Hồ Sơ Bí Ẩn

Tôi nghe được câu đó, trong đầu lập tức mờ mịt, nhưng may sao tôi lại nhanh chóng nhớ đến năng lực của mình.

Chỉ cần năng lực có thể sử dụng được, có thể nghịch chuyển thời gian của nhóm Trần Hiểu Khâu, tôi sẽ có thể khiến họ sống lại.

Không phải lôi họ từ thời gian và không gian trong quá khứ về hiện tại, mà là trực tiếp hồi sinh ngay, như thế chắc chắn sẽ sinh ra rất nhiều vấn đề. Nhưng bây giờ tôi không thể chú ý nhiều như vậy được.

Không thể nào khoanh tay đứng nhìn họ chết như thế được.

Tôi muốn đứng dậy nhưng lúc này mới bất giác nhận ra mình đã ngồi dưới sàn nhà lâu quá, vừa đứng lên liền có chút choáng váng, thân thể mềm nhũn.

Trang Hoài dìu tôi, vội vàng nói: “Cậu đừng lo, họ chỉ bị suy kiệt sức lực, đã được đưa đến bệnh viện rồi.”

Tôi hơi ngơ ngác nhìn Trang Hoài.

Anh ta khe khẽ gật đầu, “Trần Hiểu Khâu, cả Cục trưởng Trần chú của cô ấy đều còn sống.” Nói đến đây, anh ta ngập ngừng một lát rồi nói tiếp: “Ngoài họ ra còn có mấy người may mắn khác, nhưng đều rất yếu, được đưa đến bệnh viện làm kiểm tra cả rồi.”

Tôi thở hắt ra một hơi, trước mắt toàn đom đóm.

Bây giờ tôi không còn tâm trí để chú ý chi tiết toàn bộ câu chuyện ra sao nữa.

Trang Hoài đưa tôi và Lữ Xảo Lam đến bệnh viện.

Nước ngập đã hoàn toàn rút sạch.

Balo của Lữ Xảo Lam đã chật ních. Vẻ mặt của cô ấy hình như đã khá hơn nhiều.

Sau khi đến bệnh viện, chúng tôi vẫn chưa thể gặp được nhóm Trần Hiểu Khâu ngay. Bác sĩ bảo họ đang cấp cứu trong phòng chăm sóc đặc biệt. Tình hình không tốt lắm.

Theo kết quả khám nghiệm ban đầu, họ hình như đều đã nhịn ăn nhịn uống lâu ngày, năng lượng cơ thể hao tổn sạch, các cơ quan nội tạng đều có dấu hiệu kiệt quệ.

Tôi chỉ có thể lo lắng ngồi chờ ngoài phòng bệnh.

Trang Hoài rời đi một lúc rồi quay lại, anh ta đã hỏi thăm rõ ràng tình huống.

Tôi vốn dĩ chỉ nghe tiếng được tiếng mất, mãi cho đến khi anh ta nói đến núi Khóc Mộ sụp đổ một cách dị thường.

Núi Khóc Mộ không hề sụp vào tối hôm qua, mà là vào trưa hôm nay, lúc chúng tôi từ núi Khóc Mộ đi đến Cục lưu trữ thì mới xảy ra vụ sụp lở.

Tôi há hốc mồm nhìn Trang Hoài,.

Trang Hoài cũng ngơ ngác hỏi tôi làm sao vậy.

“Không… không…” Tôi bắt đầu lắp bắp.

Xem ra trong cảnh mộng, tôi thật sự đã giết chết người dẫn đường rồi, người dẫn đường không thể thành công…

Không đúng.

Lúc đó Vương Tiềm đã nằm bò trên núi Khóc Mộ rồi, hơn nữa núi Khóc Mộ đích xác là đã sụp, dù thời gian có muộn hơn tối hôm trước những mấy tiếng đồng hồ.

Như vậy, những thay đổi do tôi gây ra chỉ vỏn vẹn là cái chết của người dẫn đường, sau đó dưới sự ảnh hưởng của biến động ấy, thời gian sụp đổ của núi Khóc Mộ đã xảy ra thay đổi, đồng thời những người bị gã bắt đi cũng được thả ra ngoài.

Chuyện này chắc có liên quan đến tấm gương cũng nên.

Tôi thầm nghĩ đến đây rồi thở phào.

Bây giờ chỉ chờ kết quả của bệnh viện thôi.

Trang Hoài không hề biết những suy tư trong lòng tôi, nói tiếp: “Dân trong thôn đã gọi cho cảnh sát, trước đó là giúp đội cứu hộ đào lên được mấy cái xác và những người sống sót. Khoảng cách thời gian của mấy cái xác thì khá lớn, còn người may mắn sống sót thì… chính là những người bị mất tích gần đây.”

Anh trai của Trang Hoài là Trang Thao cũng còn sống, bộ trưởng họ Hứa cũng thoát chết, có điều tình trạng của họ tệ hơn hai chú cháu Trần Hiểu Khâu rất nhiều.

Tôi cân nhắc rồi hỏi bóng hỏi gió về kí ức của Trang Hoài vào sáng nay.

Theo như anh ta kể, sau khi chúng tôi đến núi Khóc Mộ, ngoài việc hòn núi có còn nguyên vẹn hay không ra, thì kí ức của tôi và anh ta hoàn toàn giống nhau. Các bia mộ trên núi vẫn bị hư hỏng, nhưng không bị chôn vùi, chỉ là có một phần lưu lại trên núi. Sau khi chẳng phát hiện được gì trên núi thì chúng tôi liền đến Cục lưu trữ. Tiếp đó kí ức của chúng tôi đã bắt đầu phân nhánh. Anh ta không nhớ chuyện cả nhóm bị người dẫn đường khiến cho xuất hiện ảo giác. Chúng tôi thuận lợi đến Cục lưu trữ, gặp phải ông già kia, sau khi đi vào cục thì không hề gặp Vương Tiềm. Ông già không kiếm ra Vương Tiềm đúng ra phải đang ở đó, bèn sai đứa con đi tìm, còn bản thân sau khi bị chúng tôi nài nỉ thì đã đồng ý đưa cả nhóm xuống tầng hầm. Tôi nghi ngờ Vương Tiềm, bèn kiếm cớ lên lầu kiểm tra. Trong khoảng thời gian đó bầy gấu Teddy “từ trên trời rơi xuống”, tìm được Lữ Xảo Lam. Họ cảm thấy có gì đó không ổn bèn chạy lên lầu thì nhìn thấy tôi đang nằm trên sàn nhà.

Những biến đổi này thực sự quá lớn!

Tôi không khỏi phải đưa mắt nhìn về phía Lữ Xảo Lam.

Tôi thật sự không hề thấy vẻ mặt cô ấy có vấn đề gì. Bây giờ không lẽ tôi lại kêu cô ấy thả mấy con gấu ra cho tôi hỏi thử.

Tôi nôn nao lo lắng ngồi bên ngoài hành lang bệnh viện ngửi mùi thuốc sát trùng, mãi vẫn chưa bình tĩnh lại được.

Lẽ nào lúc tôi đi vào cảnh mộng, trên thực tế linh hồn đã tách ra làm hai, một nửa linh hồn kia vẫn có thể tự ý hành động sao?

Có một cách nói là người ta có ba hồn sáu phách, linh hồn tôi chính là tách ra như thế, khiến tôi có thể nhớ được tình huống trước khi cảnh mộng thay đổi, mà sau khi cảnh mộng thay đổi thì tôi còn có thể hành động tự nhiên được ư?

Nhưng nhóm Gã Béo có hai đoạn kí ức mà. Sao đến tôi thì nửa linh hồn kia của tôi lại chẳng nhớ gì cả?

Tôi nhìn cửa phòng bệnh, nói với Trang Hoài và Lữ Xảo Lam một tiếng rồi đi chỗ khác gọi điện cho Cổ Mạch.

Cổ Mạch có chút hiếu kỳ, “Lại xảy ra chuyện gì nữa hả? Tìm được người rồi, hay tìm được ma rồi?”

Tôi không tiếp lời mà nói một cách tỉ mỉ phát hiện này.

Cổ Mạch trầm ngâm, trầm ngâm rất lâu, còn cố tình phát ra âm thanh “À…” kéo dài, để báo cho tôi biết là anh ta đang cố gắng suy nghĩ.

Tôi bực bội nói: “Anh ‘à’ cái gì mà ‘à’? Rốt cuộc là sao?”

“Anh bạn trẻ, chú ý giọng điệu của mình, cậu đang nói chuyện với bậc trưởng bối đấy.” Cổ Mạch răn dạy tôi trước tiên, “Có biết câu ‘Kính già yêu trẻ’ không hả?”

“Thôi được rồi… Chú Mạch à, chú có ý kiến gì không?” Tôi nói.

Cổ Mạch tằng hắng mấy tiếng, “Kỳ thực trong lòng cậu chẳng phải đã có câu trả lời rồi sao?”

Tôi có chút kinh ngạc, “Có thật là…”

“Người bị khiếm khuyết ba hồn sáu phách kỳ thực không phải ít.” Cổ Mạch nói, “Xã hội loài người đã tồn tại bao nhiêu năm qua, có biết bao nhiêu hồn ma đã đầu thai rất nhiều lần, số bị mất một phần thì nhiều lắm. Bằng không thì cậu trả lời thế nào khi những sự kiện quái dị trên thế giới này mỗi lúc một ảnh hưởng nặng nề đến người sống? Đương nhiên, điều này chỉ là một phần của nguyên nhân. Phương diện này chủ yếu ảnh hưởng đến sức đề kháng của con người với ma quỷ dần yếu đi. Ba hồn sáu phách khiếm khuyết khiến linh hồn không vững, dương khí không đủ, hơn nữa thế giới đang thay đổi từng giờ từng phút, còn có thêm một thằng điên khiến cho thế giới này càng thêm ác hóa. Cho nên ấy hả… Có lẽ cậu chỉ là… linh hồn xuất hiện vết rách, không ổn định lắm. À, nói mới nhớ, lão Đạo từng nói những người như chúng ta, linh hồn đều có một vài kí hiệu, cái thứ kí hiệu mà Nam Cung nhìn thấy chính là loại đó. Cái thằng điên kia kỳ thực đã dùng cách thức ấy để đánh dấu lên linh hồn chúng ta.” Giọng điệu của Cổ Mạch đầy uất ức, đậm chất “người say nói ngang”.

“Thằng điên” mà Cổ Mạch nói đương nhiên là Ông Trời trên cõi hư vô phiêu bồng rồi.

“Là vậy à…” Tôi có chút thất thần.

“Sao? Giọng điệu đó là sao?” Cổ Mạch ngờ vực hỏi lại.

Tôi ngẫm nghĩ một lát, “Anh nói xem, tôi không thể khống chế được cảnh mộng, cũng không thể sử dụng thuần thục năng lực, có phải là vì nguyên nhân này không?”

Cụ thể ba hồn sáu phách có tác dụng thế nào thì tôi không rõ lắm. Tuy rằng theo như Cổ Mạch nói thì chuyện này cũng nhẹ nhàng bình thường thôi. Nhưng linh hồn bị phân tách dù sao cũng không phải hiện tượng bình thường, càng không phải là chuyện tốt lành gì.

Tôi đột nhiên có suy nghĩ lạ lùng như thế, đem chuyện này liên kết với năng lực của mình.

Cổ Mạch lại bắt đầu trầm ngâm, nhưng lần này chưa được bao lâu thì anh ta đã vui mừng khen ngợi nói: “Chú em à, cậu đã thông óc rồi đó!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui