Hồ Sơ Bí Ẩn

Lời của Chủ nhiệm Mao nói nhất thời làm tôi không phản ứng kịp.

“Xe cấp cứu đưa đi? Là… đột nhiên phát bệnh, hay là…” Tôi vô thức nói, trong chớp mắt nhớ đến chuyện xảy ra khi tan làm.

“Dì không biết, dì cũng không nhìn thấy. Dì Trương kia nói Từ Quang Tông lúc bị đưa đi, mặt cũng tái xanh rồi.” Giọng của Chủ nhiệm Mao có chút run run, nhưng vẫn lớn tiếng, “Cậu nói có phải là… Chao ôi… Chuyện này… Nếu…”

Dì ấy nói năng có chút lộn xộn.

Tôi cũng bắt đầu lo lắng.

“Còn Từ Thiết và Từ Cương thì sao?” Tôi vội vã hỏi.

“Không biết Từ Cương đã đi khỏi từ khi nào rồi. Từ Thiết thì đi cùng xe cấp cứu.” Chủ nhiệm Mao nói, “Cái tôi lo là… Cậu nói xem, nếu là vì chuyện lúc chiều… Chúng ta… Chuyện này…”

Chủ nhiệm Mao tuy có chút nhiều chuyện, lúc nói đến gia đình họ Từ cũng có chút độc mồm độc miệng, nhưng nếu như nhà người ta thật sự xảy ra chuyện thì dì ấy khẳng định sẽ tự trách và khó yên tâm.

Tôi cũng cùng nỗi lo như vậy.

Nhưng, nỗi lo của tôi là suy nghĩ cho công việc.

Phòng Di dời chúng tôi khi đối mặt với nhà họ Từ thì đều dựa theo quy tắc mà làm, nhà họ Từ nếu vì thế mà xảy ra tranh chấp, xét về lý trí thì không có liên quan đến chúng tôi, nhưng chỉ sợ nhà họ Từ hoặc bài báo nào đấy lấy chuyện này ra để viết bài.

Tôi an ủi Chủ nhiệm Mao vài câu, rồi hỏi tiếp tình hình như thế nào, rồi lại gọi điện thoại cho Sếp Già.

Cũng là do thái độ của Sếp Già luôn thân thiện nên lúc này tôi mới không cố kỵ điều gì mà trực tiếp gọi điện thoại qua đó.

Nhóm của chúng tôi, nửa đêm bị nhân viên của phòng tuyên truyền triệu tập huấn luyện qua video.

Trước đó chúng tôi cũng được huấn luyện qua về cách ứng đối như thế nào trong các loại tình huống có thể phát sinh trong quá trình di dời giải tỏa rồi. Nhưng lần lên lớp này không khác gì với các môn học tự chọn thời đại học cả. Lần này còn tiến hành buổi phụ đạo mang tính có chủ đích.

Buổi phụ đạo diễn ra hai tiếng đồng hồ. Sau khi nhân viên phòng tuyên truyền giảng vào tai chúng tôi một hồi thì mới kết thúc bài phụ đạo kỳ này.

Tôi mệt mỏi chuẩn bị đi ngủ.

Trong lúc mơ mơ màng màng thì tôi lại nghe thấy tiếng chuông điện thoại reo.

Mắt tôi vẫn nhắm, tay thì mò lấy điện thoại, khi lấy được điện thoại cũng không nhìn rõ là cuộc gọi đến từ ai đã nghe máy rồi.

“Tiểu Lâm à…”Giọng của Chủ nhiệm Mao lúc nửa đêm có cảm giác quỷ dị như cuộc điện thoại của ma gọi đến.

Tôi giật mình, hoàn toàn tỉnh táo.

“Chủ nhiệm Mao.”

“Thi, thi thể… được đưa về rồi…” Giọng của Chủ nhiệm Mao đang rất run.

“Cái gì?” Tôi bật dậy từ trên giường: “Thi thể của Từ Quang Tông?”

“Đúng… Ông ấy mất rồi… Nửa đêm, Từ Thiết mang thi thể của ông ấy về… còn cả hàng người theo tang… Vợ của Từ Thiết đang khóc tang… Nửa đêm mà…” Giọng Chủ nhiệm Mao run rẩy.

Tôi có thể tưởng tượng ra cảnh đó.

Chỉ sợ rằng cả thôn Sáu Công Nông đều náo loạn cả lên. Không phải vì sợ, mà vì tức.

Tôi lại an ủi Chủ nhiệm Mao, rồi không thể không gọi cho nhân viên vừa huấn luyện chúng tôi vừa rồi.

Nhân viên đó bị tôi đánh thức, rất khó chịu, nhưng khi nghe tôi nói xong thì không thấy nói gì cả.

“Người mất rồi?” Anh ta khô khốc hỏi tôi.

“Đúng, mất rồi. Nửa đêm gia đình họ đang khóc tang.” Tôi cũng cảm thấy đau đầu.

Dựa vào hai điểm này là có thể nhìn ra Từ Thiết không muốn bỏ qua cho chuyện này rồi. Tạm thời không rõ là ông ta muốn gây chuyện với Phòng Di dời chúng tôi hay là với Từ Cương. Nhưng chuyện này sẽ không dễ dàng mà đi qua đâu.

Từ Quang Tông mất rồi, chỉ việc phân chia tài sản đã là một mớ phiền phức.

Sau khi Từ Quang Tông qua đời thì Từ Cương có dễ dàng từ bỏ căn nhà ở thôn Sáu Công Nông không đây?

Nhân viên đó lập tức nói: “Tôi sẽ liên hệ với lãnh đạo và đồn công an bên đó. Sáng sớm ngày mai các cậu qua bên ấy… Trước hết xem tình hình như thế nào đã…”

Anh ta cũng có chuyện phải kiêng dè.

Phòng Di dời chúng tôi xuất hiện trước mắt người ta, chính là muốn nhắc nhở người ta sự tồn tại của chính mình. Nói không chừng Từ Thiết vốn cũng không nghĩ tới việc tới quấy rối gây chuyện với đám sâu nhỏ chúng tôi đâu.

Tôi đồng ý, rồi thông báo cho những người trong nhóm.

Đêm này chúng tôi đừng hòng được ngủ ngon.

Trời vẫn còn chưa sáng, nhân viên đó lại thông báo cho chúng tôi, sáng sớm tập hợp tại phòng làm việc. Thuận tiện nói tình hình bên nhà họ Từ.

“… Hai người con trai của nhà họ Từ đều ở đó. Từ Thiết mà các cậu nói, sau khi bị đồn công an nói một hồi thì buổi tối không làm ầm ĩ nữa. Nhưng cả ngày mai thì chắc chắn là… Một đồng chí ở đồn công an nói, cũng vì là con trai cả đã đến nên ông ta mới không làm loạn nữa, không làm ồn hàng xóm, mà bám chặt ông anh ở đó nói chuyện.”

“Từ Cương phản ứng như thế nào?” Tôi hỏi.

Cá nhân mà nói, tôi hy vọng Từ Cương có thể lui một bước. Sự nhượng bộ này không phải xuất phát từ tình anh em, không phải xuất phát từ sự cao thượng. Tôi chỉ hy vọng công việc của mình có thể thoải mái nhẹ nhàng hơn chút mà thôi.

Còn theo công đạo mà nói thì Từ Cương không có lý nào lại nhường Từ Thiết. Không nhường mới là kết quả khiến lòng người hả hê.

“Ông ta không nói chuyện, giống như rất kinh ngạc và đau lòng.” Nhân viên suy nghĩ một lát, mới nói ra câu trả lời.

Tôi thở dài.

Ngày hôm sau trời vừa sáng, tôi liền xuất phát đi đến đơn vị.

Trưởng phòng Mã bình thường thì không ở Phòng Di dời, nhưng lần này trời vừa sáng đã cùng chúng tôi đến phòng làm việc. Ngay cả Sếp Già cũng đến.

“… Theo tình hình trước mắt thì không có liên quan gì đến Phòng Di dời chúng ta, nhưng mọi người cần thận trọng trong cách xử lý, đừng kích động đến gia đình của người đã mất.” Trưởng phòng Mã nói với mọi người.

Rụt cổ là chuyện không thể được. Trước đó vẫn còn đến phòng làm việc của ủy ban khu dân cư, vậy mà người vừa chết chúng tôi lại không đi nữa thì không phải là khiến cho người có ý nói ra nói vào hay sao?

Nhưng sau khi đi thì lại cần phải né tránh xung đột với Từ Thiết và những cư dân khác trong thôn Sáu Công Nông.

“… Bọn họ đã sắp xếp linh đường rồi. Các cậu lúc đó nhớ đi thắp nén hương. Ủy ban khu dân cư sẽ đi cùng các cậu, tặng chút đồ an ủi.” Trưởng phòng Mã nói tiếp.

Việc này cần phải chi tiền. Nhân viên của phòng tuyên truyền không quyết định nổi, cần phải đợi sự quyết định của Sếp Già và Trưởng phòng Mã.

Tôi gật đầu đồng ý.

“Sau khi đi, các cậu chú ý sự ảnh hưởng.” Trưởng phòng Mã dặn dò.

Trước khi Từ Quang Tông xảy ra chuyện, sự mâu thuẫn trong gia đình họ Từ là có liên quan đến việc bỏ phiếu cho phương án giải tỏa đền bù. Từ Quang Tông trong thời gian này chết bất đắc kỳ tử, hoàn cảnh của chúng tôi rất lúng túng.

Tôi cũng đau đầu, chỉ có thể căng da đầu bảo đảm hoàn thành công việc.

Năm người chúng tôi vừa nghiêm túc, vừa có chút chán nản rời khỏi đơn vị.

Thời gian này, đúng lúc gặp phải những người khác đi làm.

Không kịp tám chuyện với đồng nghiệp, chúng tôi chỉ than ngắn thở dài vài tiếng rồi lên xe, đi đến thôn Sáu Công Nông.

Gã Béo lái xe, trên xe im lặng khá lâu, sau đó cậu ta mới nói: “Thực tế mà nghĩ, cũng không đến nỗi quá tệ. Ít nhất… ít nhất cũng không phải là thôn Sáu Công Nông lại xảy ra vấn đề.”

Tôi khóc không nổi mà cười cũng chẳng xong.

“Nếu nghĩ như vậy thì cũng coi như là một tin tốt.” Tí Còi hừ một tiếng.

“Có thể đúng là tin tốt. Không có Trần Quang Tông, Từ Cương và Từ Thiết nói không chừng sẽ kiện nhau ra tòa, đến lúc đó thì không còn là chuyện của chúng ta nữa.” Gã Béo nghĩ một hồi rồi nghiêm túc nói.

Tôi và Tí Còi đều mang vẻ mặt suy nghĩ.

Trần Hiểu Khâu là gương mặt bình tĩnh ngàn năm không đổi.

Quách Ngọc Khiết nhịn không nổi liền nói: “Mọi người thật là, chuyện này dù sao cũng đã chết người mà. Tạm thời hãy nghĩ cho tâm trạng của người mất và gia đình họ chứ nhỉ?”

Tí Còi phản bác: “Tâm trạng của người mất thì anh không biết và cũng không muốn biết. Nhưng tình cảm của người thân thì anh lại hiểu rất rõ, chắc chắn là chỉ nghĩ đến căn nhà đó thôi.”

Tim tôi không kìm được mà đập nhanh một nhịp.

Tối qua tôi không thể ngủ ngon, càng không nói đến chuyện nằm mơ.

Từ Quang Tông là chủ hộ ở thôn Sáu Công Nông, ông ta chết rồi, thật sự có thể bình bình an an mà đi đầu thai không?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui