Hồ Sơ Bí Ẩn

Tôi vừa thấy vậy, trong lòng liền thầm kêu không tốt, bất giác quay đầu nhìn phía dưới lầu.

Tôi không nhìn thấy Lữ Xảo Lam, chắc cô ấy đã xuống lầu gọi điện thoại báo cảnh sát rồi, nhưng ai biết được cảnh sát khi nào mới tới được?

Đám người đó vừa lên tiếng chửi mắng vừa xông vào trong phòng, tôi vội vã đi theo vào đó.

Tên côn đồ cầm đầu kia cảm thấy kì lạ, gã đưa tay ngăn tôi lại: “Này, cậu có ý đồ gì vậy? Cậu có quen với tên nhóc kia à?”

Lúc tôi đang định lên tiếng nói gì đó thì bỗng có một tiếng hét vang lên từ trong nhà.

Đám côn đồ xông vào nhà Mạnh Hoa hình như bị doạ cho sợ chết khiếp, lũ lượt chạy ra khỏi nhà.

Tên cầm đầu lên tiếng mắng chửi vài câu, còn giơ tay lên tát vào đầu của một tên côn đồ nào đó, nhưng cũng không có tác dụng gì cả.

Cảm đám nháo nhào cả lên, tôi cũng không có cách nào để chen vào trong nhà được.

“Đại ca, có ma! Trong đó có ma!”

“Mẹ ơi, căn nhà này bị ma ám rồi.”

“Đại ca, mau chạy đi!”

“Tao đã bảo là chuyện rất tà môn mà! Hôm qua cũng vậy.”

Đám người đó ồn ào cả lên, chốc chốc lại chen thêm vài câu tiếng địa phương vào.

Tôi thế mà có thể nghe hiểu được lời họ nói, đang kinh ngạc không hiểu thì cái tên cầm đầu kia hình như có chút buồn bực, lại có chút tức giận, nhưng nháo nhào một hồi thì cả đám người đi xuống lầu.

Cái vật cản là tôi đây bị bọn họ chen lấn đẩy vào một góc, gáy tôi còn bị đập vào lan can trên cầu thang.

Lúc tôi còn đang cảm thấy choáng váng thì đám người đó đã chạy xuống lầu rồi.

Chuyện này thực sự chẳng hiểu ra làm sao.

Tôi ôm gáy rồi xuýt xoa, chợt nghĩ đến những gì họ nói lúc nãy, tôi bất giác quay đầu nhìn về phía cánh cửa đang rộng mở kia.

Không biết nhà đối diện không có ai ở nhà hay là do họ quá nhát gan mà không có tí động tĩnh gì cả.

Trong nhà cũng im ắng một cách lạ thường.

Tôi khẽ nuốt ngụm nước bọt, cất bước đi vào trong nhà.

Bỗng có tiếng bước chân vang lên từ dưới lầu.

Tôi quay đầu nhìn lại thì thấy là Lữ Xảo Lam đang thở hổn hển chạy lên.

Đang định nói gì đó thì đột nhiên khóa kéo trên cái balo của Lữ Xảo Lam tự mở ra, gấu Teddy thò đầu ra, hai tay của nó bám trên vai Lữ Xảo Lam.

Lữ Xảo Lam quay đầu nhìn về phía sau với ánh mắt ngạc nhiên.

Gấu Teddy đã tự chui ra khỏi balo.

Tôi nhìn thấy thế thì đưa tay đỡ lấy gấu Teddy: “Tôi vào trong xem sao. Nếu như cô phát hiện có gì bất thường thì phải nhanh chóng chạy khỏi đây.”

Trong lòng tôi thì vẫn cảm thấy an toàn. Đám côn đồ kia là người ngoại tỉnh mà còn không sao, cho dù bên trong có ma thì con ma đó khẳng định không có ý muốn hại họ. Còn việc con trai của Mạnh Hoa có gặp phải nguy hiểm gì không thì lại khó nói.

Gấu Teddy chủ động xin đi giết giặc, tôi ôm theo nó vào trong nhà.

Tuy Lữ Xảo Lam rất lo lắng, nhưng cô ấy cũng không đòi đi theo chúng tôi. Cô ấy nắm chặt cái điện thoại trên tay, chặt đến nỗi các khớp xương đều trắng bệch.

Sau khi tôi bước vào trong nhà liền cảm thấy có âm khí nhưng không dày đặc.

Tôi đi về phía phòng ngủ trước.

Còn chưa bước vào trong phòng ngủ, chỉ mới đứng ngoài phòng khách thôi thì tôi đã nhìn thấy được một bóng người trong căn phòng ngủ tối om.

Con trai Mạnh Hoa đang ngồi trên giường, nghiêng người sang một bên, quay đầu sang bên kia, nhìn về phía cái tủ áo nơi góc phòng.

Cửa tủ đang để mở, tấm gương gắn trên cửa tủ hướng thẳng về phía cửa phòng.

Tôi đứng ngay cửa phòng ngủ, tấm gương đó đương nhiên sẽ phản chiếu hình ảnh của tôi.

Nhưng mà tấm gương đó cũng phản chiếu được hình ảnh của một nửa giường, tuy nhiên trên tấm gương lại không có hình bóng con trai của Mạnh Hoa.

Da gà da vịt tôi nổi hết cả lên.

Trong tấm gương, sau lưng tôi, con trai Mạnh Hoa đang đứng ở đó.

Nhưng mà sau lưng tôi đáng lẽ phải là nhà vệ sinh.

Cửa nhà vệ sinh đã biến mất rồi!

Lúc nãy tôi vừa mới đi ngang qua nhà vệ sinh, còn nhìn thấy cửa nhà vệ sinh mà!

Con trai Mạnh Hoa chỉ đứng yên ở đó, ánh mắt vô hồn, vẻ mặt trống rỗng. Cậu ta trông giống như những con ma nơ canh bày trong shop quần áo vậy, chỉ đứng im bất động.

Tôi nhìn về phía tấm gương trên tủ quần áo, rồi lại nhìn về cái “người” ngồi trên giường, tim đập thình thịch.

Gấu Teddy bị tôi ôm chặt, không có phản ứng gì cả.

Tôi không nắm được tình hình lúc này là sao.

Đứng đó đợi một lúc lâu, cả hai người họ đều không thấy có phản ứng gì.

Tôi khẽ di chuyển, chỉ bước ngang qua một bước nhỏ, để thân ảnh cái người đằng sau tôi hiện ra rõ hơn, thì tôi chợt nhìn thấy nam sinh trong gương không động đậy kia đột nhiên chuyển động ánh mắt. Tròng mắt cậu ta chuyển động, giống như đi theo chuyển động bước chân của tôi, chạy theo từng động tác của tôi.

Tôi cảm thấy không rét mà run.

Nhưng mà tôi biết chắc rằng, cái nơi mà âm khí dày đặc nhất không phải là ở phía sau lưng tôi, thậm chí cũng không phải ở chỗ tấm gương mà là ở chỗ cái người đang ngồi trên giường kia.

Tôi cố gắng hít thở sâu một vài lần để thả lỏng người, một tay thì ôm gấu Teddy, một tay thì ấn lồng ngực.

Cái bùa hộ thân tôi đeo trên cổ dường như đang nóng lên. Vì tôi luôn đeo bùa hộ thân bên mình nên nhiệt độ của nó cũng sấp sỉ với nhiệt độ thân thể tôi, tôi cũng không chắc có phải là nó đang dần nóng lên không.

Tôi đi về phía trước, bước về phía người trên giường.

Tôi tin đám côn đồ lúc nãy không có cảnh giác như tôi vậy đâu, bọn họ đông người xông vào trong nhà như vậy, chắc chắn là sẽ không phát hiện được việc “ma ám” một cách nhanh như thế.

Mỗi khi tôi bước một bước, tròng mắt của cái người trong gương cũng chuyển động theo, ánh nhìn dán chặt lên người của tôi.

Tôi đã bước đến mép giường, chỉ cần đưa tay ra là có thể chạm được vào cái người đó.

Người đó vẫn không hề nhúc nhích gì cả.

Tôi chần chừ, không đưa tay chạm vào người mà khẽ di chuyển về phía trước, định nhìn rõ mặt của đối phương.

Lúc này, người đó bỗng cử động, phần eo xoay lại, cứ mãi đưa gáy về phía tôi.

Trong lòng tôi đột nhiên có một suy đoán không lành, vô thức di chuyển một lần nữa.

Rắc rắc...

Tôi đột nhiên đứng lại, mắt thì trừng to.

Eo của người đó đã xoay hơn chín mươi độ rồi, vẫn đang còn tiếp tục xoay, trông giống như một cái khăn bị vắt vậy.

Cái thứ tiếng động phát ra từ xương cốt và cơ thịt của người đó khiến cho tôi không dám di chuyển tiếp nữa.

Là người thật!

Tôi có thể chắc chắn một điều rằng, cái người đang ngồi trước mặt tôi là người bằng da bằng thịt! Có khả năng còn là người sống!

Nếu cứ tiếp tục xoay như vậy...

Tôi lùi về sau hai bước.

Thân thể người đó xoay lại bình thường.

Lông tóc dựng đứng, tôi nhìn về phía nam sinh trong gương.

Cậu ta vẫn đang nhìn tôi chằm chằm.

Tôi kêu lên một tiếng: “Mạnh Nhất Phàm!”

Mạnh Hoa đã từng nói cho tôi biết tên của con trai ông ta.

Cậu nam sinh trong gương không có phản ứng gì, cái người ngồi trên giường cũng vậy.

Tôi suy nghĩ một hồi lâu, sau đó đưa tay tháo cái bùa hộ thân đang đeo trên cổ ra. Tôi cầm bùa hộ thân trên tay và đưa về phía cái người đang ngồi trên giường kia.

Người đó có phản ứng rồi, thân thể khẽ run lên, hơn nữa có ý tránh né lá bùa.

Có tác dụng rồi!

Tôi đang cảm thấy mừng rỡ, mong rằng bùa hộ thân có thể diệt trừ được con ma kia. Lúc này bỗng có tiếng ồn ào vang lên ở ngoài cửa.

“... Ông đừng có đi vào trong!”

“Tại sao lại không được đi vào? Chẳng phải nói là căn nhà này bị ma ám sao? Người đàn ông đi chung với cô đâu? Chẳng lẽ đã chết ở trong nhà? Hay là bị ma bắt đi rồi?”

“Ông đang nói bậy gì đó?”

Lữ Xảo Lam và Trần Tử An đang cãi lộn ngay trước cửa, sau đó lại nghe thấy tiếng của Vương Tiểu Bằng và tiếng của một người đàn ông khác.

“Đám côn đồ lúc nãy đã chạy hết rồi sao?”

“Có ai bị thương không?”

Lữ Xảo Lam không lên tiếng trả lời, Trần Tử An đáp: “Bọn họ đã bị ma doạ cho chạy trốn hết rồi!”

Lúc này bên ngoài cửa bỗng vang lên những tiếng bước chân.

Tôi quay đầu nhìn lại thì thấy bọn họ đã đi vào trong nhà rồi.

Ngoại trừ Lữ Xảo Lam, Trần Tử An và Vương Tiểu Bằng ra thì còn có thêm một người đàn ông lạ mặt mặc đồng phục cảnh sát. Tuy rằng tôi không quen với người đó, nhưng tôi có thể nhận ra được khí chất trên người đối phương. Người đó chính là cảnh sát mà tôi gặp tối qua!

“Có chuyện gì vậy? Anh đứng ở cửa làm gì?” Vương Tiểu Bằng hỏi:

Trần Tử An cười hì hì nói: “Con ma đó đâu? Nó ở đâu vậy?”

Bọn họ vừa nói vừa đi vào trong phòng.

Tôi nhìn thấy vẻ mặt của bốn người họ, Lữ Xảo Lam đang rất bất an, Trần Tử An tò mò, Vương Tiểu Bằng với vẻ mặt khó hiểu, còn cái người cảnh sát kia, người đó vừa mới đi vào đã nhìn về phía tấm gương đó ngay, sau khi sững sờ thì quay đầu ra sau, rồi lại ngơ ngác quay đầu lại.

“Chẳng lẽ đây chính là ma?” Lúc này Trần Tử An rất khó ưa, ông ta đưa tay ra định tóm lấy vai người đang ngồi trên giường.

Một tay của tôi đang ôm gấu Teddy, tay còn lại đang cầm cái bùa hộ thân, vì vậy tôi chỉ đành bước qua đó để ngăn ông ta lại.

Trần Tử An khẽ lùi về sau một bước.

Ông ta vừa mới lùi một bước xong thì cái người đang ngồi trên giường bỗng khẽ cử động.

Trần Tử An đột nhiên trừng to mắt ngay trước mặt tôi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui