Hồ Sơ Bí Ẩn

“Ông có thể từ từ nói. Sau khi kết thúc ủy thác thì đã xảy ra những việc gì?”

“À… Xảy ra khá nhiều chuyện… À… Thực sự thì cũng không nhiều… Chỉ là hơn nửa năm… Trước đó… Trước đó ở cơ quan cũ có tổ chức một buổi tiệc dành cho cán bộ đã về hưu, mọi người cùng nhau uống trà trò chuyện. Tôi thì, vừa nhìn thấy tên da đen… Mọi người có nhớ ông ta không? Tôi nhớ là có kể qua với mọi người rồi…”

“Vâng, ông đã kể qua. Là người ở lại cơ quan làm việc lâu hơn ông, sau khi nghỉ hưu thì lại được cơ quan cho làm tiếp.”

“Ừ… Thật sự rất kỳ quái… Tôi ngồi ở đây kể chuyện này, rất là nhẹ nhàng thoải mái… Nhưng lúc ở cơ quan thì tôi lại trực tiếp động tay chân… Ông da đen đó, lúc ông ta còn trẻ hay chạy ra ngoài phơi nắng, chỉ có cái mông là trắng thôi. Tôi đánh nhau với ông ta, xé rách hết đồ của ông ta, cái mông trắng phếu của ông ta lộ ra ngoài… Ha ha… Rất quái lạ… Lúc đó tôi rất tức giận, nhìn thấy ông ta thì rất tức giận…”

“Ông đã ra tay đánh ông ấy, sau đó thì sao?”

“Tôi bị người ta kéo ra. Rất nhiều người cùng tiến lên mới kéo được tôi ra ngoài. Có người khi kéo tôi ra còn bị tôi đánh nữa… Kỳ lạ lắm… Lúc đó tôi cũng không biết sao lại như vậy, một lúc sau… tôi tỉnh ra thì đã bị người ta đè trên sàn rồi… Thật kỳ lạ…”

“Ông Đoàn, chuyện này người nhà ông có biết không?”

“Hả? Biết chứ. Họ đều biết hết. Còn có những người ở cơ quan, trong khu dân cư, tất cả họ đều biết. Họ nghĩ là tôi bị điên rồi… Con trai út của tôi nói muốn đưa tôi qua nhà nó ở, để tôi bình tĩnh lại. Tôi qua nhà nó ở mấy ngày, nhưng cả người cứ khó chịu… Tôi không biết… Cháu nội nhìn tôi, ánh mắt đó giống như đang nhìn một người điên vậy… Tôi cũng không biết… Còn vợ tôi nữa…”

“Dì Đoàn làm sao vậy?”

“Bà ấy cũng rất kỳ lạ… Món ăn bà ấy nấu trở nên kỳ lạ lắm, nếu không bị khét thì cũng là chưa chín. Bà ấy rất hay qua lại với mấy bà lão trong khu dân cư. Họ hay cùng nhau đan áo, tập thể dục. Trước đây mọi thứ rất tốt. Nhưng gần đây, chính xác là nửa năm nay, bà ấy lại không thích qua lại với họ nữa. Tôi nghĩ có thể là do tôi đánh nhau với ông ở tầng 13 kia, nên ảnh hưởng đến bà ấy. Bà ấy đã đến nhà của con gái lớn ở, giúp chăm sóc trẻ con. Bà ấy… Bà ấy một khi đã bồng đứa bé trên tay là không chịu thả ra. Bà ấy đến thăm tôi, khi nhìn thấy cháu nội thì dáng vẻ của bà ấy cũng rất kỳ lạ… Nấu rất nhiều món ăn rồi cứ xoa đầu nó miết. Lúc nửa đêm còn thức dậy đi qua thăm cháu nội, cứ đứng ngay đầu giường nó không nhúc nhích. Tôi kéo bà ấy ra ngoài. Tôi nghe Xuân Phương nói, bà ấy lúc ở nhà Xuân Phương cũng như vậy, một khắc cũng không rời mắt, cứ nửa đêm là đứng ở trong phòng… Mọi người nói có kỳ lạ không?”

“Có.”

“Thế là tại sao vậy? Hai người chúng tôi rốt cuộc là bị sao vậy?”

“Ông có tự mình đoán thử không?”

“Tôi cũng không biết… Tôi thật sự không biết… Rất kỳ lạ… thật sự rất kỳ lạ…”

“Ông Đoàn, chúng tôi sẽ liên hệ với con gái của ông trước xem sao.”

“Mọi người… Lần trước cũng nói như vậy… Mọi người có phải đã giấu tôi chuyện gì không? Tôi mới là người ủy thác mà phải không?”

“Đúng vậy. Nhưng về chuyện này thì chúng tôi cần phải thương lượng với gia đình của ông.”

“Ồ… Mọi người thương lượng với nhau… Tôi… Tôi và vợ tôi có phải đã xảy ra vấn đề gì lớn rồi phải không? Giống như việc bệnh nhân đi đến bệnh viện khám rồi có bệnh, kết quả như thế nào mọi người không nói với bệnh nhân, mà là nói với người nhà bệnh nhân… Trên người chúng tôi có vấn đề gì lớn phải không?”

“Cũng không hẳn là vấn đề lớn. Chỉ là điều này có liên quan đến tình trạng của vợ chồng ông và cuộc sống của người thân trong gia đình. Chúng tôi muốn nói chuyện với họ.”

“Ồ… Vậy tôi sẽ đợi ở đây. Cô gọi điện thoại đi. Cô gọi họ đến đây đi…”



Liên lạc với Đoàn Chính, con trai lớn của người ủy thác. File ghi âm điện thoại.

“Chào ông Đoàn Chính, chúng tôi gọi từ Phòng Nghiên cứu Hiện tượng Quái dị Thanh Diệp. Chúng tôi liên lạc với ông, là vì…”

“Cha… cha của tôi đang ở chỗ các cậu sao?”

“Đúng vậy.”

“Phù… Vậy à… Thế thì…”

“Ông Đoàn, tình hình của cha ông thật sự không tốt.”

“Tôi biết… Chúng tôi biết… Phù… Chúng tôi cũng không nghĩ rằng sẽ thành như thế này… Chúng tôi muốn liên lạc với các cậu, nhưng Khang Tử nó… nó có chút hiểu lầm…”

“Người nhà của ông đã thương lượng qua chuyện này chưa? Có đưa ra được một quyết định nào không?”

“Chúng tôi…”

“Vậy thì suy nghĩ của các ông có phải có thay đổi? Nói thẳng ra, sự ác hóa của tình trạng ông Đoàn và bà Đoàn diễn ra nhanh chóng, rất nhanh. Chúng tôi không biết cụ thể chi tiết, nhưng tạm thời theo suy luận của chúng tôi, thì đó là do sự thay đổi trong cách nghĩ của năm anh em trong gia đình ông nên đã gây ảnh hưởng đến họ.”

“Chúng tôi không có! Chúng tôi vẫn luôn nghĩ đến những điều đó! Chúng tôi đều rất hiếu thuận với cha mẹ, so với trước đây… Không, chúng tôi còn quan tâm cha mẹ nhiều hơn trước! Lúc bắt đầu, sau khi hỏa táng thi thể của cha thì chúng tôi đều rất vui… Cả nhà chúng tôi đều rất vui, gia đình còn cùng nhau dùng một bữa cơm đoàn viên, còn nghĩ đến việc đi du lịch… Nhưng tạm thời chưa xin nghỉ phép được… Tất cả đều rất tốt… Vốn dĩ đều rất tốt… Sau đó cha đi tham gia buổi tiệc họp mặt ở cơ quan cũ thì có người gọi về nhà, nói rằng cha ở đó đánh người… Tính khí của cha trước giờ không tốt, nhưng mà… nhưng mà chưa bao giờ… Chúng tôi đều nghĩ rằng là do cái ông da đen kia nói gì đó, nhưng những người ở cơ quan… những người cũng đã về hưu đều nói là cha tôi vừa nhìn thấy ông da đen thì đã ra tay đánh người ta, ông ta chưa hề làm gì cả. Dáng vẻ lúc đó của cha tôi cứ như là muốn đánh chết đối phương vậy… Sau đó còn có một người trong khu dân cư bị cha tôi đánh đến phải nhập viện… Chúng tôi đều bận bịu với chuyện này nên Khang Tử đón cha về ở nhà nó. Tiểu Thành là con trai của Khang Tử, thằng bé nói là ông nội trông rất lạ, ngồi cả ngày không nhúc nhích, cứ trừng mắt nhìn mọi người, ánh mắt đó rất đáng sợ… Chúng tôi cũng không biết tại sao… Có phải là do hỏa táng thi thể… Còn có mẹ tôi nữa! Mẹ tôi còn đáng sợ hơn! Xuân Phương nói mẹ lúc nửa đêm cứ đứng ở đầu giường đứa bé, nó gọi mẹ nhưng mẹ không hề có phản ứng! Chúng tôi thật sự không biết tại sao…”

“Ông Đoàn, theo như chúng tôi biết thì tốc độ ác hóa của hồn ma đều có nguyên nhân của nó. Cha mẹ của ông có thể lưu lại dương gian cho đến bây giờ, chủ yếu là do cách nghĩ của mọi người trong gia đình. Và bây giờ mọi chuyện xảy ra sự thay đổi, cũng chỉ có thể là do suy nghĩ của mọi người đã thay đổi rồi mà thôi.”

“Suy nghĩ… thay đổi… Tôi… tôi cảm thấy… nhẹ nhõm… Sau khi hỏa táng thi thể của cha thì tôi liền cảm thấy nhẹ nhõm… Chớp mắt… liền không còn lo lắng nữa… Chẳng lẽ là vì…”

“Trước đây ông luôn lo lắng cho ông Đoàn sao?”

“Chuyện này còn phải nói sao? Tình hình của cha mẹ tôi lúc đó…”

“Nói như vậy thì có nghĩa là ông, cũng có thể là anh em của ông đã cảm thấy nhẹ nhõm, nguồn gốc níu kéo thần chí của ông bà Đoàn đột nhiên bị cắt đứt rồi.”

“Tôi… chúng tôi… có cách gì không? Mọi người có cách gì không?”

“Ông bà vẫn còn suy nghĩ muốn níu giữ hai người già ở lại dương gian sao?”

“Chúng tôi…”

“Đây là việc rất mệt mỏi, cũng rất khó khống chế. Những việc đã xảy ra trong nửa năm nay chắc hẳn cũng làm cho mọi người trong gia đình hiểu được một phần rồi phải không?”

“Chúng tôi, cần bàn bạc lại với nhau…”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui