Hồ Sơ Chuyện Lạ

Trên Internet có lưu hành một cách nói, đàn ông lớn tuổi mà vẫn chưa kết hôn, giai đoạn từ 25 đến 27 tuổi được gọi là Thặng đấu sĩ (đấu sĩ còn sót lại); từ 28 đến 31 là thuộc loại Tất thặng khách (nhất định sẽ bị bỏ lại); từ 32 đến 36 tuổi sẽ được tôn xưng là Đấu chiến thặng phật(1); còn nếu đã ngoài 36 tuổi, thì đã siêu thoát, phi thăng trở thành Tề thiên Đại thặng luôn rồi.

Xã hội ngày càng hiện đại, thì nam nữ bị ế chỏng ế chơ ngày càng tăng, không phải là bọn họ không muốn kết hôn, có lẽ bọn họ cũng hy vọng sẽ tìm được tình yêu cho riêng mình; cũng không phải là điều kiện của bọn họ không tốt, có lẽ một số người có điều kiện quá hoàn hảo, nên không muốn tiến tới; hoặc là bọn họ chỉ đơn giản là muốn tận hưởng cuộc sống độc thân không bị gò bó ràng buộc này mà thôi.

Nhưng có một số người đã được trời định là không thể kết hôn…

………………………………………………

Trầm Kinh Phàm tính tình tự do tự tại từ bé, là người lạnh nhạt, phiêu bạc, tuy đã ba mươi tuổi đầu, nhưng vẫn không có việc làm cố định. Ở trong nước làm việc được hơn một năm rưỡi, thì từ chức làm một du khách ba lô, ra nước ngoài du lịch; đến khi tiêu sạch lộ phí, lại quay về nước kiếm tiền chuẩn bị cho chuyến du lịch tiếp theo. Đáng thương cho bậc phụ huynh nhà họ Trầm bị đứa con trai duy nhất làm cho nát lòng nát dạ, nhưng lại không cách nào khuyên bảo được y. Thôi, đành phải chờ đến lúc y về nước, rồi nhanh chóng bắt y lại, tha thiết khuyên y nên kết hôn đi thôi. Đã lập gia đình ổn định cuộc sống rồi, chắc sẽ không chạy ra ngoài nữa đâu nhỉ?

“Con à con xem này.” Mẹ Trầm đưa tờ rơi cho con trai.

Trầm Kinh Phàm nhận lấy thì thấy: “Không có lòng thì không cần (2)? Cái gì đây hả mẹ?”

Mẹ Trầm oán trách: “Con đấy, suốt ngày không ở trong nước, lỗi thời rồi hả? Đây chính là chương trình làm quen hot nhất bây giờ đó. Chỉ cần tham gia chương trình, là con sẽ nổi tiếng, lúc đấy còn lo không tìm được cô gái nào tốt sao?!”

Trầm Kinh Phàm nhíu mày, không trả lời.

Bố Trầm phụ lại tiếp tục đưa một tờ rơi khác cho y.

Trầm Kinh Phàm nhận lấy lại thấy: “Một sợi ràng buộc? Còn đây là cái gì ạ?”

Mẹ Trầm nhận lấy nói: “Đó là Trung tâm môi giới hôn nhân ở khu cửa ô đó. Người ta còn nói, đảm bảo sẽ thành công! Trong vòng một năm đảm bảo sẽ kết hôn!”

Khóe miệng Trầm Kinh Phàm hơi hơi co giật: “Có đảm bảo sinh con không?”

Mẹ Trầm lườm con trai một cái: “Mẹ nói nghiêm túc với con đấy, đừng suốt ngày không làm gì nên hồn như vậy! Dù sao thì con cũng chọn một trong hai đi, mẹ đi đăng kí cho con!”

Trầm Kinh Phàm bất đắc dĩ: “Được được được, con hút điếu thuốc trước rồi cân nhắc sau.” Nói xong, y bước đến ban công, châm một điếu thuốc.

Hai phút sau, Mẹ Trầm đột nhiên phát hiện: “Kỳ lạ, Tiểu Phàm đâu rồi? Sao lại không có ở ban công?”

Bố Trầm chạy ra ban công nhìn thử, nổi trận lôi đình: “Thằng nhãi con trèo ống nước trốn mất rồi!”

……………………………………

Trầm Kinh Phàm năm nay 29 tuổi, bộ dạng mày rậm mắt to, dáng người vừa rắn chắc thon gọn lại vừa cao ráo, dựa vào vẻ ngoài của y muốn tìm một người bạn gái cũng chả phải chuyện gì khó? Đáng tiếc đồng chí Trầm từ nhỏ đến lớn không hề có một mối tính vắt vai nào. Ngoại trừ khi còn học tiểu học, có trao đổi nhật kí với bạn nữ cùng lớp, ngoài nắm tay ra, thì tình sử của y có thể nói là trống rỗng.

Đến tuổi vị thành niên, các nam sinh khác đều nảy sinh một chút tò mò và hứng thú với người khác phái, y lại không quan tâm lắm, chỉ thích mang theo máy ảnh đi loanh quanh chụp ảnh mà thôi; rồi lên đại học, đám sinh viên được tự do, từng đôi từng đôi tình nhân ở khắp sân trường. Mà Trầm Kinh Phàm lại trở thành kẻ lập dị nổi tiếng nhất trường — tính cách quái gở, ít giao tiếp, cứ lầm bầm lầu bầu với không khí cả ngày, đôi lúc còn nói chuyện với cả động vật. Đây chẳng phải là đặc trưng của bệnh thần kinh sao?

Đôi khi cũng có mấy người không sợ chết, bị thu hút bởi vẻ ngoài và sự khác biệt mà thổ lộ với y, nhưng tất cả đều không ngoại lệ, đều sẽ có tai nạn xảy ra. Kể từ đó, chẳng những nữ sinh, mà ngay cả nam sinh cũng đều kính nhi viễn chi (3) với y.

Trầm Kinh Phàm cũng không bận tâm lắm, dù sao y cũng không có hứng thú với người khác phái, đương nhiên, với đồng tính y lại càng không hứng thú. Tuy rằng lang thang bên ngoài rất lâu, nhưng cũng chả có cuộc gặp gỡ lãng mạn nào, đến tận bây giờ, y vẫn một thân một mình.

“Tiểu Trầm, cậu tìm được phòng ở chưa?” Diêu Nhiếp gặp Trầm Kinh Phàm tại WC, liền thuận miệng hỏi một câu. Bởi vì chuyện thôi miên lần trước mà Tiểu Trần bị tổn thương nguyên khí, phải xin nghỉ dài hạn ở nhà tĩnh dưỡng. Đài truyền hình đành phải mời đến một vị trợ lý tạm thời, anh Tiền biên đạo Tiền liền giới thiệu tuyển dụng Trầm Kinh Phàm.

Trầm Kinh Phàm là nhiếp ảnh gia về chiến trường rất nổi tiếng, đã đạt rất nhiều giải thưởng quốc tế, nói thật chứ y mà làm trợ lý ở đài truyền hình bọn họ thì đúng là nhân tài không được trọng dụng rồi. Nhưng bản thân Trầm Kinh Phàm lại không quan tâm, tất cả chẳng qua chỉ là hư danh mà thôi, y chỉ tạm thời tìm một công việc để kiếm sống, chuẩn bị đủ tiền lại xuất phát, tiếp tục kiếp sống du khách ba lô của y, công việc này chỉ là nhân viên tạm thời, tiền lương lại không thấp, đúng với chuyên môn của y, thích hợp quá đi chứ.

“Chưa tìm được. Diêu MC có chỗ nào định giới thiệu hả?” Không thể ở nhà được, mỗi ngày đều bị bố mẹ giục kết hôn đến choáng váng đầu óc. Y đang xem xét thuê một căn phòng giá rẻ bên ngoài để ở tạm. Đáng tiếc những năm gần đây giá nhà tăng vọt, dẫn đến tiền thuê nhà cũng cao chót vót. Muốn tìm một phòng giá rẻ gần đài truyền hình thật sự quá khó khăn.

“Tôi có hỏi giúp cậu, bạn của tôi có một căn phòng trống. Tiền thuê nhà mỗi tháng bốn trăm, một phòng ngủ một phòng bếp và nhà vệ sinh, căn phòng khá cũ. Nhưng mà chỉ cách đài truyền hình chúng ta 20 phút đi bộ thôi.” Diêu Nhiếp cũng nhiệt tình, giúp vị đồng nghiệp nhân tài không được trọng dụng này tìm hiểu chút thông tin. Không ngờ lại dò la được từ miệng của Cao Đại Toàn, thì ra tên quỷ Tam Vô nghèo kiết hủ lậu kia lại là một địa chủ lớn!

Ngọn núi ở phía bắc là do cậu ta đứng tên, trên núi xây dựng một căn hộ, cậu ta cho thuê, hàng tháng có thể kiếm vài nghìn tiền thuê nhà. Hâm mộ quá đi, không lộ mặt luôn, đúng là càng giàu càng keo mà!

“Thật hả?” Trầm Kinh Phàm mừng rỡ, điều kiện căn phòng như thế mà chỉ có bốn trăm đồng thôi, tìm đâu ra nữa đây?

“Nhưng mà, chỗ đó trước kia là nghĩa trang, nghe nói là mồ chôn tập thể á, phong thuỷ không tốt lắm đâu. Bên trong cũng không được “sạch sẽ ” lắm…” Diêu Nhiếp thành thật nói rõ ràng tình hình cho y biết.

Trầm Kinh Phàm cười nhạt: “Không sao, tôi không sợ.”

Diêu Nhiếp nghĩ rằng y không tin, lại cường điệu lên: “Cậu đừng không tin nha, bạn tôi nói, bên trong sẽ có chuyện kỳ quái xảy ra.”

Trầm Kinh Phàm cười rộ lên: “MC của“Khám phá khoa học” lại ủng hộ mê tín sao?”

Diêu Nhiếp nện một đấm lên bả vai y: “Nhóc cứ cười đi, đến lúc gặp được “anh em tốt” rồi cũng đừng khóc lóc đến tìm tôi nha!”

………………………………………………….

Trầm Kinh Phàm rất vừa ý căn phòng này, cách đài truyền hình không xa, trang thiết bị đầy đủ hết, còn mua cả đồ nội thất nữa, quạn trọng nhất chính là giá rẻ.

Căn hộ rất u tối, một năm bốn mùa đều không thấy được ánh sáng mặt trời; không biết có phải vì chủ nhà keo kiệt hay không, mà lối đi không hề có đèn chiếu sáng, cho dù là ban ngày hay ban đêm, cũng đều là tối đen như mực, chỉ có phòng của y là ngoại lệ “hạc trong bầy gà” có một bóng đèn dây tóc nhỏ; chỗ này vị trí địa lý không tốt, lại có một vài tin đồn ma quái, khó trách tiền thuê nhà lại rẻ như vậy.

Trầm Kinh Phàm mở cửa, bật công tắc đèn lên. Đèn huỳnh quang chập chờn lúc sáng lúc tối, vật vã chớp nháy hồi lâu, cuối cùng mới vất vả sáng lên.

Hắn vừa mới đến, cũng không định ở lâu, cho nên đồ đạc mang đến không nhiều lắm. Lúc trở về lại giống hệt như ngày hôm qua, trong phòng bừa bộn hết cả lên, giống như bị trộm vào thăm vậy á. Trầm Kinh Phàm nhìn cảnh tượng như thế nhưng vẻ mặt vẫn rất bình tĩnh.

Y nhặt đống quần áo loạn cào cào trên mặt đất lên, xếp lại sách. Ngẩng đầu lên liền thấy, trên bức tường đối diện có vài dấu tay máu đỏ tươi. Y nhíu nhíu mày, y không thích loại giấy dán tường này chút nào.

Bữa tối của người đàn ông độc thân rất ngẫu hứng, Trầm Kinh Phàm nấu qua loa một bát mì, vừa đọc sách vừa ăn. Đột nhiên, ngọn đèn trong phòng lại nhấp nháy lúc sáng lúc tối, “tí tách” một tiếng, một giọt chất lỏng đỏ tươi rơi vào trong bát y.

Trầm Kinh Phàm không thể nhịn thêm được nữa, “Bộp!” Một tiếng, đập đôi đũa lên bàn, đứng bật dậy. Y vươn tay kéo phía trên đèn treo, rồi kéo xuống một bóng dáng màu xám đen. Bóng dáng kia nhìn rất giống người, nhưng thân mình của nó lại vặn xoắn y hệt một con rắn, cái lưỡi đỏ tươi dài chừng một thước, đôi mắt to tướng trắng dã không hề có con ngươi đang lườm lườm nhìn Trầm Kinh Phàm, từ hốc mắt của nó huyết lệ đang không ngừng tuôn ra.

Trầm Kinh Phàm uốn cong cái gã “không xương” kia, buộc lên trên đèn treo, rồi thắt nút chết: “Ông nhịn mi lâu rồi! Có để yên cho người ta ăn cơm không đây?!”

“Đại, đại nhân tha mạng, tiểu, tiểu nhân không dám nữa ~~” con quỷ kia chưa từng gặp người nào dũng mãnh như vậy, chẳng những không sợ nó, mà còn có thể bắt được nó, tiêu rồi, một khi y đã bắt được nó, nó sẽ không thể nhúch nhích được nữa, chỉ có thể tùy ý y thao túng, kẻ này chắc chắn không phải người bình thường!

“Tha mạng? Mạng của mi đã không còn từ lâu rồi.” Trầm Kinh Phàm hừ lạnh một tiếng, nhìn cái mặt bị giẫm nát thở dài thườn thượt.

Đúng lúc này có tiếng gõ cửa vang lên. Trầm Kinh Phàm cũng lười để ý đến con quỷ treo cổ này, không quan tâm đến cái giọng cầu xin tha thứ thê thảm của nó, đi ra mở cửa. Đã khuya rồi, ai lại tìm mình giờ này?

…………………………………………..

Suy nghĩ của tác giả:

Tối có hẹn nha, may mà bản thảo còn lại đã xong rồi, tối nay cứ để cho bản thảo Sương tiểu thụ tiếp khách trước đi, chờ tôi về tôi lại tự mình tiếp khách trả lời bình luận nhé.

Hôm nay thật sự rất 囧, sáng sớm xin đi đến trường thi, cả nhóm đứng chờ chụp ảnh 20 phút.

Ai ngờ cán bộ phòng thi vừa thấy giấy chứng nhận dự thi của tôi liền nói: Em không nhìn rõ lượt à? Em thi vào lượt thứ 15.

Cả trường đại hội đại biểu nhân dân toàn quốc cười ầm lên, tôi xám xịt len lén chuồn đi ….

Quên nói, nhân vật mới lên sân khấu này thật ra có quan hệ dây mơ rễ má lằng nhằng với đám Tiểu Diêu nha…

……………………………

(1) Đấu chiến thặng phật: cứ hiểu nôm na là Phật chiến đấu còn thừa lại đi.Đấu chiến thắng phật là danh hiệu của Tôn Ngộ Không sau khi thành phật.

(2) Không có lòng thì ko cần: theo như tác giả nói trong bài thì có lẽ là chương trình If you are the one (非诚勿扰_phi thành vật nhiễu/không có lòng thì đừng làm phiền) nhưng tác giả lại viết là 非成勿要_phi thành vật yếu/không có lòng thì không cần nên t cũng không chắc lắm. If you are the one là chương trình hẹn hò của Trung Quố.^^

(3) Kính nhi viễn chi: thành ngữ “kính nhi viễn chi” thường được dùng trong các trường hợp: Bề ngoài tỏ ra kính nể, tôn trọng một đối tượng nào đó, nhưng trên thực tế không muốn tiếp cận, gần gũi với đối tượng đó; hoặc thường dùng trong các trường hợp mỉa mai, châm biếm khi mình không muốn tiếp cận với một đối tượng nào đó. (theo wiki)


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui