Hồ Sơ Bí Ẩn

Ống kính tựa hồ được đặt ở trong rừng, hơn nữa tay cầm máy quay không hề ổn định.

Màn hình lắc lư theo sự di chuyển của ai đó, khung cảnh rừng núi quay được cũng rung lắc theo.

Tiếng gió, tiếng côn trùng chim chóc và bao nhiêu thứ tiếng xào xạc không biết là gì khác.

Đột nhiên bên ngoài màn hình vang lên tiếng nói.

Là tiếng của Cổ Mạch.

“Âm thanh này không đúng lắm.”

Màn hình tạm dừng trình chiếu.

Nam Cung Diệu hỏi: “Anh nghe được những âm thanh khác?”

“Không phải, ý là những âm thanh của môi trường trong đây, đều là ở trước ống kính. Nơi ống kính đi qua và phía sau ống kính thì không có âm thanh nữa.”

Lưu Miểu kinh ngạc hỏi: “Vậy mà anh cũng nghe ra hả?”

“Tôi là chuyên gia!” Giọng Cổ Mạch đầy tự hào, sau đó lại nói thêm một câu: “Nhưng chủ yếu vẫn là thiên phú.”

“Cái này phải là thiết bị thu âm và thiết bị phát thanh chuyên nghiệp mới có thể nghe ra được đúng không?” Nam Cung Diệu hỏi.

“Cái video này nếu là những gì người đó nghe thấy được thì đó đúng là thiết bị chuyên nghiệp thật. Tai người chỉ có thể phân biệt được phương hướng và cự ly của âm thanh truyền tới thôi. Còn về thiết bị phát thanh… Đôi tai của tôi cũng rất chuyên nghiệp.”

“Loa vi tính ở ngay trước mặt mà.” Lưu Miểu nghi ngờ hỏi một câu.

“Với hạng tay mơ không có thiên phú như cậu, nói cũng bằng thừa.” Cổ Mạch nói.

“Được rồi, đừng có đắc ý.” Lưu Miểu bực bội nói.

“Hừ, anh bạn khờ…” Cổ Mạch định nói gì đó nhưng bị Nam Cung Diệu ngăn lại.

“Nói như vậy là những nơi cô ta đi qua thì không còn âm thanh nữa?” Nam Cung Diệu hỏi.

Cổ Mach đáp: “Có lẽ là vậy.”

Cuộc đối thoại này giống như đang bàn luận về sóng âm thanh, có điều video vẫn đang tạm dừng.

Cuộc đối thoại kết thúc, video tiếp tục được trình chiếu.

Nếu nghe kĩ thì mơ hồ có thể loáng thoáng nghe ra, vị trí của những âm thanh trong môi trường này ở khá xa, tựa như từ phía xa xôi trước mặt truyền lại.

Ống kính cuối cùng đã ra khỏi khu rừng, đứng lại trên triền núi, quay những đám ruộng ở dưới chân núi.

Ống kính đi xuống.

Một đôi chân hiện ra, bên chân là một phiến đá bị cỏ xanh và lá khô che gần hết.

Phiến đá rung lên một cách kì dị, giống như bị ai đó xô đẩy, đứng lên khỏi đám cỏ dại.

Một tượng đá cao bằng nửa người bình thường bám đầy bụi bặm cùng bùn đất.

Một cơn gió thổi qua, thổi sạch bụi bẩn.

Một cánh tay trắng nhợt của phụ nữ thò đến, phủi bùn trên phiến đá.

Tạo hình của bức tượng đá này khá trừu tượng, nhưng vẫn lờ mờ nhìn ra được, đây là một cô gái tóc dài, mắt hai mí rất to. Trên khuôn mặt, chỉ có đôi mắt là được điêu khắc thành hình đàng hoàng.

Màn hình xuất hiện tình trạng nhiễu tạm thời.

Ngay sau đó, ống kính quay về phía chân núi, rồi nhìn lên cánh rừng.

Trong cánh rừng, từng đốm từng đốm lửa sáng lên.

Một người phụ nữ kêu la cái gì đó, nhấc tay chỉ về đám cháy.

Màn hình một lần nữa bị nhiễu, rồi trở lại như trước.

Cánh tay trắng nhợt rời khỏi bức tượng đá.

Bức tượng chuyển động, nhìn xuống dưới núi, giống như một người bảo hộ, trông về phía thôn làng dưới chân núi.

Cánh tay trắng bệch chỉ về phía thôn.

Cùng góc độ, nhưng hình ảnh thì khác.

Tiếng hơi thở phù phù vang lên ngoài màn hình, kèm theo những âm thanh giòn giã lách tách.

Tiếng của Cổ Mạch chen vào: “Cháy rồi…”

Tiếng đám cháy mỗi lúc một vang, từ đằng sau chồm tới trước ống kính, nuốt mất cánh tay đó.

Giống như một dòng thác lửa, giống như một dòng nham thạch đang chảy, khối màu sắc đỏ tươi ấy ào ạt tràn xuống.

Cánh tay đó vẫn chưa rụt lại, ngóc lên trong đám lửa, tiếp túc chỉ về phía thôn làng.

Dần dần, tiếng la hét, tiếng khóc từ dưới thôn theo gió bay lên.

Chớp mắt đám cháy đã lan đến chân núi, nó tựa như có tri giác, vạch ra một đường tròn, bọc kín thôn làng đó.

Tiếng thở dài u uất từ trong video truyền ra.

Đám cháy đã nuốt chửng toàn bộ màn hình.

Rè rè rè…

Màn hình lần nữa bị nhiễu.

Lần bị nhiễu này kéo dài khá lâu.

Đến lúc khôi phục lại bình thường thì ống kính đã được đặt trong phòng.

Trương Đống Lương xuất hiện trong màn hình, đang ngồi trên ghế sofa trong gian phòng khách lạ hoắc.

Bất chợt ông ta ngẩng đầu lên nhìn về phía ống kính, sau khi hét lên một tiếng, lộn ngược ra sau sofa, dùng cả tay và chân bò ra phía sau.

Ống kính từng bước từng bước di chuyển đến gần Trương Đống Lương.

“Đừng… đừng qua đây… á…” Trương Đống Lương hét to.

Ống kính đùng đùng lao về phía trước, chui tọt vào cái miệng đang há to của Trương Đống Lương.

Màn hình lại bị nhiễu, vài giây sau thì bắt đầu rõ nét trở lại.

Vẫn đang ở trong gian phòng khách đó, nhưng phạm vị của ống kính trở nên thấp xuống, giống như vừa đổi góc máy 180 độ.

Màn hình dần dần được nhấc lên, có thể nhìn thấy bóng phản chiếu của Trương Đống Lương trên chiếc tủ gương bên cạnh. Vẻ mặt ông ta đầy hoảng sợ, thân thể cứng đờ đang đi về phía trước.

Ống kính rời khỏi phòng khách, di chuyển đến lối ra.

Màn hình hiện lên động tác ai đó đang đổi giày.

Cửa chính mở ra, ống kính tiếp tục di chuyển về phía trước, đợi thang máy rồi đi xuống lầu, rời khỏi khu dân cư, đi bộ vào khu dân cư khác.

Ống kính tiếp tục di chuyển chậm rãi tới trước, đi vào một tòa nhà trong khu dân cư đó, leo lên cầu thang, dừng lại trước cửa một căn phòng, rút chìa khóa rồi mở cửa phòng ra.

Cánh cửa, lối đi sau cánh cửa và gian phòng khách đều khiến người ta thấy quen thuộc.

Ống kính tiếp tục di chuyển đến một nhà vệ sinh cũng rất quen thuộc, rồi dời qua một gian phòng ngủ cũng rất quen mắt, cầm chiếc gương nhỏ trên bàn trang điểm lên.

Ống kính trở lại nhà vệ sinh, khụy xuống trước tủ đựng đồ vật đối diện bồn cầu, đặt chiếc gương vào trong tủ, điều chỉnh góc độ.

Ống kính nhắm thẳng mặt gương.

Khuôn mặt hoảng sợ tuyệt vọng của Trương Đống Lương chiếm gần hết mặt gương và ống kính.

Video chợt tạm dừng, phóng to đôi mắt của Trương Đống Lương.

Trong đôi mắt ông ta có bóng ngược của chiếc gương, trong chiếc gương lại có bóng ngược của ông ta.

Trong một tầng của hàng loạt sự phản chiếu đó, trong đôi mắt của Trương Đống Lương có một đôi mắt to của một người phụ nữ.

Màn hình trình chiếu lại bình thường.

Trương Đống Lương lùi lại.

Nội dung phản chiếu trong gương cũng tương tự như phạm vi camera đặt trong nhà vệ sinh trước đây quay được.

Trương Đống Lương quỳ trước gương, nước mắt nước mũi chảy ròng ròng trên mặt, trong cổ họng phát ra những âm thành khàn đục.

Ông ta nhấc hai tay lên, nước mắt ông ta càng chảy dữ dội, âm thanh phát ra càng trở nên gấp rút.

Đôi tay đó từ từ thọc vào trong hốc mắt của ông ta. Máu tươi từ hốc mắt trào ra, nhuộm đỏ đầu ngón tay và hai bên má.

“Á… á… a…” Trương Đống Lương gào lên thảm thiết.

Hai hốc mắt đầy máu đối diện ống kính, bàn tay đang cầm hai con mắt cũng đối diện với ống kính.

Bàn tay lắc lư, hai con mắt cũng theo đó lắc lư.

Bàn tay vừa nhấc lên thì hai con mắt liền bị nhét vào trong miệng của Trương Đống Lương.

Tiếng hét thảm thiết của Trương Đống Lương ngưng bặt.

Ông ta buông hai tay đầy máu xuống, chỉ thấy hàm dưới của ông ta không ngừng động đậy, tiếng nhai nuốt thức ăn xuất hiện trong video. Máu tươi từ trong miệng Trương Đống Lương tràn ra. Vẻ mặt của ông ta vẫn còn duy trì sự đau đớn và sợ hãi tột độ. Hai hốc mắt kia không ngừng tràn ra máu tươi.

Theo sự chuyển động của cổ họng thì động tác từ chối của Trương Đống Lương cũng dừng lại.

Ông ta vẫn duy trì tư thế đang quỳ đó.

Video tua nhanh, lát sau, Trương Đống Lương ngã rạp xuống sàn nhà.

Khoảnh khắc ông ta tiếp đất, màn hình một lần nữa xuất hiện hiện tượng bị nhiễu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui