Hồ Sơ Chuyện Lạ

Hai người đi theo sau đám mỹ nữ hướng vào trong thành, sau khi vào cổng thành không lâu, lại có thêm mấy người đàn ông cao to lực lưỡng đang khiêng kiệu chờ sẵn.

Đây là lần đầu tiên Diêu Nhiếp nhìn thấy một cỗ kiệu, nên khó tránh khỏi có chút ngạc nhiên, đánh giá kỹ lưỡng vài lần, nhưng cũng không chịu bước lên. Anh là một người trẻ tuổi khỏe mạnh, đâu cần ai khiêng đi chứ? Nhưng chú Viên một đường bôn ba lao lực, xương cốt già nua đã sử dụng quá độ, nên không chút khách khí ngồi lên ngay lập tức.

Diêu Nhiếp đi phía trước, kiệu của chú Viên theo sát phía sau. Chỉ chốc lát sau, bọn họ đã đứng trước một tòa nhà vô cùng xa hoa lộng lẫy, so với những tòa nhà khác ở đây, thì nó cực kì rộng lớn sang trọng, thoạt nhìn giống như là một tòa cung điện vậy.

Từ xa hoa cho đến hùng vĩ, tòa nhà được xây dựng nguy nga tráng lệ, có thể nhận ra chủ nhân của tòa nhà này không phải là quốc vương thì cũng là thành chủ. Hơn nữa những người ở nơi này lại có chút cung kính với bọn họ, chẳng lẽ bên trong thật sự là anh em của Nhai Xế sao, hắn nhận ra mình, nên mới chào đón “thân thích” hoành tráng đến vậy?

Anh lại nhớ đến bãi chất lỏng xanh biếc nhầy nhụa không biết là thứ gì trong xe tải lúc nãy, cũng không cần phải dùng cái cách chào đón đáng ghê tởm như vậy chứ?

Tòa cung điện này tuy không rộng lớn bằng Hoàng Thành, nhưng quy mô cũng không hề nhỏ, Diêu Nhiếp đi theo đám mỹ nữ áo váy mỏng manh kia ở trong thành hết quẹo trái rồi lại rẽ phải, vòng vèo một hồi, mới đến được một nơi trông như chính điện (sảnh chính). Ngay khi anh quay đầu lại lần nữa, thì cỗ kiệu của chú Viên không biết đã biến mất từ lúc nào rồi.

Diêu Nhiếp giật mình, xem ra những người này cố ý muốn tách anh với chú ấy ra, không biết bọn họ rốt cuộc có ý đồ gì.

Có những cô gái đeo mạng che mặt, mặc áo váy bằng lụa mỏng lẳng lặng đứng ở hai bên đại điện, theo như thái độ của bọn họ, Diêu Nhiếp có thể đoán được họ chính là cung nữ. Thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, nếu không biết trong hồ lô của bọn họ có bán thuốc gì, thì mình cứ ngồi yên chờ đối phương ra chiêu thôi, sau đó tùy cơ ứng biến cũng được.

Diêu Nhiếp bước đến gần các cung nữ, nhưng khuôn mặt của bọn họ vẫn lạnh như tiền, không một ai đáp lại anh. Anh đành phải chán nản nhìn quanh đánh giá đại điện tráng lệ này, bỗng nhiên, tiếng nhạc tràn ngập phong cách đặc trưng của Tây Vực vang lên.

Cung nữ đốt hương trầm trong đại điện lên, nhất thời sương khói lượn lờ, thật có chút phong vị giống như cõi tiên tại chốn nhân gian.


Chủ nhân bí ẩn của tòa cung điện này cuối cùng cũng lên sàn diễn, lại cách Diêu Nhiếp một tầng lụa che mỏng, khiến cho anh chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy hình dáng của đối phương. Thoạt nhìn hình như là một cô gái thì phải? Mình không nghe nhầm đấy chứ? Bệ Ngạn là anh em của Nhai Xế, chứ đâu phải là chị em đâu ta?

“Ngài Diêu, hoan nghênh ngài đến thành phố của ta.”

Giọng nói ngọt ngào của đối phương càng khẳng định thêm phán đoán của Diêu Nhiếp là đúng, vị chủ nhân bí ẩn này đúng là phụ nữ thật.

“Cô là ai? Tìm tôi đến có việc gì?” Diêu Nhiếp đoán, việc anh “xuyên không” đến nơi đây, tám chín phần mười là có quan hệ mật thiết với cô ta.

Đối phương nghe xong cười “Ha hả”: “Diêu MC đừng giận, thật ra ta là fans của ngài, chỉ muốn gặp ngài mà thôi.”

Diêu Nhiếp có chút sửng sốt, đáp án này hoàn toàn ngoài dự đoán của anh, cái nơi cổ lỗ sĩ này mà cũng có ti vi sao? Còn có thể xem được chương trình “Khám phá khoa học” nữa chứ? Nhưng mà cho dù cô ta thật sự là fan của mình, thì có phải là đã quá cuồng rồi không? Thậm chí còn không ngại xa xôi ngàn dặm bắt cóc anh đến đây. Rốt cuộc cô ta là thần thánh phương nào?

“Xin hỏi tôi nên xưng hô như thế nào?”

Đối phương nở nụ cười, mang theo sự kiêu ngạo của bề trên cao cao tại thượng: “Gọi ta là nữ vương.”

Nhất thời, Diêu Nhiếp nhớ đến một truyện cười nào đấy, liền tiện mồm hô lên: “Nữ vương… bát.” Đương nhiên, cái chữ “Bát” kia, anh vẫn còn ngậm trong miệng không dám phun ra.

“Nữ vương bát” dường như rất vừa lòng với tiếng gọi này của anh, cô ta lại “Hi hi” cười duyên vài tiếng, sau đó lại vỗ tay “Ba ba” hai tiếng, một cung nữ bên cạnh trông giống như tổng quản liền cao giọng hô lên: “Thiết yến!” (chuẩn bị tiệc.)


Chỉ chốc lát sau, trong cung điện liền nhanh chóng chuẩn bị cho bữa tiệc, thức ăn vẫn là lấy món thịt phổ biến ở Tây Vực để làm chủ đạo, nhưng lại có thêm một ít rau dưa và hoa quả. Đối với người đã ăn đồ hộp mấy ngày liền như Diêu Nhiếp mà nói thì đây đúng là hấp dẫn chí mạng. Nhưng sau đó anh lại nhớ đến lần trước ở thôn Hàng Thần ăn vào mấy thứ không biết là cái quỷ gì, liền mất sạch dũng khí dùng cơm.

Anh nuốt một ngụm nước bọt nói: “Cảm ơn nữ vương đã thịnh tình khoản đãi, tôi vẫn chưa đói…”

Nữ vương cũng không bắt ép anh, chỉ gọi thêm mấy vũ cơ ra nhảy múa, dũng sĩ đấu kiếm, đấu vật để trợ hứng. Diêu Nhiếp cũng không hứng thú lắm, so với việc này anh càng quan tâm đến an nguy của chú Viên và đội khảo cổ hơn. Trong suốt bữa tiệc hồn anh đều lơ lửng trên chín tần mây.

Nữ vương nhìn thấu được nỗi bất an của anh, phất tay cho đám vũ cơ dũng sĩ kia lui xuống, hỏi: “ Ngài Diêu không thích sao?”

Diêu Nhiếp bị gọi tên, đột nhiên phục hồi tinh thần, vội hỏi: “Không phải đâu, chẳng qua tôi có chút lo lắng cho bạn đồng hành của tôi thôi. Không biết nữ vương bệ hạ xử trí ông chú đến đây cùng tôi như thế nào?”

“À, là chuyện này à?” Đối phương cười nói rất thản nhiên: “Ngài yên tâm, ta đã an trí cho ông ta ở nơi khác rồi, đã lệnh cho hạ nhân chăm sóc kỹ lưỡng.”

Diêu Nhiếp không biết lời nói của cô là thật hay là giả, chỉ có thể gật đầu cảm ơn trước, thầm nghĩ đến ban đêm, chính mình sẽ lén đi tìm người.

Đảo mắt màn đêm đã buông xuống, các cung nữ bắt đầu thắp sáng đèn lồng. Diêu Nhiếp càng nhận ra những điểm kì quái, một cái cung điện to như vậy, mà lại không có một thiết bị điện nào; cũng không có bất kì dấu hiệu nào của nền văn minh hiện đại, vậy làm sao nữ vương kia có thể xem chương rình của mình được, làm sao có thể thành fan của mình đây?

Vốn dĩ bỗng dưng xuất hiện một thành trấn phồn hoa thật sự là một chuyện vô cùng kỳ quái, xem ra nơi này không nên ở lâu.

…………………………………………..


Dạ tiệc kết thúc, nữ vương liền lệnh cho các cung nữ đưa anh đi tắm.

Ở nơi sa mạc rét lạnh về đêm mà được tắm trong nước ấm, thì quả thật khiến cho cả thể xác và tinh thần đều thoải mái thư giãn. Nhưng khi bạn chỉ mặc độc một cái quần lót đi ra từ phòng tắm, lại phát hiện thấy trong phòng có một cô gái lạ mặt đang đứng, thì đây chính là chuyện vô cùng vô cùng xấu hổ.

Quần áo của cô ta không giống người hiện đại, đương nhiên cũng không giống cách ăn mặc thời xưa của dân tộc Hán, mà lại mang đậm phong cách Tây Vực. Dựa vào mớ họa tiết phức tạp, chất liệu cao cấp bậc nhất,  còn có đám trang sức vàng bạc đeo nặng người là có thể nhìn ra, cô gái này có địa vị rất cao.

Trên mặt cô ta đeo mạng che rất mỏng, che mất nửa khuôn mặt. Diêu Nhiếp nhìn vào đôi mắt của cô ta, bỗng nhiên có cảm giác như đã từng quen biết, nhưng lại không thể nói rõ đã gặp ở đâu.

Đối phương thấy Diêu Nhiếp chỉ mặc độc một cái quần lót, cơ thể trần trụi cũng được xem là rắn chắc bước ra từ phòng tắm, mặt không khỏi đỏ lên, rồi lại tò mò, mạnh dạn liếc nhìn rồi lại nhìn xuống đất mấy lần. Ngược lại khiến cho một người đàn ông như Diêu Nhiếp xấu hổ, ngượng ngùng vô cùng. Vội trốn ra phía sau rèm cửa, kích động nói: “Cô, cô có thể ra ngoài trước được không?”

Đối phương nở nụ cười nói: “Được, chốc nữa ta lại đến.”

Nghe qua giọng nói, Diêu Nhiếp có thể xác định cô gái này chính là “Nữ vương bát” trong đại diện lúc nãy.

Quả nhiên, mười phút sau, cô ta lại đến tìm anh. Nhưng lần này lại biết điều mà gõ cửa trước, Diêu Nhiếp cũng đã sớm mặc xong quần áo, cũng coi như thong dong. Cái cô này nửa đêm nửa hôm một thân một mình đến tìm một người đàn ông như anh để làm gì vậy nhỉ?

“Diêu MC không nghỉ ngơi sớm thế này chứ? Chúng ta tán gẫu chút đi?” cái giọng điệu này chắc cũng chẳng để cho Diêu Nhiếp từ chối đâu.

Hai người cầm đuốc trò chuyện đêm khuya, chủ yếu vẫn là nữ vương phấn khích biểu đạt sự yêu thích đối với chương trình của anh, đôi lúc lại oán giận chương trình rất là mất hứng. Diêu Nhiếp vừa cười vừa đánh Thái Cực (dùng nhu thắng cương đó đó), lại âm thầm sắp xếp một chút ngôn từ, đưa ra một ít tin tức.

Vốn Diêu Nhiếp thấy cách ăn mặc của cô gái này, nên cho rằng cô được sinh ra với thân phận rất cao quý. Nhưng trong lúc nói chuyện lại phát hiện ra không nên nhìn mặt mà bắt hình dong, cô ta là một đứa trẻ ngây thơ không hề có tí kinh nghiệm sống nào, còn lộ ra một luồng trạch khí (làm tổ ở nhà không chịu đi đâu), thật sự rất không hợp với tòa cung điện và thân phận của cô ta.


Cho dù là ánh mắt ngưỡng mộ, hay là trong lời nói biểu lộ tình cảm yêu thích, đều chỉ vì muốn truyền đạt cho Diêu Nhiếp biết tình cảm yêu mến của cô đối với anh mà thôi. Diêu Nhiếp đột nhiên cảm giác, mình chính là Đường Tăng bị nữ vương của Nữ Nhi Quốc theo đuổi cầu thân, diễm phúc này đúng là làm cho người ta nuốt không trôi nha.

Hơn nữa người này cũng không thể so được với nữ vương của Nữ Nhi Quốc, ít ra người ta còn có chút ngượng ngùng e thẹn nữ tính, nhưng cô gái này ngược lại, hoàn toàn là thẳng thắn nhiệt tình không e dè, vẫn dính sát vào người Diêu Nhiếp, rất có khí thế không bức được anh thành Phò mã thì nhất định sẽ không bỏ qua.

Diêu Nhiếp không ngừng nhích mông ra xa, cho đến khi muốn tránh cũng tránh không được, liền nhanh trí nói: “Không khí đang tốt như vậy, nếu có rượu trợ hứng nữa thì càng tuyệt.”

Hai mắt nữ vương sáng ngời: “Việc này quá dễ.”  Nói xong liền vỗ tay hai tiếng, liền có cung nữ mang một bầu rượu đi lên.

Diêu Nhiếp làm MC và phóng viên nhiều năm, đương nhiên phải xã giao không ít lần, là một vị chiến sĩ đo độ cồn, rất thành thạo trong việc uống rượu, không cần tốn chút công phu nào, nữ vương kia đã say mèm thành một bãi mềm nhũn.

Diêu chiến sĩ cười hắc hắc: “Gặp được tôi coi như cô không may, ông đây được xưng là ngàn ly không say đấy nhé!”

……………………………………..

Diêu nhiếp cầm lấy một cái đèn dầu, quyết định tham quan cung điện lúc ban đêm.

Vốn lúc nãy nữ vương vừa vỗ tay một cái, cung nữ đã lập tức đem rượu vào, làm anh còn tưởng bên ngoài cửa nhất định đang đứng một đám cung nữ thị vệ, anh cũng đã chuẩn bị tốt lý do để xông ra. Không ngờ, đi trên hàng lang dài tối đen, lại chỉ có thể nghe được tiếng bước chân của chính mình, ngay cả một bóng người cũng không thấy. Diêu Nhiếp không khỏi rùng mình một cái, tất cả đều vô cùng quỷ dị.

Diêu Nhiếp không xác định được phương hướng, đi lòng vòng quanh cái hành lang giống như mê cung này một lúc lâu, cuối cùng cũng đến được một cánh cửa lớn. Khá giống với cổng thành, mặt trên khắc hình Bệ Ngạn. Diêu Nhiếp nghi hoặc, rốt cuộc thì anh em của Nhai Xế có quan hệ gì với nữ vương bát kia nhỉ? Là những người ở nơi này đem nó trở thành Thần bảo hộ, hay là nói nó căn bản ở tại nơi này?

Diêu Nhiếp ra sức đẩy cửa, nhưng cửa đá đồ sộ vẫn bất động.

Ánh sáng mờ ảo của ngọn đèn phả vào người Diêu Nhiếp, ngay tại phía sau anh bỗng xuất hiện một cái bóng đen hẹp dài. Anh không biết rằng, ngay tại sau lưng mình, có kẻ đang lặng lẽ tiếp cận…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận