Hồ Sơ Bí Ẩn

Bà cụ nghe đến câu đó thì giật mình.

Âu Dương tiếp tục nức nở: “Con nhìn thấy cậu ấy mở mắt! Cậu ấy đang nhìn con! Cậu ấy đang há miệng… Cậu ấy… Con nghe thấy cậu ấy đang khóc, đang kêu cứu… Cậu ấy không phải tự sát… Chắc chắn không phải tự sát… Mấy người đó nói vì cha mẹ cãi nhau đòi ly hôn nên cậu ấy đã tự sát… Không phải vậy đâu… Chúng con đã hẹn nhau cả rồi, sẽ cùng nhau học đại học, cùng đi du lịch, còn hẹn tương lai sẽ làm đám cưới chung, con cái chúng con cũng sẽ cùng nhau… Chúng con suốt đời sẽ bên nhau… Cậu ấy… Cậu ấy không phải… không phải tự sát đâu…”

Nói đến đây, Âu Dương bụm miệng lại, tiếng khóc nghẹn ngào truyền ra từ hai lòng bàn tay.

Bất chợt Võ Thần Hy bật khóc rồi gào lên: Tớ hối hận rồi! Tớ đã hối hận rồi! Tớ không muốn cùng cậu học đại học, không muốn cùng cậu làm những chuyện đó nữa! Âu Dương Tiếu, cậu nghe thấy hay không!”

Cô bé thò tay nắm lấy tay của Âu Dương, nhưng lại xuyên qua người cô. Cô bé cũng không bỏ cuộc, tiếp tục thò tay chạm vào thân thể của Âu Dương.

“Tớ hối hận rồi… Tớ hối hận rồi đó! Tớ sẽ không cùng cậu làm những chuyện ấy nữa. Tớ… là tớ tự sát. Cậu đừng… đừng nhớ đến nữa…” Võ Thần Hy ngồi bệt trên sàn nhà, nước mắt nước mũi đầm đìa, sau khi chảy xuống gò má liền biến mất trong không khí, “Là tớ tự sát, cậu đừng nghĩ ngợi nữa… đừng nhớ đến nữa…”

Giọng cụ già vang lên, bình tĩnh, điềm đạm, “Đám trẻ tụi con thời nay ấy à, lúc nào cũng xốc nổi như thế. Hễ có chuyện một cái là đòi sống đòi chết.”

Âu Dương buông hai tay xuống, nước mắt đong đầy hai mắt nhìn bà cụ.

“Bạn của con chỉ là nhất thời nông nổi, con cũng muốn học theo cái ngu xuẩn của nó hả?” Bà cụ hỏi.

Âu Dương đặt hai tay lên đầu gối, nước mắt trong lòng bàn tay thấm ướt quần bên dưới.

Cô bé nói: “Bà cô, mẹ con nói là bà bảo nhà của bà có vấn đề, không được bán cho người khác, bà chỉ muốn sống ở đó cho đến chết.”

Hai gò má bà cụ khẽ giật giật.

Võ Thần Hy ngơ ngác nhìn bà cụ, rồi lại nhìn qua Âu Dương.

Tim tôi bắt đầu đập nhanh.

Âu Dương muốn nói gì? Cô bé cảm thấy chuyện xảy ra với Võ Thần Hy có liên quan đến căn nhà ở thôn Sáu Công Nông sao?

Âu Dương sụt sịt, nói tiếp: “Bà còn nói, cô và chú gặp nạn cũng vì họ đã đưa bà ra khỏi nhà, còn bán căn nhà đi nữa. Căn nhà đó là do cha con tìm người bán đi.”

Bà cụ trầm giọng xuống: “Con muốn nói gì? Con thấy bà già này hại chết bạn con hả?”

Âu Dương không trả lời, chỉ cúi mặt xuống, nước mắt lại trào ra: “Có phải… có phải do cha con bán căn nhà đó, rồi quả báo đổ lên người con, là con đã làm liên lụy đến Hy Hy?”

Bà cụ thở dốc rồi đột nhiên dùng tay đập mạnh lên thành ghế một cái: “Tôi biết hai mẹ con con đến là không có chuyện gì tốt! Đứa con nít ranh như con thì biết gì chứ? Bạn con chết rồi còn oán hận lên thân già này! Cha con là người bán nhà mà còn chưa chết, bà già này cũng còn chưa chết đâu! Bộ con thấy có con chó nào bị xe cán chết bên đường thì cũng đều trách bà già này sao?”

Âu Dương bị cụ già quát như vậy sợ hãi run bắn người lên, nhưng vẫn ngẩng đầu, thành thật nói: “Cô và chú đưa bà đến đây sống là do con mà.”

Bà cụ sững sờ.

“Con còn nhớ lúc nhỏ, lần đó đến nhà của bà dùng cơm. Lúc trở về, ba gia đình chúng ta cùng đi chung, bà còn tiễn chúng con đến tận cổng. Con nói với chồng của cô là bà như vậy thì vất vả lắm, phải leo cầu thang. Nhà cô chú ở sát vách nhà con đã đón ông bà nội đến ở cùng rồi, ở nhà có thang máy. Con… Con đã nói với chú ấy như thế, còn nói chú ấy không hiếu thảo, có phải cũng giống như trong phim không, chán ghét mẹ vợ, chỉ muốn đuổi mẹ vợ đi… Là con đã nói với họ như thế…” Dưới ánh mắt càng ngày càng trợn to của bà cụ, Âu Dương nói năng trở nên lắp bắp, nhưng vẫn tiếp tục nói hết ra, “Họ muốn bán nhà đi, là cha con… Là con lục xem những tấm hình của cha ngày trước, lục trúng album bạn học của cha, nên cha mới nhớ ra mối quan hệ đó. Người bạn học đó làm ở bên bất động sản. Sau khi họ liên lạc với nhau…”

Bà cụ há hốc mồm, thân thể bắt đầu run lên: “Con đang nói bậy nói bạ gì đó? Con bé này, đầu óc có vấn đề rồi phải không?”

Bà cụ đưa tay sờ lên trán của Âu Dương.

Tôi nhìn thấy tay bà ấy đang run rẩy.

Võ Thần Hy không nói năng gì, cũng không khóc nữa.

Tôi có thể cảm nhận được, đầu óc cô bé bây giờ đang trống rỗng.

“Con đã suy nghĩ mấy ngày rồi… Tối hôm đó… Ngày mà Hy Hy gặp nạn, mẹ đến trường đón con, kể về bà và căn nhà. Tối hôm đó con liền nằm mơ… Con tỉnh giấc thì nhớ lại tất cả… là con… tại con…” Âu Dương ghì chặt tay bà cụ: “Bà ơi, tại con cho nên mới… Con phải làm sao? Con phải làm sao…”

Bà cụ đã bình tĩnh lại, vỗ lên tay của Âu Dương: “Một cô bé như con sao mà mê tín như mấy bà già này vậy? Bà chửi chú và cô con, chửi cha mẹ con cũng chỉ vì quá giận thôi. Ở đâu ra lắm chuyện như thế? Bà đã sống trong căn nhà đó ngần ấy năm, cô chú con đã lớn lên ở đó, cả con cũng đã từng qua chơi rồi đúng không? Chỗ đó vẫn còn nhiều người đang sống, vẫn có người sống ở đó cả một đời. Mấy hôm trước, những hàng xóm của bà ngày xưa gọi điện thoại qua cho bà, bảo chỗ đó sắp giải tỏa rồi. Con xem…”

Âu Dương nắm chặt hai bàn tay khô đét như khúc củi của bà cụ.

“Không sao đâu, chẳng liên quan gì đến con cả.” Cụ già lần đầu tiên cất giọng dịu dàng.

“Thật ạ, không… liên quan sao?” Âu Dương nghi ngờ hỏi, “Nhưng mà… Nhưng mà con thấy… Hy Hy… Cậu ấy chắc chắn không phải tự sát… Con biết mà… Ánh mắt đó, còn há miệng ra… Cậu ấy đang kêu cứu… Cậu ấy chắc chắn là đang kêu cứu mà…”

“Vậy cũng có nghĩa là có người giết chết cô bé. Cảnh sát sẽ điều tra, rồi tóm cổ hung thủ.” Bà cụ nói như định đóng cột.

Âu Dương còn muốn nói gì đó.

“Con cũng chỉ vì sợ quá nên mới nghĩ ngợi lung tung thôi. Đừng nghĩ nhiều nữa. Con nằm xuống đây, con ngủ lại chỗ bà một giấc, đến trưa thức dậy ăn cơm cùng với bà. Cơm ở đây ngon lắm. Họ có rất nhiều món, còn biết làm cả món tây nữa. Con có thích bò bít-tết không? Người nhà họ đi cùng con nít đến thăm là gọi nhà bếp làm món đó ngay, nghe nói ngon lắm, một miếng to thế này nè.” Bà cụ giống như đang dỗ dành một đứa bé, khẽ đẩy Âu Dương nằm xuống giường.

“Bà cô…” Âu Dương muốn nhổm dậy.

“Suỵt… Nghe lời bà, nằm xuống, nhắm mắt lại, ngoan ngoãn ngủ một giấc.” Bà cụ nói.

Bà ấy đắp chăn cho Âu Dương, nhẹ nhàng vỗ về, “Nhắm mắt lại, đừng nói nữa, đừng suy nghĩ nữa. Con cứ ngủ ở đây một giấc cho đàng hoàng, tỉnh dậy là ổn thôi. Thức dậy xong mình đi ăn cơm ngon. Bà hứa với con, chúng ta sẽ đi thăm lại căn nhà cũ đó, rồi đi tìm cô bạn của con, thắp cho con bé nén nhang, cúi đầu một cái. Không sao đâu. Sẽ không sao đâu…”

Khóe mắt Âu Dương vẫn còn ngấn lệ nhưng cũng đã nhắm mắt lại.

Bà cụ rón rén kéo rèm cửa, rồi kéo ngăn tủ trên đầu giường, từ bên trong rút ra một chiếc hộp sắt.

Chiếc hộp ấy trước đó vốn là hộp đựng bánh trung thu, hoa văn in trên bề mặt khá sặc sỡ, để lộ lớp rỉ sét bên trong.

Bà cụ mở chiếc hộp ra, bên trong có một xấp ảnh, mới có cũ có, có cả ảnh trắng đen; có hai chiếc nhẫn cưới đã cũ, hoa văn bên trên rất lớn, một chiếc của nam, một chiếc của nữ, trị giá trước đây chắc cũng không ít; còn có cả một chùm chìa khóa, không phải dùng móc khóa mà dùng chỉ đỏ xâu lại, tổng cộng có bốn chìa.

Bà cụ ngồi xem lại từng tấm ảnh, rồi đặt chúng vào hộp trở lại; hai chiếc nhẫn được bà giấu vào trong túi; chìa khóa thì bà cầm chặt trên tay.

Sau khi cất chiếc hộp sắt đàng hoàng, bà nhìn Âu Dương một cái, tay cầm chìa khóa đút vào túi áo, đứng dậy đi về phía cửa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui