Hồ Sơ Bí Ẩn

Chiếc xe chạy thẳng đến thôn Sáu Công Nông, người tài xế trung niên còn chủ động hỏi bà cụ ở tòa lầu nào để ông ta chạy xe vào bên trong khu dân cư luôn.

Bà cụ lắc đầu: “Không cần đâu, cậu cho tôi xuống ở đây là được rồi.”

Cụ già mặc đồ vàng nghệ nói: “Bà đừng ngại, chỉ là quẹo vào một chút chứ đâu có gì.”

“Không cần đâu, để tôi tự đi bộ vào được rồi.” Bà cụ vẫn lắc đầu, giọng điệu hơi cứng nhắc, “Hôm nay cảm ơn mọi người nhiều lắm.”

Bà ấy hình như không giỏi cám ơn người khác nên nói cứ lắp ba lắp bắp.

Ba người họ cũng chẳng để bụng.

Chiếc xe dừng lại trên đường, sau khi xuống xe thì bà cụ cảm ơn thêm lần nữa.

Võ Thần Hy cũng xuống xe theo.

Hai bà cụ trong xe cũng không để ý nhiều, chắc có lẽ vì tuổi đã cao, lại quen nói to tiếng nên khi bà cụ vừa đóng cửa lại, họ liền bắt đầu bàn tán.

“Cũng thật là đáng thương, kẻ đầu bạc tiễn người đầu xanh.”

“Đúng đó.”

Chiếc xe nổ máy chạy đi.

Võ Thần Hy nhìn chiếc xe mỗi lúc một xa, lại nhìn vào thôn Sáu Công Nông ở bên cạnh, trong lòng vừa tò mò vừa sợ hãi.

Đến lúc bà cụ sắp đi vào khu dân cư thì cô bé mới nhấc gót đi theo.

Bên trong khu dân cư hơi ồn ào, một số thông báo về việc giải tỏa di dời đã được dán lên. Bản tuyên tuyền được bố trí để ở khu dân cư trong đợt trưng cầu nguyện vọng trước đây cũng đã được Chủ nhiệm Mao và mấy người bên ủy ban làm mới rồi để vào mặt kính của bảng thông báo.

Bà cụ nhìn thấy cảnh tượng đó liền đi chậm lại rồi đứng lại đọc kĩ nội dung bên trên.

Võ Thần Hy cũng xem, nhưng chỉ lướt mắt qua, cô bé không mấy hứng thú với những cái này.

Tôi thì đã thuộc lòng những nội dung đó từ lâu, rất nhiều nội dung trong đó và cả kiểu chữ cũng là do chính tay tôi làm.

Có điều, “lúc này”, tôi không có mặt trong khu dân cư, năm người chúng tôi đều không ở đây. Lúc này thì chúng tôi đang ở phòng làm việc.

Tôi nghĩ đến đây thì giật mình.

Theo quy luật của cảnh mộng, giờ này chắc thân thể của tôi đang trong trạng thái hôn mê. Hôn mê trong phòng làm việc, đám Tí Còi ở bên cạnh có lẽ sẽ không làm ầm lên khiến những người khác chú ý đâu.

Bà cụ bỏ một chút thời gian đọc hết nội dung trong bảng tuyên truyền.

Lúc này, có mấy người phụ nữ trung niên trong khu dân cư đi ngang qua, khẽ liếc nhìn bà cụ.

Một trong số đó lúc đi ngang qua bà cụ còn quay đầu lại nhìn. Dì ấy đột nhiên vỗ trán một cái, dừng bước rồi chỉ vào bà cụ la lên: “Đây không phải là dì Âu Dương sao! Hèn gì cháu thấy quen quen, giờ có tuổi rồi, ngẫm cả buổi mới nhớ ra.”

Bà cụ quay đầu nhìn lại.

“Cháu là Tiểu Trần ở tầng dưới nhà dì đây! Cha cháu lúc đó làm chung xưởng với chú Âu Dương đó, dì còn nhớ không? Lúc nhỏ cháu còn đến nhà dì ăn cơm nữa.” Người phụ nữ trung niên cười tít cả mắt.

Hai người đi cùng người phụ nữ này cũng nhận ra.

“Là cái nhà trên nhà chị đó à!”

“Ây da, cái nhà mà có ba người kia sao? Có phải con dì không?”

Bà cụ không có vẻ mặt gì, khóe môi hạ xuống.

“Khụ!” Người phụ nữ tự xưng Tiểu Trần hắng giọng, “Nhà của dì ấy bán đi rồi, chính là cái nhà có ba người kia mua đó.”

Dì ta nói rất nhanh, vừa dứt câu lại tiếp ngay, “Dì à, bây giờ dì đến thì thật là không đúng lúc lắm. Ở đây không phải là sắp di dời rồi sao? Lúc trước đường ống nước trong khu còn bị hỏng mất nên không ở được nữa. Gia đình đó đã dọn về nhà cha mẹ rồi, bây giờ trong nhà chẳng có ai.”

Dì ta tỏ vẻ rất quan tâm đến cụ già nhưng ánh mắt thì cứ láo liên.

Bà cụ chỉ “ừ” một tiếng, cũng chẳng xem bảng tuyên truyền nữa mà quay người bước đi.

Võ Thần Hy tò mò nhìn ba bà trung niên kia.

“Chị Trần, chuyện gì vậy?” Một người hỏi.

“Ây da, con trai và con gái của dì Âu Dương đó muốn đón bà ấy đi hưởng phúc, nhưng bà ấy từ chối, không chịu dọn đi. Sự tình lúc đó rối lắm, mẹ con còn cự cãi với nhau nữa. Sau đó dì ấy vẫn bị con trai đưa đi, nhà cũng đem bán mất. Dì ấy còn quay về, đòi mua lại căn nhà. Gây chuyện mấy lần liền ấy chứ. Nghe nói sau đó sống trong viện dưỡng lão, con cái chết hết, do bị tai nạn giao thông hay gì đó.”

Nói đến đây, vẻ mặt của người phụ nữ trở nên kỳ lạ, vẻ mặt của một trong hai người kia cũng trở nên gượng gạo.

Vốn dĩ Võ Thần Hy đang muốn bỏ đi, thấy vậy liền nán lại. Cô bé nhìn thấy bà cụ đi cũng không nhanh lắm, vì tuổi tác cũng đã lớn, thế là tiếp tục đứng nghe ba người này nói chuyện.

Tôi cũng đang muốn nghe xem họ còn nói chuyện gì nữa nhưng trong lòng thì đã đoán được đại khái.

“Còn có chuyện gì nữa sao?” Người còn lại trong ba người đầy tò mò hỏi.

Dì họ Trần nhăn nhó nói: “Thì mấy chuyện ngày xưa người ta hay kể đó.”

“Bị ma ám hả?” Người thứ ba dường như cũng đã nghe nói qua.

“Không chỉ vậy đâu. Những người sống ở đây lâu đều nói chỗ này tà môn lắm, dọn vào rồi thì phải sống ở đây cho đến chết, bằng không nếu mà dọn đi thì sẽ không được chết yên lành đâu. Mẹ tôi rất tin chuyện này, còn tôi cũng cảm thấy chỗ này có gì đó kỳ lạ lắm.”

Người thứ bà này hình như vốn dĩ không phải dân cư ở thôn Sáu Công Nông nên cười sằng sặc nói, “Mấy chị cứ khéo đùa. Người bán nhà cho tôi chẳng phải vẫn đang sống rất tốt đó sao? Đó là mấy lời đồn thổi bóng gió của ông chủ nhà máy chứ gì?”

Bà cô nãy giờ im lặng lắc đầu, “Xưởng gang thép lúc đó làm ăn tốt lắm. Chỗ chúng tôi ai nấy đều luồn cúi xin xỏ để được vào đấy, vào được thì chết cũng muốn chết ở đây, mấy ông đó muốn uy hiếp công nhân để làm gì?”

Người thứ ba không phục: “Cũng như chị đã nói, vào được thì cũng muốn chết ở đây, lời này truyền ra không phải là bị thay đổi rồi sao?”

Ba người họ vừa đi vừa nói, nói ra nghe cũng rất là có lý đấy.

Suy nghĩ của Võ Thần Hy có chút hỗn loạn.

Tôi phát hiện ra suy nghĩ của cô bé cũng rất dễ đoán. Đại khái là từ cuộc đối thoại của ba người đó, cô bé cũng đã ít nhiều hiểu được thực trạng của thôn Sáu Công Nông, nhưng lại cảm thấy chỉ hiểu được lơ mơ. Những suy nghĩ trong đầu của Võ Thần Hy thậm chí còn truyền đến trong đầu tôi. Tôi còn có thể nhìn thấy chùm chìa khóa kia của bà cụ. Cô bé đang nhớ đến chùm chìa khóa kì lạ đó.

Suy nghĩ của cô bé rất mạnh mẽ, nhớ đến chùm chìa khóa, nhớ lại quá trình kì lạ trong suốt quãng đường này, cô bé nhấc chân đuổi theo bà cụ.

Bà cụ sống ở tòa lầu số 17.

Bà ấy vừa đến đây, lại liên tưởng đến đối thoại của ba người kia thì tôi liền biết được bà cụ vốn sống ở nhà nào rồi. Nhà 603, một nhà ba người, chủ nhà tên là Quách Tử Huyên, sau khi đường ống nước bị vỡ liền dọn đến nhà cha mẹ mình.

Lúc làm khảo sát nguyện vọng trước đây, tôi từng gọi điện thoại liên lạc với Quách Tử Huyên. Nhưng công việc của anh ta rất bận, không có thời gian, vợ của anh ta phải chạy đến ủy ban một chuyến để điền vào phiếu khảo sát nguyện vọng.

Hai vợ chồng này tầm trên ba mươi tuổi, công việc của Quách Tử Huyên rất khá, làm trong một công ty phần mềm, người vợ thì làm tài vụ cho một công ty nhỏ, thời gian rảnh khá nhiều, có thể xem như một người làm việc bán thời gian. Tình cảm giữa hai vợ chồng rất tốt, họ có một đứa con đang học cấp một. Mỗi khi nhắc đến gia đình này thì Chủ nhiệm Mao không ngừng xuýt xoa ngưỡng mộ. Sau đó qua tiếp xúc, chúng tôi cũng thấy gia đình này quả thật rất tốt và rất lý trí. Gia cảnh sung túc, lại rất hiếu thuận với cha mẹ. Trong chuyện di dời giải tỏa, gia đình này chắc cũng là gia đình cứ dựa theo trình tự công việc mà làm nhất và cũng là người có quyền tài sản khiến người ta ít bận tâm nhất.

Tôi đang nghĩ ngợi đến tình huống gia đình của Quách Tử Huyên thì bà cụ đã đứng trước cổng chống trộm dưới lầu, rút chìa khóa trong túi ra, chọn ra chiếc chìa khóa hình chữ thập đầu vuông trong bốn chiếc, rồi tra vào lỗ khóa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui