Hồ Sơ Bí Ẩn

Trong lúc bọn tôi đang bàn luận về chuyện này thì cánh cửa của Phòng Nghiên cứu đột nhiên bị mở ra.

Tôi lập tức quay đầu lại.

Phía ngoài phòng đủ sáng để có thể nhìn rõ thấy một bóng người.

Không, là hai người.

Một người đang ôm người còn lại.

Nam Cung Diệu và Cổ Mạch đều đứng dậy, Trần Dật Hàm cũng đứng lên.

Tôi cũng đứng dậy nhìn hai người từng bước một bước vào trong.

Cửa phòng tự động đóng lại.

Trong phòng lúc này trở lại tình trạng tối tăm như trước.

Cổ Mạch và Nam Cung Diệu nhường chỗ ngồi.

Người kia đặt người còn lại nằm xuống ghế sofa.

Tôi nghe thấy tiếng nước chảy.

“Diệp Thanh… Đây là… ai?” Tôi nhịn không được hỏi.

Người đang nằm trên ghế đột nhiên quay người lại.

Tôi chỉ nhìn thấy dáng người của người đó, chứ không nhìn thấy cái gì khác.

Trần Dật Hàm đột nhiên động đậy, giơ tay lên.

Trên tay anh ta phát ra một tia sáng.

Tôi nheo mắt lại, nhìn thấy rõ đó là đèn flash của điện thoại.

Mà nơi đèn flash chiếu xuống, chính là thân dưới ướt sũng của người nằm trên ghế.

Bóng hình của Diệp Thanh nhấp nháy dưới ánh sáng, như là linh hồn trong một bộ phim nào đó, mờ mờ ảo ảo.

Nhưng cái cơ thể trên ghế sofa kia thì lại là thực thể.

Trên cơ thể người nọ còn dính lại một chút bùn đất và một ít lá cây, dưới lớp quần áo hiện rõ ra làn da trắng bệch, không có chút huyết sắc nào. Mái tóc ngắn, chân mày và lông mi của cô ấy đều đen láy, bị nước mưa làm ướt khiến cho chúng càng trở nên đen hơn.

Giống như…

Giống như một con búp bê sứ, đội một bộ tóc giả, gắn lên lông mi và chân mày giả vậy.

Đúng là rất giống búp bê.

Nhìn không thấy các khớp nối, cũng nhìn không thấy vết hoa văn trên da.

Ngoài những thứ đó, thì cô ta giống hệt người phụ nữ tôi nhìn thấy tối nay.

“Đây là… búp bê mà Linh làm?” Cổ Mạch ngạc nhiên hỏi

Câu hỏi này đã phá vỡ bầu không khí im lặng trong căn phòng.

Âm thanh Nam Cung Diệu nối tiếp: “Đây không phải búp bê Linh làm… Đây là Linh phải không?”

Cổ Mạch quay phắt lại nhìn Nam Cung Diệu, rồi sau đó lại quay về phía Diệp Thanh.

“Diệp Tử….”

Diệp Thanh bình tĩnh nói: “Phải”

“Rốt cuộc chuyện này là sao? Lúc tôi bị nhốt trong cái nơi quái quỷ kia thì đã xảy ra chuyện gì?” Cổ Mạch chất vất hỏi.

Tôi thất thần.

Đây chính là Ngô Linh sao?

Nhưng Ngô Linh tại sao lại trở thành cái dáng vẻ này?

Lẽ nào, Ngô Linh đã trúng phải lời nguyền độc ác nào đó?

Hay là…

“Thời gian đến rồi mà thôi. Thời gian đến rồi, lúc đó chúng ta không tìm ra cách, nên chỉ có thể như vậy.” Diệp Thanh nói rất nhẹ nhàng.

Anh ta quỳ lên ghế sofa, cái tay mơ hồ kia dọn dẹp sạch sẽ lá cây trên người Ngô Linh, rồi còn lau cả bùn đất dính lên người cô ấy nữa.

“Rốt cuộc là chuyện gì? Xin cậu nói cho rõ ràng.” Trần Dật Hàm nói rất khách khí, nhưng giọng nói đã mang theo cảm giác áp bách.

Diệp Thanh hơi quay đầu: “Tình trạng có chút giống với cháu gái của anh. Chỉ là cái xác không, thỉnh thoảng lại chứa linh hồn, thời gian dài tự nhiên sẽ xảy ra vấn đề.”

Trần Dật Hàm nắm chặt tay. Điện thoại trong tay bị anh ta nắm đến phát ra tiếng kêu khẽ.

“Diệp Tử, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Cổ Mạch hỏi.

Diệp Thanh đứng dậy, thay đổi thái độ, nhàn nhạt nói: “Đây là quá khứ của cô ấy, là chuyện nhà của cô ấy. Nếu anh muốn biết thì sau này tự hỏi cô ấy đi.”

Tôi nghe xong liền ngây người ra, Nam Cung Diệu và Cổ Mạch cũng ngây ra.

Trần Dật Hàm phản ứng rất nhanh, hỏi: “Cô ấy có thể sống lại? Vậy thì cháu gái của tôi…”

Cộc cộc.

Lúc này tiếng gõ cửa vang lên.

Da gà da vịt của tôi vì tiếng gõ cửa này mà nổi hết cả lên.

Diệp Thanh là người bình tĩnh nhất, quay người lại, đối diện với cửa phòng.

Cánh cửa tự động mở ra.

Người phụ nữ hiên ngang đi vào, dần dần lộ ra hình dáng dưới bóng đèn.

Cổ Mạch hít vào một hơi lạnh.

Tôi không hít khí, nhưng lại nhịn không được nhìn về phía người trên sofa, rồi lại nhìn về người phụ nữ kia.

Thật sự giống nhau như đúc.

Vẻ mặt hoang mang của người phụ nữ trong chớp mắt bình tĩnh lại.

Trong phòng hiện giờ không một tiếng động.

Lúc này người lo lắng nhất có lẽ là Trần Dật Hàm, nhưng anh ta không làm gì cả, chỉ đứng đó quan sát.

Người phụ nữ thở ra một hơi, đột nhiên ngẩng đầu, nhìn về phía Diệp Thanh: “Xem ra ở đây có rất nhiều chuyện. Có điều, tạm thời tôi có chuyện chính cần phải giải quyết.”

“Anh Diệp, theo như những lời tố cáo của chị Ngô Ái Tiếu, Ngô Ái Tranh và Ngô Ái La…”

Theo lời nói của cô ấy là sự xuất hiện ba người phụ nữ.

Ba người này đều là ma, bọn họ đều nhìn Diệp Thanh một cách oán hận.

“… Anh vào ngày 9 tháng 12 năm 2017 đã giết hại bọn họ một cách dã man, đem xác của những người này chặt thành từng khúc, sau đó ném xuống sông, anh có nhận tội không?” Cô ta hỏi.

Tôi ngạc nhiên nhìn về hướng Diệp Thanh.

Tôi căn bản là không nhìn được khuôn mặt của Diệp Thanh, nhưng anh ta vẫn đứng thẳng người, xem ra là chẳng hề bị ảnh hưởng bởi những lời tố cáo kia.

“Có.” Diệp Thanh thẳng thắn thừa nhận.

Đôi mắt của ba ma nữ lập tức lóe lên ánh sáng.

Người phụ nữ im lặng một hồi, sau đó mới giơ tay lên không trung vẽ một vòng tròn.

Vòng tròn đấy không nối liền lại với nhau, không hề hoàn chỉnh.

Cô ấy cau mày lại, tay dừng trên không trung.

“Cô dừng lại làm gì? Nhanh giết hắn đi!”

Một trong số ba ma nữ gào lên.

Nam Cung Diệu và Cổ Mạch đều nhìn chằm chằm Diệp Thanh, không có ý đi giúp đỡ.

Lòng bàn tay tôi toát cả mồ hôi.

Có điều tôi hiện tại thật sự không biết phải làm thế nào.

Diệp Thanh có lẽ là có kế hoạch, nhưng kế hoạch của anh ta là gì?

Anh ta sẽ không vô duyên vô cớ mà đem chuông gió tặng cho Trần Hiểu Khâu, lại càng không cố tình đem cơ thể của Ngô Linh tới chứ nhỉ?

Trong lòng tôi rất sốt ruột, nhưng chỉ có thể kiềm nén lại.

Ba con ma nữ kia rõ ràng không hề dễ tính. Một trong số đó còn giơ tay đẩy người phụ nữ.

Diệp Thanh phát ra tiếng cười lạnh.

Cơ thể của người phụ nữ hầu như không hề xê dịch, còn ma nữ thì hình như bị một lực nào đó tác động, hét thảm ngã xuống đất.

“Mày dám làm hại đến chị ấy? Mày chẳng qua chỉ là một con chó của nhà họ Ngô chúng tao mà thôi, tốt nhất là nên tự mình biết thân biết phận…” Hai con ma nữ còn lại trông hết sức giận dữ.

Tôi nghe thấy thì nhất thời ý thức được vướng mắc sau chuyện này.

Người phụ nữ không hề nổi giận, chỉ là đầu ngón tay có chút run rẩy.

Trong phút chốc, tôi hình như nhìn thấy Diệp Thanh nhắm mắt lại, thở dài một cái.

Người phụ nữ đặt tay xuống, xoay mình lại, nhìn về hướng ba ma nữ kia.

“Ngô Ái Tiếu, Ngô Ái Tranh, Ngô Ái La, còn cả gia đình họ Ngô sau lưng ba người, vào ngày 9 tháng 12 năm 2015 đã giết chết Ngô Linh. Các người có nhận tội không?” Giọng nói người phụ nữ lạnh lùng.

Nghe thấy vậy, trên gương mặt của ba ma nữ có chút hoảng hốt.

Không chờ cho ba ma nữ kia trả lời, cô ấy giơ tay lên không trung vẽ một vòng tròn.

Lần này vòng tròn được nối lại hoàn chỉnh.

Ba ma nữ giống như bị ai đó trói chặt lại chân tay, cơ thể trở nên uốn éo, lát sau bị uốn thành một vòng tròn.

Trên nét mặt của họ tràn đầy đau đớn, không ngừng kêu gào thảm thiết.

Sau đó, chân của bọn họ bị nhét vào miệng của chính mình, càng ngày nhét càng sâu.

Trông giống như một loại tác phẩm nghệ thuật biến thái, bọn họ tự ăn thân thể của chính mình, toàn bộ thân thể biến thành một khối thịt kì dị.

Sau đó, khối thịt bắt đầu tự tiêu hóa, cho đến khi cái đầu cũng bị nuốt vào trong miệng, biến mất hoàn toàn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui