Hồ Sơ Chuyện Lạ

Biết rõ bên ngoài có thứ không thể xác định được, nhưng cứ nhất quyết muốn thỏa mãn tò mò mà mở cửa ra nhìn, thì đó chính là nữ diễn viên ngu ngốc trong phim kinh dị!

Diêu Nhiếp tự nhận mình là một người thông minh. Trước kia hắn không tin có ma quỷ, đầm rồng hang hổ gì cũng đều có thể lớn gan xông thẳng đến. Sau này, hắn đã biết được trên thế giới này thật sự có quỷ, nhưng lại luôn luôn có “vê sĩ” Nhai Xế bên cạnh, nên cũng không có gì phải sợ hãi.

Nhưng bây giờ Nhai Xế không ở bên cạnh hắn, cái thứ ngoài cửa kia cũng không biết là gì? Hắn cũng không phải là đồ não teo, ngu gì mà ra mở cửa chứ?!

“Cốc cốc” tiếng gõ cửa lại vang lên.

Diêu Nhiếp cũng không dám đứng lên, cứ như vậy bò lên trên giường, chỉ sợ phát ra một chút tiếng động.

Hắn chui vào trong chăn, trùm kín người, trong lòng niệm Phật: nam mô A di đà phật, nam mô A di đà phật, nam mô A di đà phật…

Khoảng ba phút sau, bên ngoài không còn tiếng gõ cửa nữa. Đang lúc Diêu Nhiếp tưởng hắn đã được an toàn rồi, hắn lại nghe được âm thanh cửa gỗ bị gió thổi mở ra: “Chi nha nha…”. Trong đêm tối yên tĩnh, âm thanh này vô cùng rõ ràng, vô cùng dọa người.

Diêu Nhiếp nằm ở trong chăn run rẩy không khác gì lá bay trong gió. Hắn nhớ rõ là mình đã khóa chặt cửa rồi mà, còn đóng chốt kỹ càng nữa. Đây đúng là “gặp quỷ ” thật rồi!

Độ ấm trong phòng bỗng giảm xuống. Lực chú ý của Diêu Nhiếp chưa từng tập trung như vậy bao giờ, hắn nghiêng tai lắng nghe. Trên mặt đất truyền đến tiếng bước chân “Cùm cụp “, “Cùm cụp”.

Thanh âm kia chậm rãi tiến gần đến chỗ Diêu Nhiếp. Cuối cùng đứng ở trước giường…

Đột nhiên, Diêu Nhiếp cảm thấy tóc của mình như bị cái gì đó nắm lấy. Cái thứ kia dùng sức không mạnh lắm, như có như không, Diêu Nhiếp hoài nghi đó có phải là do mình quá mức sợ hãi mà sinh ra ảo giác hay không.

Nhưng cảm giác khí lạnh rót thẳng vào da đầu lại chân thật như vậy, làm cho hắn không nhịn nổi nữa hô to: “Nhai Xế cứu tôi!!!”

Đáng tiếc, “anh hùng” không xuất hiện để đối phó với yêu ma, mà trả lời hắn lại là sự tức giận của cái thứ đang nắm chặt lấy tóc hắn, nó dùng sức giật lấy mái tóc của hắn.

Diêu Nhiếp đột nhiên nghĩ ra cái gì đó, lại kêu cứu: “Tiểu Thất! Ngài Thất! Cứu người đi mà…”


Vừa dứt lời, lực đạo đang giật lấy tóc hắn đột nhiên biến mất. Ngọn đèn trong phòng sáng lên. Lúc này Diêu Nhiếp mới thật cẩn thận ló ra từ chăn bông để xem xét tình hình. Chỉ thấy Nhai Xế từ trên cao ngạo nghễ nhìn xuống mình.

Tuy rằng tên kia vẫn mang vẻ mặt rất đáng đánh. Nhưng lại làm cho Diêu Nhiếp yên tâm trở lại, không còn run rẩy nữa.

Diêu Nhiếp mới vừa bị kích thích quá lớn, bây giờ đang suy yếu mà nằm úp sấp trên giường, không quên phàn nàn oán giận: “Sao giờ cậu mới đến hả?”

Nhai Xế từ trong mũi phun ra một cái hừ lạnh: “Không phải ngươi đề phòng ta như đề phòng cướp sao?”

Diêu Nhiếp nhìn lại, cái cửa gỗ kia vốn không hề được mở ra. Trên đó vẫn bị khóa kín, ổ khóa, chốt cửa một cái cũng không thiếu.

Hắn cười cười giải thích: “Tôi thật sự chỉ đề phòng cướp thôi! Muốn đề phòng cậu mà dùng cái cửa này sao?”

Nhai Xế lại quan sát hắn một lúc, nhìn đến mức Diêu Nhiếp bắt đầu chột dạ đổ mồ hôi, lúc này mới “Hừ!” một tiếng, muốn rời đi.

Diêu Nhiếp vội từ trên giường nhảy xuống, xông đến phía trước ôm lấy đùi của “vị cứu tinh”: “Anh Thất, Ngài Thất! Ngài đừng đi mà! Ngài mà đi, tên kia lại tới tìm tôi ‘ ôn chuyện ’ thì làm sao bây giờ?”

“Sách! Ngươi sao lại phiền toái như vậy?” Giọng điệu của Nhai Xế có chút không kiên nhẫn, sau đó nghĩ lại, nhịn không được lại trêu chọc một phen: “Ngươi không sợ ta thượng ngươi sao?”

Quả thật, cô gia nam quả nam ở chung một phòng, kiền sài liệt hỏa*, không chừng thật sự sẽ phát sinh ra chuyện gì đó. Nhưng mà trinh tiết của cây hoa cúc và sinh mạng thì cái nào quan trọng hơn? Đây đúng là một vấn đề nan giải. Diêu Nhiếp lo lắng mất ba giây: “Cậu nếu thật sự muốn đối xử với tôi như thế, thì đã sớm làm rồi. Dựa vào năng lực của cậu, tôi có thể trốn được sao?”

Lời này nói ra rất khôn khéo. Vừa biểu lộ sự tín nhiệm của mình với Nhai Xế, vừa khen ngợi phẩm cách của hắn. Diêu Nhiếp đã nói như vậy rồi, cho dù Nhai Xế muốn thế nào, cũng thật ngượng ngùng.

Nhai Xế cao thấp đánh giá Diêu Nhiếp một lượt, không nói câu nào mà chui vào ổ chăn của Diêu Nhiếp.

“Cậu, cậu muốn làm gì?!” Diêu tiền • MC hoảng sợ, chẳng lẽ câu nói kia của mình không cẩn thận khiêu khích tên này sao?!

“Ngủ.” Giọng điệu của Nhai Xế vân đạm phong khinh.


“Ác.” Thật sự là tự mình dọa mình, xem ra là do mình quá mức mẫn cảm. Với lại trong phòng cũng chỉ có một cái giường, hắn không ngủ cùng mình, chẳng lẽ lại bảo người ta ngủ trên sàn nhà vào mùa đông hay sao. Cho dù Nhai Xế căn bản không phải là con người, phỏng chừng cũng không sợ lạnh. Nhưng bây giờ là do mình đang có việc cầu người ta giúp đỡ, nói như thế nào cũng không thể làm mặt lạnh mà đuổi người ta xuống giường được?

Diêu Nhiếp đành phải tận lực lui về hướng góc tường, lại tìm chủ đề nói chuyện để điều tiết không khí xấu hổ này: “Vừa nãy là thứ gì vậy?”

“Không biết, lúc ta tiến vào thì nó đã bỏ chạy.” Nhai Xế bắt đầu nói chuyện, cố ý cọ cọ vào người Diêu Nhiếp. Không phải muốn trốn ta sao? Cho ngươi trốn! Thử xem ngươi trốn đi đâu được!

Diêu Nhiếp vốn không muốn đối mặt với Nhai Xế, nên vẫn đưa lưng hướng về phía hắn, mà quay mặt vào tường. Lại đột nhiên ý thức được, tư thế này thật ra càng nguy hiểm hơn, hắn vội trở mình, vừa lúc đối diện với ánh mắt sáng quắc của Nhai Xế.

Mọi đàn ông đều hiểu ánh mắt kia là có ý gì. Diêu Nhiếp biết, nhưng không muốn trải nghiệm, cho nên hắn nhắm mắt giả chết.

Diêu Nhiếp mệt mỏi ứng phó với “tay chân lộn xộn” của Nhai Xế, cả đêm ngủ không ngon. Thẳng đến lúc trời gần sáng, mới chìm vào mộng đẹp. Khi ý thức dần dần mất đi, cơ thể hắn kìm lòng không đậu mà nhích gần về phía nguồn nhiệt, cuối cùng cả người cả tay cả chân, chặt chẽ ôm lấy đối phương. Mà cái“nguồn nhiệt” kia lại âm thầm hối hận, giờ thì hay rồi, trêu chọc người này cũng không đến nơi đến chốn, lại phải tự mình chịu đựng. Nhìn người trong lòng “thịt dâng đến miệng”, mà vẫn ăn không được là sao?

……………………………………………………..

Sáng sớm hôm sau, nữ phục vụ phòng đến gõ cửa, mời bọn họ đi ăn điểm tâm. Khí sắc của hai người đều không tốt, Diêu Nhiếp thì ngáp liền mấy cái, còn Nhai Xế thì âm trầm ra mặt.

Nữ phục vụ hỏi: “Ủa? Hai vị ở hai phòng khác nhau mà?”

Diêu Nhiếp xấu hổ đến quên luôn cả ngáp, cười cười: “Bạn của tôi sợ tối, không dám ngủ một mình.” Cô gái này cũng quá không biết cách cư xử rồi.

“À.” Nữ phục vụ còn muốn nói thêm vài câu với hai chàng đẹp trai đến từ thành phố này, lại bị “bạn” của Diêu Nhiếp lạnh lùng trừng mắt, sợ tới mức lui ra ngoài: “Điểm tâm đã chuẩn bị xong, mời hai vị nhanh chóng đến nhà ăn, nếu không điểm tâm sẽ nguội mất.”

“Vâng, tốt lắm, cảm ơn cô nhé.” Nhìn đến bộ dáng sợ hãi của nữ phục vụ, Diêu Nhiếp không cần quay đầu lại cũng biết nhất định là “Tiểu chó săn” kia lại phát uy rồi. Nhanh chóng tiễn chân nữ phục vụ, lúc này mới quay đầu lại nói: “Nhanh rửa mặt đi, chúng ta đi ăn điểm tâm.”

Nhìn chằm chằm bóng dáng đi vào phòng tắm của Diêu Nhiếp, Nhai Xế thề, tối hôm qua chịu đựng bao nhiêu, một ngày nào đó nhất định phải đòi lại gấp bội!


…………………………………….

Hôm nay trong phòng ăn vẫn là náo nhiệt như vậy. Diêu Nhiếp tuần tra nhà ăn một vòng, may là đến sớm, vẫn còn một chỗ trống. Vội lôi kéo Nhai Xế chiếm lấy vị trí kia.

Vừa mới ngồi xuống, gã nước ngoài tóc đỏ tối hôm qua vừa gặp liền tự động ngồi xuống cạnh hắn: “Hey, buổi sáng tốt lành. Tối hôm qua ngủ có ngon không?”

“Ác, buổi sáng tốt lành. Cũng bình thường.” Nói xong, hắn lập tức ngáp một cái, làm lộ ra lời nói cho có lệ của hắn.

Gã tóc đỏ cũng không vạch trần hắn, tiếp tục giả ngu: “Tối hôm qua cậu không gặp được thứ gì kỳ lạ sao?”

Diêu Nhiếp nghe vậy, lúc này mới liếc mắt nhìn hắn một cái: “Nói vậy là tối hôm qua anh gặp được việc gì lạ sao?” Chẳng lẽ gã nước ngoài này biết được đều gì đó?

Gã nước ngoài sang sảng cười: “Ha ha, xem ra cậu vẫn chưa biết lễ hội Giáng Thần là như thế nào.”

Diêu Nhiếp bắt đầu hứng thú: “Là sao?” Chẳng lẽ lễ hội Giáng Thần này có cổ quái sao?

Gã nước ngoài ghé vào tai Diêu Nhiếp nhỏ giọng nói: “Thật ra cái gọi là lễ hội Giáng Thần chính là…” Còn chưa nói xong, Nhai Xế đã vươn một tay lôi Diêu Nhiếp ra. Cùng lúc đó, nữ phục vụ chạy vào, thần sắc kích động: “Có ai nhìn thấy vợ chồng ngài Đằng Thái hay không?”

Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, cô giải thích: “Chính là nhà trừ tà mang mặt nạ tối hôm qua đó, lưng của vợ ông ta hơi gù đó!”

Nhất thời không có ai trả lời, xem ra là không có ai từng gặp qua hắn. Nhưng sau đó người phụ nữ xinh đẹp mang theo đám “người hầu” lo lắng một lúc, đột nhiên mở miệng nói: “Tối hôm qua sau bữa cơm chiều, lúc tôi đi tản bộ, hình như thấy bọn họ đi vào khu rừng phía sau nhà khách.” Đám “người hầu” của cô ta lập tức gật đầu phụ họa.

“Cái gì?! Nơi đó là cấm địa của thôn chúng tôi! Sao họ lại dám xông vào?!” Nữ phục vụ nghe vậy càng thêm bối rối.

Lúc này từ ngoài cửa truyền đến một tiếng quát rất uy nghiêm làm gián đoạn: “A Anh, đừng làm phiền khách!”

Mọi người theo tiếng nói nhìn lại, thì ra là thôn trưởng dẫn theo cấp dưới “bánh chưng” của ông ta giá lâm. Ông ta gọi nữ phục vụ kia qua, tựa hồ trách cứ vài câu, sau đó cười cười hướng mấy vị khách trong nhà ăn mà giải thích: “Ngài Đằng Thái đã đến nhà của tôi làm khách rồi. Thật ngại quá, A Anh tuổi còn nhỏ, còn chưa hiểu chuyện, đã làm phiền các vị rồi. Mong các vị bỏ qua cho, mọi người tiếp tục dùng cơm. Tối nay đã là lễ hội rồi, chúng tôi phải đi chuẩn bị chuẩn bị.”

Lúc thôn trưởng nhắc đến lễ hội Giáng Thần, Diêu Nhiếp để ý vẻ mặt của mọi người một chút, tựa hồ tất cả mọi người đối với từ này đều rất mẫn cảm, biểu tình rõ ràng khác hẳn với bình thường. Về mặt này tuyệt đối kỳ quái.


Diêu Nhiếp còn muốn hỏi lại gã nước ngoài kia về chuyện lễ hội, nhưng hắn lại đuổi theo thôn trưởng, tựa hồ có việc cần thương lượng.

Diêu Nhiếp cũng đang do dự, có nên đuổi theo hay không.

Nhai Xế nhìn thấu tâm tư của hắn, nắm lấy cánh tay của hắn, ra lệnh: “Ăn cơm!”

Diêu Nhiếp muốn giãy ra mà không được, đành phải cố gắng thuyết phục hắn: “Không được, tôi cần phải đến hỏi gã nước ngoài kia vài vấn đề, gã nhất định biết điều gì đó.”

Nhai Xế vẫn không buông tay, thản nhiên nói một câu: “Không phải ngươi có thể sử dụng linh lực sao? Sợ gì chứ?”

Diêu Nhiếp giờ mới nhớ ra, đúng rồi, mình đã có thể vận dụng một phần linh lực của Lưu Bá Ôn rồi mà. Vậy tối hôm qua mình sợ cái cái gì?!

Không đúng, quan trọng hơn là, tối hôm qua giữ Nhai Xế ở lại, ngủ cùng giường với mình, căn bản là dẫn sói vào nhà rồi!

X thật sự là mệt mỏi của hắn nha!

………………………………………………..

*củi khô lửa bốc

Suy nghĩ của tác giả:

Đặc biệt cảm ơn những bình luận rất dài trước đây! Lâu rồi mới nhận được bình luận dài, tôi có nhiệt huyết! Ta có động lực!

Cho nên, để cảm ơn, tô quyết định ra

Diêu Nhiếp: vì sao lại ra chương bên kia?! Rõ ràng cái bình luận dài kia là của bên này mà!

Tác giả chun mũi: bởi vì bên kia tôi viết được một nửa rồi.

Mời các đồng chí otaku mau sưu tầm đi, 9h lui về phía sau bên kia đê


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận