa chỗ đồ ăn vặt ấy.

Huyền Thanh Chân Nhân hình như giờ mới nhìn thấy chúng tôi, cười thân thiết hiền hòa nói: “Lâu rồi không gặp, các cô cậu ai nấy khí sắc đều tốt hết nhỉ.”

Tôi không cảm thấy khí sắc chúng tôi tốt chút nào. Đặc biệt là Trần Hiểu Khâu, gần đây trong nhà cô ấy xảy ra đủ chuyện, bận rộn đến mức tiều tụy đi không ít.

“Có thể nói xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì không ạ?” Trần Hiểu Khâu hỏi ngay vào vấn đề chính, giọng nói ẩn chứa sự sốt ruột.

Cô ấy đương nhiên sốt ruột, Trần Dật Hàm đã vì chuyện này mà phải nằm viện, cô ấy làm sao mà không sốt ruột được?

“Chuyện này thật ra đơn giản vô cùng.” Huyền Thanh Chân Nhân điềm đạm nói, “Cái khách sạn đó ngay từ lúc bắt đâu xây dựng đã thiết lập sẵn một trận đồ phong thủy. Mà chuyện này ngay cả ông chủ của khách sạn cũng không hề hay biết. Năm đó tôi tình cờ đi ngang qua đã nhìn thấy, vốn muốn kết giao tìm hiểu nên đi tìm ông chủ, lúc này mới biết được thì ra ngay cả ông chủ khách sạn đó cũng không biết, và cũng không điều tra được ai là người đã lập ra cái trận phong thủy đó.”

Tí Còi ngạc nhiên, “Không phải ông chủ đó làm sao?”

“Không phải.” Huyền Thanh Chân Nhân gật đầu khẳng định, “Nhắc đến mới nhớ, ông chủ đó không phải là người vừa mới chết, là ông chủ trước cơ. Là thương gia người Mỹ gốc Hoa. Ông ta vốn dĩ hoàn toàn không am hiểu về văn hóa truyền thống của tổ tiên chúng ta truyền lại, và cũng chẳng hứng thú với mấy chuyện này. Vẫn là do tôi đã thể hiện tài năng, ông ta mới dần dần sinh lòng ưa thích.”

Điều này khiến tôi không khỏi nhớ đến những lời đồn đãi về Huyền Thanh Chân Nhân. Ông ấy ở sau màn thể hiện tài năng của mình, e là còn nhận thêm một phong bì dày cộm từ ông chủ kia nữa chứ nhỉ?

Huyền Thanh Chân Nhân đột nhiên thở dài, “Tôi cũng không ngờ, trận đồ phong thủy của khách sạn ấy không phải dạng bình thường, mà là trận trong trận, chẳng những chiêu tài mà còn dưỡng linh nữa. Tôi chỉ có thể nhìn ra tầng thứ nhất, còn tầng thứ hai thì không nhìn ra được. Xem tin tức gần đây mới phát hiện chuyện này vừa xảy ra thì đã không thể thu thập được nữa rồi.”

Thấy vẻ mặt ngơ ngác của chúng tôi, Huyền Thanh Chân Nhân liền nói chi tiết về cái gọi là dưỡng linh.

Thực ra, đây chính là cái loại cảm giác mà tôi đã cảm nhận được trong cảnh mộng trước đó.

Cái khách sạn đó đã sống dậy, nó có linh hồn, mà đến cả những vật dụng cũ đã nhiều năm cũng đều trở nên có linh hồn, na ná như hồn ma vậy, chỉ khác là không có nguồn gốc từ người sống, mà chúng chỉ là vật vô tri vô giác mà thôi.

“Cái mắt trận kia chắc có liên quan đến công trình lần này. Khả năng là nó đã được chôn bên dưới nền đất của khách sạn, cho nên khi công trình sắp thi công thì khách sạn đã bắt đầu phản kháng lại.” Huyền Thanh Chân Nhân nói tiếp, “Nếu như trực tiếp đào đất lên thì e là chỗ đó sẽ càng có nhiều người chết hơn nữa.”

Tôi càng nghe càng cảm thấy không tốt, đồng thời nhìn ra ánh mắt của Huyền Thanh Chân Nhân còn mang theo sự cảnh giác.

Vừa khéo ông ấy cũng đang nhìn qua tôi.

Dà gà da vịt sau lưng tôi nổi lên rần rần.

“Ông muốn làm gì?” Tí Còi và tôi đồng thời cảnh giác, không biết có phải chúng tôi có cảm giác tương tự như nhau không.

Trần Hiểu Khâu trời sinh nhạy bén, cô ấy cũng đã nhận ra gì đó nhưng vẫn giữ im lặng, chỉ ngồi chau mày đăm chiêu.

Gã Béo nói: “Chuyện này không liên quan đến chúng tôi. Trần Dật Hàm cũng không còn phụ trách vụ án này nữa rồi.”

Quách Ngọc Khiết đang ngơ ngác không hiểu lắm, nhưng vừa nghe Gã Béo nói liền gật đầu theo.

Cổ Mạch ở bên cạnh cũng xúm vào phụ họa: “Nói rất đúng, không liên quan đến các cậu, cả tụi tôi nữa.”

Huyền Thanh Chân Nhân cũng gật đầu: “Đúng là không liên quan thật.”

Tôi không tin câu nói này của ông ấy lắm.

Quả nhiên, mũi dùi của ông ấy đã chuyển, “Nhắc đến mới nhớ, chuyện của Thanh Diệp, chuyện Tụ Âm Bồn, thôn Sáu Công Nông, rồi chuyện cây tình yêu nữa… cũng không liên quan gì đến mấy cô cậu.”

Tôi đơ người.

Huyền Thanh Chân Nhân quét mắt nhìn chúng tôi một lượt, bao gồm cả Cổ Mạch lẫn Nam Cung Diệu, mỉm cười nói: “Người như chúng ta, sinh ra đã nợ đất nợ trời, nếu như không chịu hành thiện tích đức, như thế sẽ càng xui xẻo hơn. Huống hồ, chúng ta đều cùng chung cảnh ngộ, vốn dĩ phải đùm bọc giúp đỡ lẫn nhau chứ.”

“Nói hay lắm, mà bản thân ông cũng không lặn mất nữa chứ?” Tí Còi ưỡn cao ngực bắt bẻ lại ngay.

“Đó là vì tôi gặp phải cái ‘trò chơi’ kia thì cũng đành hết cách. Các cô cậu nhìn Thiên Nhất xem, dù gì cũng là một cao nhân đã sống những hai ba trăm năm, kết quả là vừa đối mặt thì một đòn cũng không đỡ nổi.” Huyền Thanh Chân Nhân giả bộ sụt sùi thổn thức.

Tôi kinh ngạc nhìn ông ấy, ông đạo sĩ già này ghê gớm thật chứ, sự tình của Thiên Nhất ông ta biết rõ mồn một.

Huyền Thanh Chân Nhân lại thay đổi vẻ mặt, “Tôi cũng chẳng muốn cậu làm chuyện gì nguy hiểm. Chẳng qua chỉ là, nếu cậu đã nằm mơ thấy rồi thì cố gắng một chút, làm nhiều thêm một vài việc. Bên phía cậu nếu có thể làm thêm được chút gì, thì tôi cũng nhẹ gánh được chút ấy.”

“Tại sao?” Trần Hiểu Khâu thình lình hỏi một câu không đầu không đuôi, lại bổ sung thêm một câu nữa: “Tại sao lần này không bỏ chạy nữa?”

Nụ cười phóng khoáng của Huyền Thanh Chân Nhân không còn nữa. Lúc này vẻ mặt ông ấy không biểu lộ cảm xúc gì mà vẫn mang đến cho người ta một áp lực tinh thần không hề nhỏ.

“Bởi vì nó vẫn chưa hoàn toàn trưởng thành, bây giờ vẫn có thể tiêu diệt được. Nếu bây giờ tôi bỏ qua cho nó, khác nào để lại cho thế hệ sau một tai ương thảm khốc. Nó có thể biến thành một ‘trò chơi’ khác, một ‘cây tình yêu’ khác, một ‘Tụ Âm Bồn’ khác.” Huyền Thanh Chân Nhân lúc bấy giờ khí khái ngút trời, hai mắt sáng dọa người, “Mối tai họa này tuyệt đối không thể lưu lại!”

Bỗng chốc trong lòng tôi cũng nảy lên suy nghĩ giống như Huyền Thanh Chân Nhân.

Ba thứ mà ông ấy nhắc đến đều là tai họa đã giết chết vô số người, nhưng lúc ban đầu, chúng cũng chỉ là những vật huyền bí hơi kì lạ mà thôi, hoàn toàn không có năng lực lấy mạng con người dễ dàng như thế. Nếu lúc đó có người đứng lên tiêu diệt bọn chúng, thì sau này đâu có nhiều người vô tội phải bỏ mạng oan uổng như vậy? Thậm chí bao gồm cả Thiên Nhất Chân Nhân, nếu như có người giống như Ngô Linh biết rõ tường tận về lão ta để rồi có thể tiêu diệt được lão, thì sau này sẽ không có những thiếu nữ vô tội phải chết oan rồi.

Tôi siết chặt nắm đấm.

“Tôi đã có lời chào hỏi tử tế rồi đó, bây giờ chúng ta có thể đi xem thử vật chứng và các thi thể, sau đó còn có thể đi xem xét khách sạn. Còn hành động cụ thể ra sao thì đợi sau đó hãy quyết định.” Huyền Thanh Chân Nhân khí thế ngút trời đứng dậy.

Cổ Mạch thở dài thở ngắn, cuối cùng cũng phải uể oải không cam tâm mà đứng lên. Nam Cung Diệu mỉm cười, đi lấy thẻ phòng và một số món đồ.

Tôi nhìn qua đám Tí Còi nói, “Các cậu về trước đi, tôi đi với họ là được rồi.”

“Anh Kỳ!” Tí Còi rõ ràng muốn phản đối.

“Đừng lo, chỉ là đi xem thử thôi mà. Mấy người chúng ta cũng không thể trực tiếp dùng nắm đấm giống như Diệp Thanh đâu.” Tôi mỉm cười.

Cổ Mạch vô cùng kiên quyết nói, “Tôi không vào khách sạn đâu, cùng lắm là đứng ngoài cửa nghe ngóng thôi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui