Hồ Sơ Bí Ẩn

Lúc tôi về đến nhà thì em gái đã ngủ rồi. Nhưng mẹ tôi thì chưa, lúc tôi mở cửa liền thấy mẹ từ trong phòng ngủ đi ra, khiến tôi có thể nhìn thấy cha đang nằm xem tivi trong ấy, ông cũng đang nhìn tôi.

Mẹ tôi quan tâm hỏi thăm: “Đại Quang không sao chứ con?”

“Không sao ạ. Tranh cãi cỏn con trong tình yêu ấy mà, rồi đâu lại vào đấy. Hại bọn con đi không một chuyến.” Tôi cười ha ha, nhưng trong lòng thì lại ủ rũ.

Tôi âm thầm thở dài một hơi.

Năng lực của Lý Tinh Phương cùng lắm là giúp ông ấy biết được hung thủ thật sự là ai. Còn năng lực của tôi có thể thay đổi được quá khứ, qua đó thay đổi cả hiện thực trước đó.

Diệp Thanh xem trọng tôi không phải là không có nguyên nhân. Tôi có thể cứu được Cổ Mạch và Nam Cung Diệu, cứu sống Gã Béo một lần, thay đổi vận mệnh của khá nhiều người, nên nhất định tôi cũng đủ sức để bảo vệ gia đình mình.

Mẹ tôi không ngớt trách đám trẻ chúng tôi chỉ giỏi làm khổ nhau suốt.

Cha ở trong phòng cũng nói với ra một câu, “Được rồi mà. Hồi trẻ bà quen tôi, không phải động tí là dỗi à?”

Mẹ tôi quay phắt lại trợn mắt lên, cùng cha “ôn” lại một vài câu chuyện cũ.

Tôi thấy mà không khỏi phì cười.

Thời gian đã trễ lắm rồi, tôi tắm rửa xong thì liền đi ngủ.

Đúng như dự đoán, đêm nay tôi không hề nằm mơ.

Nhóm Khang Đại Long đã bị diệt khẩu, mà còn diệt khẩu triệt để hơn cả xã hội đen nữa, ngay cả hồn ma cũng tiêu diệt, không để lại bất kì dấu vết gì. Tôi không cách nào mơ thấy họ để biết được chân tướng của cái quán ăn đó được.

Điều này khiến tôi lúc sáng thức dậy không hề có cảm giác nhẹ nhàng sau một giấc ngủ, trái lại rất là phiền muộn.

Chuyện quán ăn chính là một quả bom hẹn giờ. Cha mẹ còn dễ nói, nhưng tuổi này của em gái không lâu sau sắp lên đại học rồi, đến lúc đó ăn cơm phải làm sao? Tôi không thể nào bên cạnh nó 24/24 được. Nếu nó ăn phải thứ gì đó… Tuy chuyện quán gà rán lần này không nghiêm trọng như vụ ủy thác mà Thanh Diệp đã xử lý kia, người từng ăn phải gà rán không trở nên điên loạn mất kiểm soát, không ăn một bữa gà rán thì sẽ lăn ra chết đói, nhưng dù sao cũng sẽ ảnh hưởng tới sức khỏe.

Lúc dùng bữa sáng, nhỏ em ríu rít tò mò chuyện tình cảm của Gã Béo, tôi chỉ có thể miễn cưỡng cười ha ha.

Cả nhà bốn người vừa ăn cháo vừa xem thời sự buổi sáng.

Sự kiện lớn xảy ra ngày hôm qua là quán gà rán sát bên cạnh trường Đại học Dân Khánh có vấn đề về an toàn vệ sinh thực phẩm. Mới sáng sớm đã có những thông tin phát hiện vụ việc sau đó.

Sự kiện cảnh sát tối hôm qua đến căn tin của Đại học Dân Khánh làm việc không được đưa lên bản tin, nhưng trường đã tổ chức cho sinh viên toàn trường khám sức khỏe trong ngày hôm nay và ngày mai, còn kiểm tra vệ sinh các căn tin khác trong trường nữa. Cục vệ sinh an toàn thực phẩm sẽ vào cuộc, đồng thời kiểm tra toàn bộ các quán kinh doanh ăn uống xung quanh Đại học Dân Khánh.

Tôi xem trên bản tin, quán gà rán xuất hiện nhiều lần. Có tài liệu tin tức từ tối hôm qua lẫn tin nóng hổi do phóng viên mới sáng sớm đã đi tác nghiệp quay lại.

Mẹ tôi khen ngợi: “Mấy loại quán ăn này nên điều tra, nên điều tra từ sớm!”

“Không xảy ra chuyện thì có ai sẽ đi điều tra chứ? Người của Cục vệ sinh an toàn thực phẩm thì có mấy, toàn cái thành phố này lại có biết bao nhiêu quán ăn như thế nữa?” Cha tôi lắc đầu.

Nhân viên công vụ cơ sở hạ tầng không đủ là vấn đề chung của các ban ngành. Hơn nữa hầu hết các ban ngành đều sẽ tập trung công việc trong một năm lại. Chuyện này một phần là do tính chất công việc quyết định, một phần là do hiệu suất công việc. Giống như loại công tác thẩm tra của Cục vệ sinh, lúc xin giấy phép kinh doanh đã có kiểm tra điều kiện vệ sinh rồi, còn các cuộc kiểm tra sau đó cũng chỉ là kiểm tra hằng năm và kết hợp với kiểm tra bất chợt mà thôi. Nếu muốn kiểm tra tất cả các quán ăn lớn nhỏ trong thành phố Dân Khánh, chỉ bằng sức lực mà bây giờ đang dùng với các quán ăn quanh Đại học Dân Khánh thì thật là xem thường tốc độ phát triển kinh tế chóng mặt của thành phố Dân Khánh rồi.

Tôi đoán là sau cuộc kiểm tra quy mô lớn này, các quán ăn nhỏ lẻ đó đóng cửa chắc cũng hơn một nửa.

Ăn xong bữa sáng, tôi liền nhận được cuộc gọi của bệnh viện báo kết quả xét nghiệm đã có rồi.

Hiệu quả nhanh như thế cũng là do kết quả của việc dính líu đến chuyện đặc biệt.

Tôi và Quách Ngọc Khiết hẹn nhau cùng đi lấy kết quả xét nghiệm, lúc xếp hàng cũng trùng hợp đứng cạnh nhau.

Tôi lấy trước, kết quả là sức khỏe trong tình trạng hơi suy nhược, có chút mệt nhọc quá độ. Hệ thống tiêu hóa thì bình thường.

Quách Ngọc Khiết lúc nhận kết quả tỏ ra cực kì hồi hộp, nhưng tố chất thân thể của cô ấy tốt hơn tôi rất nhiều, bác sĩ còn khen ngợi cô ấy, bảo tập thể dục là một thói quen tốt, cần phải duy trì.

Cô ấy tập thể dục với ma thì có, hoàn toàn là do bẩm sinh!

Nếu mô tả Quách Ngọc Khiết “khỏe như trâu” thì không hề nói ngoa cho cô ấy chút nào.

Quách Khiết thở phào, cả người đều thả lỏng. Lúc đi ra ngoài hình như còn nhún nhảy nữa.

Hai nam sinh đang xếp hàng phía sau để lấy kết quả nhìn chằm chằm cô ấy.

Tôi thấy hai cậu nam sinh kia hinh như có chút ý đồ, vẫn chưa chịu tránh ra, mà đi về phía của Quách Ngọc Khiết. Tôi không nhịn được đưa ánh mắt đồng tình nhìn họ.

Chỉ nghe thấy hai tiếng “rầm rầm”, Quách Ngọc Khiết thẹn thùng vẫy tay, nhếch mép cười với hai nam sinh vừa ngã xuống sàn, “Xin lỗi nhé!”

Hai nam sinh ôm mông, đau đến nghiến răng ken két. Họ không phải là bị đụng ngã thôi, mà là bị đụng phải rồi văng khỏi chỗ cũ mấy chục centimet.

Là bạn học đại học của Quách Ngọc Khiết nên cảnh tượng này cũng không phải lần đầu tôi nhìn thấy. Thời đại học cũng có mấy con sói háo sắc muốn sờ mó một chút Quách Ngọc Khiết, nhưng đã nhận cái kết cực kì thê thảm. Thời gian sau đó, hễ có các sinh viên mới vào nào ve vãn là bị Quách Ngọc Khiết xử đẹp ngay, đó dường như đã trở thành cảnh quen thuộc của trường chúng tôi. Trước đây có người còn chơi ác, cổ vũ một cậu sinh viên mới vào trường ngốc nghếch đi “giỡn mặt” Quách Ngọc Khiết, rồi bị cô ấy lôi ra đá cho mấy cú, cuối cùng là nằm trong kí túc xá rên rỉ suốt ba ngày.

Tôi âm thầm đi theo sau lưng Quách Ngọc Khiết, vờ như không quen biết cô nàng bạo lực này. Không còn cách nào, xung quanh có rất nhiều người đang nhìn Quách Ngọc Khiết bằng ánh mặt kinh ngạc, tôi không muốn mình trở thành “sinh vật lạ” trong mắt họ.

Lúc này điện thoại của tôi đổ chuông, tôi vừa nghe máy, vừa nhìn thấy Quách Ngọc Khiết cố tình dừng lại đợi tôi.

Kiểu này thì không tránh được rồi.

Tôi đành bước lên đi bên cạnh cô ấy. Sau lưng, bao nhiêu ánh mắt rơi trên người tôi, chúng không còn là kinh ngạc nữa, mà đã thành kỳ dị mất rồi.

“Đội trưởng Lý.” Tôi chuyển sự chú ý đến điện thoại, không để ý đến ánh nhìn xung quanh nữa.

Người gọi đến là Lý Tinh Phương. Từ tối hôm qua tới giờ chúng tôi mới chia tay chưa được 12 tiếng đồng hồ, cũng chẳng biết ông ấy có chuyện gì.

“Lâm Kỳ. Là thế này, tôi đã điều tra được một chuyện xảy ra gần đây nhất tại Đại học Dân Khánh. Liên quan đến thương vong chỉ có một vụ đó và xảy ra đúng vào tối hôm qua.” Lý Tinh Phương nói.

Tôi ngớ người, trong đầu lập tức hiện ra hình ảnh cô dâu mặc áo cưới.

Vẻ mặt của cô dâu ấy ra sao tôi quên mất rồi. Việc chụp ảnh cưới để lại cho người ta ấn tượng mạnh mẽ nhất chính là trang phục đẹp đẽ và cảnh quan lãng mạn, còn hình dáng của cô dâu chú rể thì đều na ná như nhau. Nếu không phải là người quen thì thực tình nhớ không nổi.

Lý Tinh Phương tiếp tục nói: “Có một đôi cô dâu chú rể cũng là cựu sinh viên của Đại học Dân Khánh chụp ảnh cưới trong vườn trường. Lúc đó cô dâu đột nhiên tấn công chú rể, cào rách mặt cậu ta, còn cắn chú rể và những người đến ngăn cô ta lại nữa. Sau đó họ đưa cô dâu vào bệnh viện kiểm tra, trạng thái tinh thần của cô ta rất tệ, không những tấn công tất cả mọi người, mà còn cự tuyệt ăn uống. Trước đây, cô ấy không có bệnh án, trong nhà cũng không có di truyền liên quan. Mới vừa rồi, cô dâu đã được người nhà cô ta đưa vào phòng bệnh khoa tâm thần của bệnh viện Dân Khánh rồi. Cậu thấy có khi nào nguyên nhân là do bọn Khang Đại Long không?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui