Hồ Sơ Bí Ẩn

Ánh mắt gườm gườm đáng sợ đó cứ như một mũi kiếm sắt nhọn, không chỉ đâm xuyên qua cơ thể người mà nó còn không ngừng xoáy tròn đâm rút trong cơ thể nữa.

Tôi tách ra khỏi thân xác của Lý Tinh Phương, nhìn thấy khuôn mặt đầy vẻ đau khổ của ông ấy.

Tuy nhiên, cậu trai kia vẫn chưa biến mất, vẫn còn đứng trong bóng tối.

Đây có thể gọi là thế giới nội tâm của Lý Tinh Phương, cũng có lẽ là sự mở rộng năng lực của Lý Tinh Phương.

Số lượng hồn ma xuất hiện trong bóng tối ngày càng gia tăng. Chúng không thể gây uy hiếp về thể xác với Lý Tinh Phương, nhưng sự tồn tại của chúng lại gây một áp lực tinh thần rất lớn cho ông ấy.

Vẻ mặt đau khổ của Lý Tinh Phương dần dần thay đổi thành tê dại không cảm xúc.

Một lúc sau, tôi nhìn thấy cặp mẹ con kia, đồng thời cũng nhìn thấy vẻ mặt của Lý Tinh Phương từ hoang mang biến thành sợ hãi.

“Hai… Hai người… Con gái, bà xã … Sao lại…” Lý Tinh Phương lắp bắp, không thể nói ra được câu hoàn chỉnh.

Cơ thể ông ấy run lên, những con ma xung quanh bị ông ấy phớt lờ đi, lúc này trong mắt ông ấy chỉ có hình ảnh hai mẹ con họ trong bộ dạng thê thảm.

“Cha ơi, cứu con với.” Đứa con gái khẽ lên tiếng.

Lý Tinh Phương sụp đổ: “Không! Không thể nào! Hai người sao có thể… Chẳng phải hai mẹ con đang đi du lịch sao? Hiện giờ lẽ ra hai người phải ở…. Tại sao…”

Đứa con gái vẫy tay với Lý Tinh Phương.

Bàn tay còn lại của cô gái được vợ của Lý Tinh Phương nắm chặt trong tay. Hai người vòng một vòng rồi đi về phía bóng tối.

Lý Tinh Phương loạng choạng chạy theo, miệng lẩm bẩm, nhưng có lẽ trong lòng ông ấy đã hiểu rõ chuyện gì xảy ra. Tôi nhìn thấy mắt ông ấy đỏ ngầu, cơ mặt gồng lên, dốc hết sức lực mới có thể đuổi kịp bước chân đi bình thường của hai người kia.

Ra khỏi bóng đêm, trong ánh sáng là một căn phòng sang trọng tươi sáng.

Trông có vẻ như đây là một phòng khách của khách sạn chứ không phải là nhà riêng.

Có mấy người đàn ông đang ngồi trong phòng, bọn họ trái ôm phải ấp, trong tay, trên bàn lăn lóc những chai rượu. Mấy người đó uống đến đỏ mặt tía tai, cười nói ha hả, lại còn cùng nhau vuốt ve đám phụ nữ ăn mặc hở hang xung quanh.

Hình ảnh kinh tởm đập vào mắt khiến cho hô hấp của Lý Tinh Phương đình trệ.

Ông ấy quay đầu lại một cách cứng ngắc, nhìn về phía vợ con của mình.

“Chính là họ. Cha, chính là bọn họ.” Đứa con gái nói một cách lạnh lùng, trên mặt không chút cảm xúc.

Vợ của Lý Tinh Phương thì nhắm mắt lại, đưa tay ôm chặt lấy con gái của mình, khóc nghẹn ngào.

Lý Tinh Phương phẫn nộ tột cùng.

Ông ấy gào lên xông qua, nhưng ngay lúc ông ấy nhào tới thì ông ấy lại từ trong mộng tỉnh dậy.

Tôi tỉnh lại theo giấc mơ của Lý Tinh Phương, người đang ở trong phòng ngủ của nhà ông ấy.

Lý Tinh Phương thở dốc, gọi điện thoại cho vợ của mình, nhưng không ai bắt máy. Ông ấy lại gọi điện cho Cục Cảnh sát.

Cảnh mộng bắt đầu được tua nhanh.

Trước đó, vợ và con gái của Lý Tinh Phương tham gia vào một đoàn du lịch nước ngoài, đi du lịch năm ngày trên hải đảo.

Theo như lời của hướng dẫn viên tiếp đoàn ở đó thì lần cuối cùng nhìn thấy hai người họ là trong một buổi tham quan vào một ngày trước. Buổi tham quan diễn ra vào buổi sáng, sau khi kết thúc thì giải tán để du khách hoạt động tự do, ăn uống đều do du khách tự túc. Hoạt động tập trung kế tiếp là vào buổi chiều ngày hôm sau, đoàn sắp xếp du thuyền ra biển, ngắm rừng cây trên biển. Như vậy, trong khoảng thời gian đó sẽ có một ngày không có hoạt động gì và không ai biết du khách đi đâu.

Cảnh sát địa phương nhận được thông báo, bắt đầu tìm kiếm nhưng không tìm ra được manh mối gì.

Ở trên hòn đảo du lịch này, camera không dày đặc như ở trong thành phố lớn.

Lý Tinh Phương bịa lí do, cầu xin cảnh sát địa phương điều tra hành tung và danh tính của mấy người đàn ông kia nhưng bị từ chối. Sau đó ông ấy lợi dụng thân phận cảnh sát trong nước để tiến hành điều tra tìm kiếm, mất rất nhiều thời gian mới tìm được người.

Lý Tinh Phương phút chốc bỗng trở nên già đi trông thấy, tôi đi theo ông ấy, nhìn thấy mấy người đàn ông kia bị đám đông vây quanh. Bên cạnh họ có mấy người bảo vệ, một mình Lý Tinh Phương thế cô sức yếu, không thể nào đến gần được chúng.

“Cha ơi, cứu con và mẹ với.”

“Cha ơi, cha không bắt được bọn chúng sao?”

“Cha ơi…. Con và mẹ đã chết rồi…”

“Cha ơi, nước biển lạnh lắm…”

“Cha ơi, cơ thể con đau quá…”

“Cha ơi, cá đã làm hang trong cơ thể của con và mẹ rồi đây này.”

“Cha ơi, cha có biết không, hôm nay họ lại cưỡng bức chết một người phụ nữ nữa đó.”

“Cha ơi…”

“Hu hu… Con gái… Bà xã…” Lý Tinh Phương đau khổ khóc thành tiếng.

Tôi cảm thấy không thể chịu đựng được loại tình huống này nữa.

Cô gái kia lạnh lùng nói những lời khiến người khác nhói lòng.

Tôi không biết cô ta cố tình hay là vô ý, lời lẽ sắc bén như dao cứa, khiến cho Lý Tinh Phương không ngừng bị dày vò đau khổ.

Tôi nhìn về phía hai con ma kia.

Chúng rất bình tĩnh, không oán hận, không giận dữ, điều này càng khiến người ta cảm thấy đáng sợ.

Nhìn xung quanh, những con ma trong bóng tối kia cũng vậy. Chúng có những cảm xúc khác nhau, nhưng đều là cảm xúc tiêu cực.

Tôi nhìn cậu trai xuất hiện đầu tiên, đột nhiên phát hiện sự oán hận trong mắt nó càng ngày càng trở lên mãnh liệt.

Điều này khiến tôi kinh hãi.

Trong đầu tôi chợt lóe lên tia sáng.

Năng lực của Lý Tinh Phương không tốt đẹp như ban đầu tôi tưởng.

Cổ Mạch nói năng lực của ông ấy lúc sử dụng thì tiềm thức đã tự động lọc bỏ những con ma nguy hiểm. Tuy nhiên khi ông ấy không thể giúp được những hồn ma xuất hiện trong giấc mơ của ông ấy thì cảm xúc tiêu cực trong lòng những hồn ma đó sẽ lớn dần lên.

Loại suy nghĩ này chỉ là suy nghĩ đơn phương của tôi mà thôi.

Nhưng tôi tin chắc rằng vợ con của Lý Tinh Phương, nhất là con gái của ông ấy, cô gái này chắc chắn không phải là một người cay nghiệt ác độc, không thể nào cố tình gây tổn thương cho cha của mình được.

Tác dụng phụ của năng lực Lý Tinh Phương không mạnh giống như năng lực của tôi, nhưng lại như một loại thuốc độc mãn tính, nó từ từ ăn mòn Lý Tinh Phương.

Trong chớp mắt, thời gian được tua nhanh tới thời điểm Trần Dật Hàm tìm Lý Tinh Phương.

Lý Tinh Phương vẫn âm thầm điều tra những người đàn ông kia, khi Trần Dật Hàm đưa ra lời nhờ vả, ông ấy chỉ suy nghĩ một chút rồi gượng cười đồng ý.

Nhưng tôi thấy lúc ở một mình, ông ấy nắm chặt lấy khẩu súng, ánh mắt u ám.

Lý Tinh Phương đã lên kế hoạch từ trước, đã sớm quyết định phải…

Cảnh tượng trước mắt lướt qua nhanh như chớp, biến thành cảnh đường phố đang lùi về sau.

Lý Tinh Phương ngồi trên chuyến xe đường dài, vẻ mặt bình tĩnh.

Ông ấy đang tỉnh, nhưng ý thức lại chìm vào trong bóng tối.

“Con gái, bà xã, hai người đừng vội, lập tức… xong ngay đây thôi. Cha sẽ đòi lại công bằng cho hai mẹ con.” Lý Tinh Phương khẽ nói một cách kiên định.

Tôi im lặng, không cử động.

Tôi không biết có nên ngăn Lý Tinh Phương lại không, cũng không biết có nên giúp Lý Tinh Phương hay không.

Chuyện mà ông ấy đang làm, tôi không biết phải đánh giá như thế nào.

Đó chắc chắn là phạm pháp.

Nhưng đối với Lý Tinh Phương mà nói thì đó là chính nghĩa, là giải thoát.

Đối với một kẻ đứng ngoài cuộc quan sát như tôi, một kẻ cặn bã bị giết chết, quả thật tôi khó mà thương xót được, chứ đừng nói đến chuyện cứu gã ta.

Nhưng nếu cứ để như vậy thì cuộc đời của Lý Tinh Phương cũng sẽ bị hủy hoại luôn. Giờ tôi đã nằm mơ thấy Lý Tinh Phương thì chắc chắn Lý Tinh Phương đã chết rồi, có thể là bị giết hại, cũng có thể là tự sát.

Có còn cách nào khác không….

Nếu như, nếu như có thể nằm mơ thấy vợ con của Lý Tinh Phương, nếu như có thể quay trở về ngày mà họ gặp chuyện kia…

Tôi nhìn về phía hai mẹ con đang ở trong bóng tối, đột nhiên nhắm mắt lại.

Ở trong mộng nhảy cóc, đổi một đối tượng nhập vào khác.

Chuyện này quá khó.

Nhưng tôi phải thử xem.

Nhập vào người của cô con gái hoặc là mẹ của cô ấy, trở về lúc hai người họ gặp chuyện, trở về ngày mà hai mẹ con họ đi du lịch.

Thử thay thế, thử thay đổi hoặc là thử xuyên không.

Trở về khi đó, trở về lúc mà mọi thứ vẫn còn cứu vãn được!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui