Hồ Sơ Bí Ẩn

Nói thì nói vậy, chứ nó rốt cuộc là gì, đi đâu và muốn giết ai nữa thì tôi hoàn toàn không biết.

Tôi chợt nhớ lại cuộc điện thoại trước đó của Trần Dật Hàm.

“Có phải là nhóm người Cổ Mạch biết không?” Tôi vội vàng rút điện thoại ra, vừa cúi đầu xuống thì nhận ra Võ Thần Hy đang dựa trên người mình đã biến mất rồi.

Võ Thần Hy đã biến thành ma, thân thể đương nhiên không còn trọng lượng, nên tôi cũng không nhận ra là cô bé ấy biến mất từ khi nào.

“Sao vậy?” Lý Tinh Phương hỏi.

“Cô ấy biến mất rồi.” Tôi lúng túng trả lời, trong lòng có chút buồn.

Lý Tinh Phương đổi qua giọng điệu nghiêm túc, “Lúc nãy cậu cũng ẩu quá. Cậu làm sao biết được cô bé ấy là người tốt hay người xấu mà lại đi chạm vào như vậy? Cô ta có thể ảnh hưởng đến ý thức và giác quan của cậu, chứng tỏ đây là loại ma rất nguy hiểm.”

Ông ấy dạy bảo không hề sai, nhưng nhìn thấy một cô bé nằm trên sàn như thế, lại còn trải qua một cái chết thảm thương như vậy, tôi rất khó lòng mà làm ngơ được.

Nói thẳng ra là lương tâm không cho phép.

Lý Tinh Phương thở dài, “Tôi nói như vậy chắc cậu không mấy để tâm, có lẽ phải tự mình trải qua mới biết…” Ông ấy nói nửa chừng thì cười khổ mà lắc đầu, im lặng không nói nữa.

Tôi nhìn sang Lý Tinh Phương, vẻ mặt bi thương của ông ấy không thể là diễn xuất được. Bất chợt tôi nhớ ra năng lực của Lý Tinh Phương. Ông ấy đã từng trải qua chuyện tương tự, muốn giúp một con ma nào đó, nhưng…

Bỗng điện thoại của Lý Tinh Phương đổ chuông.

Ông ấy nghe máy: “Cục trưởng Trần, ừ… Khi nãy chúng tôi cũng có một vài phát hiện. Ừ… Được.”

Lý Tinh Phương cầm điện thoại, nói với tôi: “Biết được thân phận của cái thứ kia rồi.”

Tôi giật mình, hỏi ngay: “Là gì?”

“Đá thành tinh.” Lý Tinh Phương chau mày.

Tôi há to miệng, “Đá… Cái khối đá Bích Tỷ kia? Nó chẳng phải đã…”

“Số đá Bích Tỷ trong kho vật chứng đã biến mất hết.” Lý Phương Tinh nói, “Có khả năng là nó tự chạy đi, cũng có khả năng…”

Là hành vi của con người… Trong nội bộ cảnh sát có người lấy trộm?

“Không, làm sao có khả năng? Nhiều như thế… hơn nữa thứ đó chẳng đáng giá gì phải không?” Tôi kinh ngạc hỏi.

Đá Bích Tỷ đương nhiên không thể sánh bằng kim cương và ngọc bích. Nói một cách thông thường, dù là đồng tiền làm con người động tâm đi nữa thì cũng không có ai dám mạo hiểm mà đi trộm thứ không mấy giá trị. Đó còn là Cục Cảnh sát, kẻ ra người vào đều là cảnh sát, có một công việc chân chính trong đó là quá tốt rồi, còn đi trộm cái thứ đó để làm gì chứ?

Hơn nữa tôi nhớ là Trần Hiểu Khâu từng nói, cảnh sát và Cục Công thương đã tịch thu rất nhiều đá Bích Tỷ, bao nhiêu là vật trang trí, dây đeo linh tinh vụn vặt như vậy lại bị trộm mất mà không ai hay biết ư?

Nói như vậy thì khả năng tự những viên đá thành tinh đó chạy đi là rất cao.

“Cục trưởng Trần đang điều tra, còn cử người tìm đến các chủ nhân của những viên đá đó nữa.” Lý Tinh Phương nói.

Tôi bắt đầu thấy lo lắng.

Võ Thần Hy bị hại, người tiếp theo rất có khả năng là một người có thân phận tương tự!

“Trước mắt cứ vậy đã, cậu đưa em gái về đi nhé.” Lý Tinh Phương vỗ vỗ vai tôi.

Đã xác định được chân tướng của vụ án này, tạm thời không cần dùng đến tôi nữa rồi. Tôi cũng chẳng biết mình giúp được bao nhiêu trong chuyện này. Sức ép mà hòn đá tinh đó mang lại cho tôi quá khủng khiếp, lúc nãy đối mặt với nó mà tôi một chút phản kháng cũng không thể làm ra được.

Lần có loại cảm giác như thế này…

Tôi bàng hoàng nhớ lại cánh cửa trong Phòng Nghiên cứu Hiện tượng Quái dị Thanh Diệp.

Hai thứ này đều mang đến cho tôi cảm giác tương tự nhau, một luồng ác ý thuần túy và khủng khiếp, khiến người ta phải sởn gai óc.

Tôi cùng Lý Tinh Phương rời khỏi tòa dạy học, đi đến hội trường bên kia để đón em gái.

Lúc em gái nhìn thấy tôi có hơi kích động, nó chạy đến nắm chặt cứng tay tôi.

“Không sao nữa rồi.” Tôi ôm lấy vai nó.

Trong phòng học vẫn còn lác đác vài học sinh, chúng đều đang thấp thỏm lo âu nhìn em gái bằng ánh mắt ngưỡng mộ, chắc cũng đang mong ngóng phụ huynh mình đến.

Lý Tinh Phương, nữ cảnh sát trong phòng học và cả các giáo viên đều vẫy tay chào.

Tôi không nhìn thấy chủ nhiệm Lưu của lớp em gái tôi đâu nên chỉ vẫy tay chào tạm biệt với nhóm của Lý Tinh Phương, rồi dẫn em gái đi ra bên ngoài.

Em gái trầm mặc.

Tôi không biết nói gì nên chỉ đành nói: “Yên tâm đi, không sao đâu, bên phía cảnh sát đang điều tra, sẽ nhanh chóng bắt được hung thủ thôi.”

“… Anh hai…” Em gái đột nhiên kêu lên một tiếng.

“Ừ?”

“Âu Dương… Âu Dương không sao chứ?” Nó hỏi.

Tôi lắc đầu, “Anh không nhìn thấy cô bé. Nhưng có lẽ… sắp tới cô bé sẽ rất không ổn…”

Tôi nhớ lại cảnh tượng mà Võ Thần Hy đã cho tôi chứng kiến.

Âu Dương Tiếu dưới hoàn cảnh không có một chút chuẩn bị tinh thần lại tận mắt chứng kiến bạn thân mình chết thảm như thế, cú sốc này không phải dễ dàng nguôi ngoai trong một sớm một chiều.

Tiếng gào khóc của cô bé đó khi ấy đến giờ vẫn còn vang vọng bên tai tôi.

Chính tôi e là cũng không thể quên được chuyện đã xảy ra với Võ Thần Hy trong một thời gian ngắn.

Em gái lại hỏi: “Anh có nghe…”

“Chuyện gì?” Tôi ngạc nhiên nhìn em gái.

“Lúc ở phòng học, em nghe thấy người bên ngoài nói, hình như là phụ huynh, họ nói Âu Dương và Trâu Văn Yến hình như phải nhập viện, hai bạn ấy…” Em gái không nói tiếp được, khóe mắt tràn đầy nước mắt.

Tôi ôm chặt hai vai của nó, nói: “Nhập viện cũng tốt. Đây là thời đại nào rồi, cảnh sát còn phải được điều trị tâm lý mà. Đây là việc rất bình thường thôi. Nếu em cảm thấy không thoải mái thì anh sẽ cùng em đến bệnh viện khám thử xem. Nếu có chuyên gia hướng dẫn tâm lý thì đó là một chuyện tốt, có thể nhanh chóng hồi phục hơn.”

“Không phải thế… Họ… Các bạn ấy hình như hơi…” Em gái lắp bắp.

“Họ làm sao?” Tim tôi đập thình thịch.

“Chính là… điên… Mấy người đó nói có hai cô bé bị dọa sợ đến phát điên…” Nó lo lắng nói.

Tôi lắc đầu, xoa đầu nó, “Ai nhìn thấy cảnh tượng đó cũng đều sẽ không thoải mái. Mấy người đó nói nhăng nói cuội mà em cũng tin sao? Hai bạn ấy sẽ không sao đâu.”

Tôi lại đưa ra một số ví dụ. Như các sinh viên bên mảng tòa án và cảnh sát, lần đầu tiên tiếp xúc với án mạng, hoặc nhìn thấy tử thi đều phải nôn thốc nôn tháo, tối về thấy ác mộng suốt. Còn có bác sĩ lần đầu tiên giải phẫu cũng phải cẳng thẳng đến run tay.

Không phải ai cũng có được một hệ thống thần kinh vững vàng và tố chất tâm lý mạnh lẽ.

Trên đường về tôi đã khơi thông tư tưởng cho em gái, nên khi về đến nhà thì nó đã bình tĩnh hơn rất nhiều, cũng không còn rơi nước mắt trước mặt cha mẹ nữa.

“Chuyện này đúng thật là! Cái trường của bọn con rốt cuộc làm sao vậy?” Mẹ tôi rất tức giận.

Cha tôi thì bình tĩnh hơn nhiều, “Đi tắm rửa, hôm nay ăn cơm sớm rồi đi ngủ sớm. Tối nay mẹ con sẽ ngủ chung với con. Không sao đâu, nha.”

Em gái gật đầu.

Trong lúc nó đi tắm thì cha mẹ liền hỏi tôi chuyện gì đã xảy ra.

Đương nhiên tôi không tiện nói ra sự thật, cũng không thể kể lại chuyện Võ Thần Hy bị người ta giết chết một cách tàn nhẫn trong nhà vệ sinh của trường được, như thế sẽ dễ khiến cho hai người càng thêm hoang mang. Tôi sao chép lại cách nói của cô Lưu, đem cái chết của Võ Thần Hy quy về vấn đề của gia đình.

Mẹ tôi sau khi nghe xong thì thở dài thườn thượt, “Vợ chồng có chuyện gì không thể từ từ nói hay sao? Làm cho một đứa nhỏ… Còn chưa tới một tháng nữa là thi đại học, rồi qua hai tháng nữa thì bước vào đời sinh viên, chuyện gì đi nữa cũng không thể đợi đến lúc đó hay sao?”

Cha tôi thì có chút chán ghét hai vợ chồng ông bà Võ, rồi nhắc đến đồng nghiệp của mình.

Tình cảm vợ chồng tan vỡ, có nên ly hôn ngay hay không? Chuyện này cha mẹ đã kể cho tôi nghe mấy lần từ hồi tôi còn đi học. Tình cảm của hai người rất tốt đẹp, nhưng trong đám bạn bè và đồng nghiệp thì thường có những cặp vợ chồng cãi nhau hoặc là trực tiếp đi ra tòa ly hôn.

Những người đó cùng lứa tuổi với cha mẹ và có người cũng đã có con cái cỡ tuổi tôi.

Vì suy xét đến vấn đề con cái nên chuyện có nên ly hôn hay không đã trở thành đề tài phải đào sâu để thảo luận, hơn nữa chồng có lý của chồng, mà vợ cũng có cái lý của vợ.

Cha mẹ tôi đương nhiên là đứng ở bên không nên ly hôn, họ cho rằng dù nhất định phải ly hôn đi nữa thì cũng phải đợi cho con cái trưởng thành, học hết đại học, bắt đầu một giai đoạn mới với nhiều kinh nghiệm sống hơn, lúc đó hãy ly thân, rồi mới tiến tới ly hôn. Như vậy sẽ cho con cái có đủ thời gian để thích nghi dần, đó mới là một cách làm tốt.

Bây giờ hai người lại nhân chuyện của Võ Thần Hy mà tiếp tục nhắc đến đề tài này, còn đưa ra nhiều ví dụ hơn trước đây nữa. Những cặp vợ chồng mà lúc đầu họ đã lấy làm ví dụ, bây giờ nếu không phải ly hôn từ lâu thì là vẫn tiếp tục góp gạo nấu cơm chung để qua ngày đoạn tháng, con cái cũng đã lớn, có gia đình và sự nghiệp riêng.

Lúc em gái tắm rửa xong đi ra thì cha mẹ cũng dừng không nói nữa.

“Con muốn đi ngủ trước, rồi lát nữa ăn cơm sau.” Em gái nói, từ chối mẹ ngủ chung.

Ba người chúng tôi nhìn em gái đi ngủ. Cha mẹ về phòng trước. Em gái khẽ gọi tôi.

“Sao vậy?” Tôi bước đến xoa đầu nó.

“Em thấy Võ Thần Hy không phải tự sát đâu.” Nó lí nhí nói.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui