Hồ Sơ Bí Ẩn

“Đôi mắt mà anh nhìn thấy đó là hình ảnh trên tivi hay là bóng phản chiếu trên màn hình?”

“Tôi nghĩ… chắc là hình ảnh trên tivi đó, đúng, là hình ảnh trên tivi, không phải bóng phản chiếu đâu.”

“Nếu vậy, có lẽ đó là thông tin mà cô gái kia muốn gửi đến anh. Tạm thời chúng tôi chưa thể giải mã được đoạn thông tin này. Có điều, mong anh cứ yên tâm, chúng tôi đã cho người đến thôn Núi tìm kiếm rồi và cũng đang điều tra số điện thoại được gọi từ bên đó, tin rằng rất nhanh là có thể tìm được vị trí hiện tại của cô gái kia.”

“Ồ, được. Được… Mọi người…”

“Anh Vu, anh còn phát hiện gì nữa à?”

“Tôi cũng không biết nói sao. Nhưng đoạn phim đó, ý tôi là những thứ mà tôi đã xem trên tivi khi nãy ấy, hình ảnh khá mờ, tựa như… các cô có biết cảm giác đôi mắt đẫm nước không? Chính là kiểu đó. Đoạn sau, khúc mà từ trên núi nhìn xuống thôn ấy, chính là có chút mờ, kiểu như mắt đã ngấn lệ rồi, cho nên những thứ tôi trông thấy đều nhòa nước, mờ mờ… Nếu là phim thì… lúc đầu tôi cứ ngỡ là do phim, tôi nghĩ là đạo diễn phim này muốn biểu đạt sự bi thương các kiểu…”

“Anh cho rằng những gì mà cô gái ấy truyền đạt cho anh là kí ức bi thương?”

“Có thể… Nhưng mà… mấy người ăn mặc cổ trang đó… Tôi cũng không nói rõ được.”

“Vâng, tôi hiểu rồi, chúng tôi sẽ chú ý.”

“Được. Được.”

Ngày 23 tháng 10 năm 2006, điều tra được có tất cả 37 cuộc liên lạc giữa Dân Khánh và thôn Núi, trong đó có 23 cuộc gọi bằng di động, 14 cuộc gọi bằng máy bàn. Nếu thống kê trên số máy thì có 7 số di động và 2 số máy bàn.

Ngày 24 tháng 10 năm 2006, điều tra về hai số máy bàn, xác định chúng nằm trong phạm vi thị trấn cổ Cát Tường ở ngoại ô Dân Khánh.

Ngày 25 tháng 10 năm 2006, đến thị trấn cổ Cát Tường điều tra. File video 03820061025.wav.

… Rè rè…

“… Cô gái à, câu hỏi này của cô… Người xứ khác đến đây đông lắm, đây là điểm du lịch mà!”

“Có những người bên ngoài nào đến ở dài hạn, hơn nữa chủ yếu là nữ không ạ?”

“Hả? Ý cô là nhân viên phục vụ à? Quán nhỏ như chúng tôi không có mướn phục vụ, mấy quán ăn lớn bên kia thì hình như thuê không ít nhân viên, còn phải trải qua huấn luyện, mặc đồng phục, bới tóc cao, rất chuyên nghiệp luôn.”

“Họ đều ở gần đây à?”

“Ầy… Nhìn thấy bên kia không? Đi qua bên đó, có một dãy nhà cho thuê, tất cả đều ở đó.”

“Vâng, cảm ơn bà.”

… Rè rè…

“… Nhiều cô gái trẻ lắm… Cô là hỏi nhân viên phục vụ à? Cả một nhóm mười mấy nhân viên nữ của Hà Hoa Đường đều sống trong khu nhà trọ đó đó.”

… Rè rè…

“… Tôi nói này, tòa báo nào lại để cho một cô gái trẻ như cô đến làm loại phỏng vấn này chứ? Cô cũng gan lớn quá đấy?”

“Ông chủ, phải chăng ông biết được manh mối gì đó?”

“Phù… cũng không hẳn là manh mối, tất cả những người ở đây đều biết hết mà. Người trước đó cô hỏi không ai nói cho cô phải không? Người ta là muốn tốt cho cô thôi. Một cô gái trẻ như cô, phỏng vấn mấy nhân viên bên Hà Hoa Đường và nhà ăn Nguyệt Sắc là được rồi. Người ta từ xứ khác đến làm thuê, được huấn luyện bài bản, sống ở khu nhà tập thể, lương bổng cũng rất khá, rất tốt mà. Cô cứ đi theo phỏng vấn mấy chuyện đó làm gì? Tòa báo của cô nếu muốn nhảy vào mấy chuyện này thì nên kiếm đàn ông làm chứ. Đàn ông có thể đi vào những ổ chứa, nằm vùng mà săn tin, còn cô là con gái, thì đừng làm mấy chuyện đó nữa. Thật đó, không khéo thì sẽ hỏng cả một đời đấy.”

“Ông chủ, cảm ơn ông đã nhắc nhở. Nhưng tôi không có ý điều tra sâu và cũng có chú ý đến an toàn của bản thân. Về sau thì đồng nghiệp của tôi sẽ đến.”

“Haizz… Cô thơ ngây quá, tôi biết mấy người trẻ tuổi các cô… Tôi nói cho cô biết, người ta đông người lắm, biết không? Họ không chỉ làm cái nghề đó đâu, họ còn sử dụng đàn bà lừa tình khách làng chơi như ngày xưa ấy. Khi gái ngủ với người ta xong xuôi thì đám đàn ông liền nhảy ra cướp bóc tiền bạc, đồng hồ, nhẫn lắc gì cũng lấy hết. Chuyện này, du khách mà gặp phải thì cũng chỉ biết ngậm bồ hòn làm ngọt thôi, bằng không mà đi báo cảnh sát thì biết giấu cái mặt ở đâu? Mặt khác, chuyện này mà báo cảnh sát thì cũng bằng thừa. Tụi nó ra tay xong là biến mất ngay, qua một thời gian sau mới trở lại, ai đâu dư hơi mà nhìn chằm chằm mãi được. Trước đây, cảnh sát đến điều tra thì chúng liền lặn mất, cảnh sát vừa quay lưng đi là chúng lại xuất hiện. Hơn nữa, tụi nó lì đòn lắm. Bị bắt, ở tù vài tháng, thả ra là làm tiếp; rồi lại bị bắt, lại bị giam vài tháng, cứ như vậy. Chúng xem đó như kì nghỉ dưỡng sức, còn được ăn cơm tù miễn phí nữa mà. Cái thể loại đó, tụi nó chẳng biết sợ là gì đâu.”

“Ông có biết họ tập trung ở đâu không?”

“Chuyện này thì tôi không biết đâu. Có lúc thì ở khu khách sạn bên này, lúc thì chạy đến xóm trọ bên kia. Nếu quả thật biết được hang ổ chúng ở đâu thì cảnh sát họ chịu để yên sao?”

“Vậy trong số những người đó, ông có nghe qua hoặc có gặp qua một cô gái có vấn đề về thần kinh không? Vẻ ngoài xinh đẹp, nhưng người thì cứ ngơ ngơ ngác ngác, có lẽ…”

“Tôi nói này… Cô gái trẻ à, cô có thật là phóng viên không? Không phải là đến tìm người chứ? Tôi nghe nói tụi nó đều là đồng hương, không phải buôn bán người đó chứ?”

“Tôi chỉ nhận được lời tố giác như vậy thôi. Ông biết nhiều chuyện như thế, có thể giúp tôi chứng thực một chút không?”

“… Chuyện này… Cô nói cô gái đẹp à, trong đám gái đó, có tới những mấy cô cực đẹp đó chứ, mắt to da trắng, chân dài miên man. Người có vấn đề thần kinh à… hình như tôi có thấy qua. Có một cô… lần nào cũng có một người đàn ông lôi đi, người cứ ngơ ngơ ngáo ngáo.”

“Lần cuối cùng ông nhìn thấy cô ta là khi nào?”

“Không biết, tôi không nhớ được. Sao mà tôi nhớ được chứ?”

“Thế ông có nhìn thấy họ đi từ đâu rồi về đâu không?”

“Cô gái trẻ ơi, thật lòng đó, không phải tôi lo chuyện bao đồng đâu, nhưng mà cô đừng có điều tra mấy chuyện này nữa. Tôi vừa nói rồi, chúng to gan lớn mật lắm. Cho dù là bị bắt rồi nhốt vài tháng thì khi ra tù rồi chúng sẽ làm gì biết không? Cô mà như vậy, coi chừng chúng trả thù đó!”

“Ông chủ cứ yên tâm, tôi chỉ đến thăm dò tình hình thôi. Còn chuyện sau này, không phải tôi làm đâu.”

“Hầy… Chúng đến từ chỗ cái khách sạn nhỏ tên là Người Ta Bên Sông đằng kia kìa. Đều từ cái hướng đó lại đây, tôi nhìn thấy mấy lần rồi, đều đi từ cái hướng đó đó. Có lẽ chúng sống trong khu nhà trọ bên đấy, cơ mà cảnh sát ập vào mấy lần mà chẳng tìm thấy gì.”

“Vâng, cám ơn ông chủ.”

Ngày 27 tháng 10 năm 2006, điều tra xóm trọ gần khu thị trấn cổ Cát Tường. File video 03820061027.wav.

… Rè rè…

“Thôn Núi à? Chưa từng nghe.”

“Là một vùng nhỏ ở Phương Châu.”

“Người Phương Châu à. Người Phương Châu ở đây đông lắm, nhưng thôn Núi thì chưa hề nghe nói qua.”

“Có nhóm đồng hương người Phương Châu sống tập trung với nhau không? Phần lớn là phụ nữ.”

“Cái này thì tôi không rõ.”

“Xin đợi chút…”

… Rè rè…

“…Không biết, không biết, tôi cũng vừa ở nơi khác đến thôi, không rõ lắm.”

… Rè rè…

“… Chưa từng nghe, các cậu tìm sai chỗ rồi cũng nên.”

“Chúng tôi nhận được sự ủy thác của người khác. Một người cha ở quê của họ đến nhờ chúng tôi đi tìm con giúp, ông ấy tội nghiệp lắm, bị tật ở chân, trên đường qua đây…”

“Ôi chao! Đã bảo là không biết rồi mà!”

Cộp cộp cộp…

“Chậc, xem ra làm trùm một cõi thật rồi.”

“Có vẻ là vậy.”

“Linh, em nói xem, chúng nghe được tin này thì có đi tìm ông què kia tính sổ không?”

“Dù không đích thân đến tính sổ, thì cũng sẽ gọi điện thoại thôi. Cứ giăng sẵn lưới chờ đó đi.”

“Chỉ sợ là trước lúc chúng ta tìm được thì cô gái đó đã…”

“Anh không nói cái gì bớt xúi quẩy hơn được à?”

“Haizz, chẳng biết nhóm của sếp bên đó tìm kiếm sao rồi...?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui