Hồ Sơ Bí Ẩn

Nam Cung Diệu cực kì bình tĩnh, kể lại quá khứ của mình.

“… Hôm trước, chắc các cậu cũng đã nghe rồi, tôi nhìn thấy tương lai của chú hai, bị tai nạn gãy xương và nhập viện. Tôi nhắc chú ấy lái xe cẩn thận, chỉ cụ thể đoạn đường nào. Chú ấy bị xe chạy quá tốc độ đâm phải, vốn dĩ chỉ như vậy. Nhưng do sự nhắc nhở của tôi nên chú ấy đã đổi qua tuyến đường khác, kết quả là bị xe tải lớn đè bẹp. Lúc đó, người nhà của chú ấy, thím hai và các em đều cho tôi là miệng quạ đen. Có điều, lúc đó họ chỉ cảm thấy hơi khó chịu một chút thôi. Thế nhưng, cha tôi và chú ba thì phản ứng rất mạnh.”

Nam Cung Diệu ngừng một lát: “Tôi bèn tìm cơ hội hỏi cha tôi. Ông ấy mới kể cho tôi biết chuyện lúc nhỏ của tôi. Ông nội tôi…” Nam Cung Diệu đột nhiên bật cười: “Ông nội có vợ bé và con riêng. Đứa con đó cũng gần bằng tuổi chú hai. Chuyện này, ông nội giấu gia đình mấy chục năm. Năm đó tôi mới bốn năm tuổi, nói năng vẫn còn chưa rành rọt. Lúc cả nhà ăn cơm tất niên, được ông nội ôm trong lòng, tôi liền hỏi ông sao một người chú nữa không đến ăn cơm tất niên chung.”

Tí Còi hít một hơi, “Anh đã nhìn thấy…”

“Tôi không còn nhớ được lúc đó mình đã nhìn thấy gì.” Nam Cung Diệu lắc đầu, “Cha tôi kể, vì câu nói đó của tôi mà không khí bữa ăn trở nên rất nặng nề. Ba anh em cha tôi sau đó đã nhanh chóng điều tra ra chuyện đứa con riêng kia của ông nội. Vì sản nghiệp, khoảng thời gian đó tình hình giữa ông nội với cha và mấy chú rất căng thẳng. Ông nội đã dọn đến ở chung với người đàn bà đó. Không lâu sau, trong gia đình tôi đã tiến hành phân chia tài sản. Tôi đã được gặp ông nội, người phụ đó và đứa con riêng của ông. Lúc đó tôi cũng đã nhìn thấy một thứ có liên quan đến người con riêng kia, chắc là một thứ gì đó rất kinh khủng, khiến tôi đã gặp ác mộng trong thời gian rất lâu. Rồi cũng trong năm đó, chú ta đã chết trong ngày cưới của mình, chết một cách rất quỷ dị.”

Nam Cung Diệu hình như đang chìm vào suy tư, chậm rãi nói: “Bây giờ tôi đoán là… chú ta bị ma giết chết.”

“Những thứ mà anh đã nhìn thấy… Chẳng phải ai anh cũng có thể nhìn thấy sao?” Gã Béo nghi ngờ.

Nam Cung Diệu trả lời: “Trước đây thì không phải cái gì tôi cũng nhìn thấy, nhìn thấy nhiều nhất là người nào đó bị tai nạn dẫn đến thương vong, mà người càng thân cận thì khả năng xảy ra càng lớn, mà chuyện thì lại càng nhỏ. Tôi nhìn thấy về chú hai, thấy chú ấy bị tai nạn nhập viện. Còn nhìn thấy về người con riêng đó, lại là cái chết của chú ta.”

Nam Cung Diệu giải thích xong, kể tiếp: “Sau khi người đó chết, ông nội và mẹ của chú ta cũng bị liên lụy, bị con ma đó bám theo. Ông nội đã vung tiền mời người đến siêu độ, nhưng chẳng mấy công hiệu, hai ba năm sau thì họ cũng chết hết. Chắc là bắt đầu từ đó, cha tôi hoài nghi tôi. Sau chuyện của chú hai thì chú ba bắt đầu nghi ngờ tôi. Sau đó, chú ba đã chết.”

Tôi cảm thấy ớn lạnh, nhìn thần thái trầm tĩnh hiện tại của Nam Cung Diệu, tôi khó lòng tưởng tượng ra, những năm tháng đó anh ta đã vượt qua thế nào. Từng người thân một lần lượt nghi ngờ và xa lánh mình, mà anh ta lúc đó chắc chẳng biết chút gì về năng lực của bản thân, về chuyện quái dị, căn bản là không có cách để giải quyết.

“Chú ba tôi bị chết đuối, ngay trong bồn tắm nhà mình, trong nhà đang có người mà vẫn chết đuối. Sự tình quá khó tin, cảnh sát đã điều tra suốt một thời gian dài, thím ba còn mời đạo sĩ và nhà sư đến điều tra. Mũi giáo nhanh chóng chỉa lên đầu tôi. Tôi cũng không biết thím ấy đã nghe chú ba nói gì, vốn đã có lòng hoài nghi tôi, rất tức giận bất bình và nhân chuyện này mà càng thêm căm ghét. Người trong nhà chú hai cũng bắt đầu theo đó chỉ trích tôi. Trên thực tế thì tôi quả thật cũng đã nhìn thấy tương lai chú ba sẽ bị tai nạn chết. Trước lúc chú ba xảy ra chuyện ba tháng, hôm nọ ba gia đình chúng tôi cùng dùng cơm với nhau, tôi đã nhìn thấy chú ba té vào bồn tắm, rồi hôn mê và đã nhanh chóng được thím ba phát hiện. Nhưng vì chuyện lần trước của chú hai, nên tôi đã không dám nói ra điều mình nhìn thấy. Vậy mà hiện thực thì…” Nam Cung Diệu cười khổ, “Lúc đó, chẳng có ai cho là tôi có năng lực tiên tri thần kì, mà chỉ xem tôi là sao chổi. Cha mẹ tôi trở thành tấm bia ngắm. Đồng thời, công ty đầu tư chứng khoán và quyền kinh doanh nữa, gia tộc tôi lục đục nội bộ, thiệt hại rất nhiều; mặt khác, tôi cũng đã sợ rồi. Dù trước đó tôi chưa hề nhìn thấy tương lai của cha mẹ và em trai, nhưng lúc ấy, tôi sợ một ngày nào đó tôi sẽ nhìn thấy. Thế là tôi chọn cách rời xa gia đình, không lâu sau đó, tôi đã gặp được Diệp Thanh, cậu ấy giúp tôi áp chế năng lực của mình và tôi cũng gia nhập vào Phòng Nghiên cứu của cậu ấy.”

Tôi nghe mà thấy lòng buồn xa xăm.

“Em trai của anh, anh ta…” Gã Béo ngập ngừng nói.

“Từ nhỏ nó đã được cưng chiều rồi.” Nam Cung Diệu lạnh nhạt nói, “Tôi cũng không ngờ, nó lại nhảy ra làm minh tinh. Trong nhà có lẽ đã xảy ra chuyện, trong công ty…” Nam Cung Diệu trầm ngâm một lát, lắc đầu nói: “Đối với cha tôi mà nói, chắc là có chút tiếc nuối. Ông ấy đã bỏ công sức vào công ty rất nhiều. Hơn nữa, khi chú hai và chú ba còn sống, tình cảm của ba anh em đều rất tốt, chuyện gì cũng có thể thương lượng được với nhau. Tôi còn nhớ rõ cảnh tượng ba anh em cùng nhau mở tiệc ăn mừng sau khi có một vụ đầu tư trúng đậm… Cho dù chuyện của tôi… Sau khi chú hai gặp nạn, chú ba chỉ lo lắng cho tôi chứ không hề xa lánh, trái lại còn hay an ủi tôi, nhờ người tìm hiểu về chuyện của tôi…”

Nam Cung Diệu cúi đầu xuống, không nói gì nữa.

Tôi cũng trầm mặc rất lâu, sau đó mới cất giọng khàn khàn hỏi: “Cho nên… phải… rời bỏ à? Rời xa xa một chút… như thế…”

“Anh Kỳ!” Tí Còi hét lên.

Tôi rất hoang mang.

Cổ Mạch, Nam Cung Diệu đều chọn cách từ bỏ gia đình, rời xa người thân.

Vậy còn tôi thì sao?

Em gái tôi đã bao phen gặp nguy hiểm, lần này còn vì tôi mà…

Vốn dĩ tôi muốn bảo vệ họ. Năng lực của tôi khác năng lực của Cổ Mạch và Nam Cung Diệu, tôi có thể cứu sống người đã chết. Thế nhưng, nếu có người nào đó vốn dĩ không đáng chết, chưa đến lúc phải chết, mà lại vì năng lực của tôi mà bỏ mạng thì sao?

Nam Cung Diệu ngẩng đầu lên, nói: “Tôi chỉ kể lại những gì mình đã trải qua để cậu tham khảo mà thôi. Cậu phải làm thế nào, chuyện đó cậu tự quyết định lấy. Năng lực của chúng ta khác nhau, sự trải nghiệm cũng khác, nếu không phải chú hai, chú ba tôi liên tiếp gặp nạn, mà là người khác, có lẽ bây giờ tôi vẫn còn sống trong gia đình rồi.” Anh ta đổi đề tài, hỏi tôi: “Diệp Thanh nói thế nào với cậu?”

Tôi ngơ ngác.

Diệp Thanh chưa hề nhắc đến những chuyện này.

“Cứ nghe theo con tim mình mách bảo mà làm là được rồi. Nếu thật sự phải rời bỏ gia đình thì đó chưa chắc đã là chuyện tốt.” Cổ Mạch đột nhiên nói.

Tôi xoay qua nhưng chỉ nhìn thấy cái lưng của Cổ Mạch.

Anh ta vẫn cứ giữ cái tư thế chơi game ấy.

“Đợi đến một ngày nào đó, cậu chỉ có thể nhận được tin báo tang từ người khác, lúc mà cậu biết rõ họ sắp gặp nạn, nhưng chẳng làm được gì cả, thì sẽ không có cách nghĩ đó nữa.” Cổ Mạch quay đầu lại, “Cậu may mắn hơn chúng tôi nhiều lắm. Năng lực của cậu có thể thay đổi quá khứ lẫn tương lai. Cậu có cơ hội để cứu được họ. Giờ chẳng qua là vì quá non nên mới không làm tốt.”

Tim tôi thắt lại một cái.

Phải rồi, năng lực của Cổ Mạch… Anh ta chỉ có thể nghe được âm thanh lúc tử vong của người thân và bạn bè mình, chứ đâu thể cứu được họ.

Mà tôi…

Tôi cúi đầu xuống nhìn đôi tay mình, đôi tay ấy đang dần dần siết chặt.

“Chú em, đừng có mới gặp một chút chuyện là nghĩ ngay đến chuyện chạy trốn. Muốn làm lính đào ngũ, chờ đến cỡ tuổi tôi rồi hãy tính.” Cổ Mạch “hừ” một cái, rồi quay đầu lại chơi game tiếp.

Lòng tôi dần bình tĩnh trở lại.

“Cảm ơn”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui