Hồ Sơ Chuyện Lạ

“Khâu Tiểu Thần?!” Ngụy Kinh Hồng chả hiểu sao tự dưng lại bị “vứt bỏ”, vội vàng đuổi theo.

Hai ông chú vốn đang trò chuyện ở phía sau cũng nhận thấy có gì đó bất thường, cùng nhau đuổi theo. Lạc Đan Thanh ôm lấy thân hình nhỏ bé của con trai, cắp nách chạy nhanh về phía trước.

Khâu Tiểu Thần đuổi theo đứa bé phía trước đến ngã rẽ thứ chín khúc quanh thứ mười tám trong con hẻm tối tăm, cuối cùng đã đến cuối con hẻm, đứa bé kia dừng trước một bức tường, nhưng mãi vẫn không chịu xoay người lại, Khâu Tiểu Thần chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng của nó.

“Lục Thanh? Có phải là cậu không?” Khâu Tiểu Thần thở hổn hển hỏi.

Đối phương vẫn không quay đầu lại, nhóc rốt cuộc cũng cảm thấy có gì đó không ổn, đứa bé kia mặc một bộ quần áo đỏ thẫm, cho dù là đang ở trong con hẻm tối tăm cũng có thể thấy rất rõ. Nhưng bây giờ nhóc đã nhìn kỹ hơn, đó rõ ràng là một bộ áo tắm của con gái. Nếu vậy thì người phía trước không phải là Lục Thanh sao? Nhưng lúc nãy trong nháy mắt nhìn thấy bóng dáng kia trên đường, mình sao lại cảm thấy đó chắc chắn là Lục Thanh nhỉ?

Khâu Tiểu Thần đang định bước lên xác nhận, thì đám Lạc Đan Thanh đã bắt kịp. Ngụy Kinh Hồng lo lắng hô lớn: “Khâu Tiểu Thần, cậu sao rồi?”

Khâu Tiểu Thần nghe thấy tiếng gọi quay đầu lại nhìn, đúng lúc đó, bóng dáng đỏ thẫm kia liền biến mất.

“Lục Thanh…” Khâu Tiểu Thần chỉ tay về phía bức tường, nhìn lại, nơi đó đến nửa cái bóng người cũng không thấy?

“A? Người đâu rồi?” Rõ ràng vừa nãy còn thấy ở trước tường mà.

Ngụy Kinh Hồng vùng vẫy, nhảy xuống khỏi nách của Lạc Đan Thanh, nắm lấy tay Khâu Tiểu Thần: “Cậu không sao chứ?”

“Kỳ lạ, vừa nãy cậu ấy vẫn còn ở đây mà…” Bàn tay của Khâu Tiểu Thần lạnh buốt, mặt trắng bệt, có lẽ là do sợ hãi.

“Chắc cậu nhìn nhầm rồi. Đi thôi, về nhà!” Ngụy Kinh Hồng cứng rắn kéo Khâu Tiểu Thần rời đi.

Cái tên Lục Thanh này, hôm nay nó đã nghe qua rất nhiều lần, nghe nói là lớp phó của lớp chúng nó, cũng là bạn thân của Khâu Tiểu Thần, hai người là hàng xóm, lớn lên bên nhau. Trước đó đã mất tích một tuần, ngày hôm qua lại tử vong một cách kỳ lạ. Ngụy Kinh Hồng từ nhỏ đã thiên phú dị bẩm, nhưng cũng vì liên quan đến công việc của Lạc Đan Thanh, nên đã sớm có kinh nghiệm, nó nhanh chóng nhận ra việc này nhất định là không bình thường, cách tốt nhất để tránh thoát là phải nhanh chóng rời đi.

Khâu Tiểu Thần cứ đi được một bước lại quay đầu lại, vừa nãy nhóc đã thấy Lục Thanh thật mà…

……………………………..

“Hả?” Diêu Nhiếp nhìn thanh kiếm trên tay Nhai Xế, hai mắt nhìn chằm chằm như gà chọi. Nhìn kiểu gì cũng thấy đó là một thanh kiếm hỏng, lại còn không có bất cứ hoa văn nào (chẳng có bất cứ chạm trổ nào), giản dị đến mức làm người ta tức điên lên được, cũng chả sắc bén lắm, thậm chí trên chuôi kiếm còn có lớp hoen gỉ, ngay cả kiếm Thái Cực (1) trong cửa hàng dụng cụ thể thao cũng không bằng. Cũng nhờ Nhai Xế ngậm nó trong miệng cả ngày.

Nhai Xế vung kiếm hai lần, dưới ánh đèn thanh kiếm phát ra thứ ánh sáng lạnh lẽo: “Em đừng nhìn vào hình dáng bây giờ của nó, nhớ năm đó nó chính là thanh Trảm Tiên Kiếm có thể chiến thần diệt ma, hiệu lệnh bát phương đấy. Thần Ma nào gặp phải, cũng đều kiêng kị ba phần!”

“Cho nên? Em với cái thanh kiếm rách này có quan hệ gì?” Không phải là Diêu Nhiếp không muốn tin, mà thật sự là thanh kiếm kia rất bẩn thỉu, anh thà tin kiếp trước của mình là con Alpaca còn hơn.

Nhai Xế lại tiếp tục nói: “Vị Tán tiên kia… Chính là tình nhân của Lưu Bá Ôn, hắn đã dùng chính nhất hồn lục phách của mình kết hợp với nhất hồn nhất phách của Lưu Bá Ôn để tạo ra thanh Trảm Tiên Kiếm này. Đao kiếm và binh khí dính máu sẽ có linh khí, huống chi thanh Trảm Tiên Kiếm này còn là sự kết hợp giữa hồn phách của Tán tiên và Chân tiên, lâu ngày liền hình thành một linh hồn độc lập, trở thành Kiếm linh (linh hồn của thanh kiếm).”

“Nói vậy thì, kiếp trước em là một Kiếm linh?” Nghe có vẻ rất cool nha: “Vậy sao anh lại không muốn cho em biết? Hại em cứ phải nghi ngờ kiếp trước của mình có phải là Lưu Bá Ôn hay không!”

Nhai Xế có chút không được tự nhiên, dời tầm mắt sang hướng khác mà nói: “Theo một nghĩa nào đó, thì em xem như là hài tử của Lưu Bá Ôn và tình nhân của hắn…”

Diêu Nhiếp ngộ ra, à, nói cách khác là quý ngài đây cảm thấy thật mất mặt khi thích con của kẻ thù đúng không? Anh “Xí!”  một tiếng nói: “Đã uất nghẹn thế thì lúc đầu anh đừng để mắt đến tôi làm gì.”

Nhai Xế không nói câu gì, chỉ im lặng nhìn Diêu Nhiếp chăm chú. Trong đôi mắt ấy chứa đầy lo lắng, bối rối, và cả tình yêu sâu đậm… Những cảm xúc đó sẽ không bao giờ xuất hiện ở Nhai Xế trước đây. Hôm nay xem như phá lệ được gặp lần đầu tiên.

Cuối cùng vẫn là Diêu Nhiếp đầu hàng trước: “Được rồi, đừng bày ra cái vẻ quỷ quái ấy nữa. Em biết anh thật lòng với em được chưa. Bây giờ nhớ lại, trước đây khi nhìn thấy linh cốt của Lưu Bá Ôn, khó trách em lại như ma xui quỷ khiến mà nuốt nó vào, thì ra là nhận tổ quy tông (2)… Mà không đúng, nếu em là Kiếm linh, thì tại sao lại chết? Tại sao lại luân hồi chuyển thế chứ?”

“Em nghĩ Kiếm linh sẽ không phải chết sao? Ngay cả cái loại Chân tiên như Lưu Bá Ôn còn chìm vào luân hồi, em chẳng qua chỉ là linh hồn của một thanh kiếm, sao có thể sống mãi được?” Vẻ mặt của Nhai Xế viết mấy chữ rõ rành rành “Em chả có thường thức (3) gì cả”.

Diêu Nhiếp không phục phản bác: “Này! Cho dù kiếp trước em là cái gì đi chăng nữa, thì kiếp này em chỉ là một người bình thường, không biết mấy cái đó cũng là chuyện bình thường thôi? Mà rốt cuộc là em chết như thế nào vậy?”

“Mặc dù em là Thần binh (binh khí thần thánh), nhưng cũng chỉ là hồn phách của Lưu Bá Ôn và tình nhân của hắn hóa thành, chỉ có hai người họ mới có thể chạm vào, nếu rơi vào tay kẻ thứ ba, sẽ bị uế khí (khí dơ bẩn) trên người đối phương làm bị thương, cuối cùng sẽ tiêu vẫn (chết). Chỉ trách tên Lưu Bá Ôn quá ngu ngốc, để cho nhân tử (con trai) của Minh Đế lừa mất Trảm Tiên Kiếm, chẳng những hại kiếp trước của em hương tiêu ngọc vẫn, mà ngay cả ái nhân của chính hắn cũng mất theo. Cuối cùng Lưu Bá Ôn đã tự sát …”

Diêu Nhiếp trước mặt nghe với vẻ khá hứng thú, đặc biệt là lúc đầu anh đánh giá Nhai Xế nhảy xuống Hải Nhãn là một tên ngu ngốc, giờ lại nghe thấy hắn nói kẻ khác ngu ngốc, nghe ra đặc biệt buồn cười. Nhưng cái “hương tiêu ngọc vẫn” kia chẳng phải là để mô tả phụ nữ sao? Chẳng lẽ kiếp trước ông đây là một nữ Kiếm linh? Anh bị chính ý nghĩ của mình làm cho chấn động, vội ngắt lời Nhai Xế: “Chờ chờ một chút, chẳng lẽ kiếp trước em là phụ nữ sao?”

May mắn thay Nhai Xế ngay lập tức xóa bỏ hiểu lầm: “Đương nhiên không phải.”

Diêu Nhiếp thở phào nhẹ nhõm.

Nhai Xế lại nói: “Kiếm linh không có giới tính, không phân biệt nam nữ.”

Diêu Nhiếp khóe mắt giật giật, hay thật, hóa ra là cái loại nam không ra nam nữ không ra nữ! 

Nhai Xế hiếm khi thở dài một tiếng, dường như có chút thỏa mãn: “Nhưng mà cũng nhờ tên ngốc kia, sau khi hắn đoạt lại Trảm Tiên Kiếm thì tự sát, giao Trảm Tiên Kiếm đã mất đi Kiếm linh cho ta trông giữ. Nó ở trong thân thể ta đã hơn sáu trăm năm, có lẽ bởi vì thế, cho nên ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy em ta đã có cảm giác thật đặc biệt.”

Diêu Nhiếp có chút ngượng ngùng, mặt đỏ lên, vặn lại: “Nói bậy! Lần đầu tiên anh nhìn thấy em còn muốn đuổi giết em cơ mà!”

Nhai Xế vươn tay kéo Diêu Nhiếp vào lòng, sau đó ngã xuống giường, để cho đối phương đè lên người mình, lại nhẹ nhàng thân mật cạ mũi của mình vào mũi của đối phương, giọng điệu mềm mại: “Đánh là tình, mắng là yêu, bảo bối à. Chứng tỏ ta yêu em biết bao nhiêu.”

Nhai Xế hiếm khi nào hành động vừa thân mật vừa dịu dàng như thế này, lời ngon tiếng ngọt thì nghìn năm mới được một lần. Diêu Nhiếp nhất thời ý loạn tình mê cũng quên mất phải văn vẹo lại mấy lời giả dối ấy của hắn. Hai người bốn mắt nhìn nhau, cuối cùng hòa quyện hơi thở…

………………………………….

Hạnh Phúc Hoa Uyển là một khu vực đắt đỏ, người sống ở chỗ này không giàu cũng sang. Khâu Tiểu Thần ở đây, nên đương nhiên gia cảnh phải giàu có. Chẳng qua bố mẹ nhóc lại không quan tâm đến nhóc lắm, dù sao bố cũng là quan chức cấp cao của Chính phủ, mẹ lại làm kinh doanh, việc xã giao của hai người đều rất bận rộn. Mỗi ngày về nhà, cũng chỉ có bảo mẫu người Ấn Độ đợi nhóc. Cho nên hôm nay nhóc về nhà muộn như thế, cũng không có ai hỏi đến.

Nhà họ Lục đối diện nhà nhóc, gia cảnh cũng tương tự, cho nên hai đứa “trẻ con bị bỏ rơi” từ nhỏ đã chơi đùa cũng nhau, vô cùng thân thiết. Nhưng ông bà Lục lại vô cùng vô trách nhiệm, rất hiếm khi về nhà, cho nên Lục Thanh mất tích một tuần, bọn họ cũng không phát hiện ra, mãi đến hôm qua mới phát hiện thi thể bị treo cổ của con mình.

Bảo mẫu hỏi Khâu Tiểu Thần có cần hâm nóng cơm tối hay không, Khâu Tiểu Thần lắc đầu để cho cô ta đi nhanh đi. Tuy rằng hai người sớm chiều ở chung, nhưng tiếng Trung của đối phương không được tốt, hai người không thể hiểu nhau, cho nên cũng chả có gì để trao đổi, cũng không thể khiến cho Khâu Tiểu Thần nảy sinh ra loại tình thân như là bố mẹ được.

Bởi vì bố mẹ thường xuyên không ở nhà, nên Khâu Tiểu Thần tuy chưa được mười tuổi, đã học được cách tự chăm sóc bản thân, cũng rất có tính kỷ luật, mỗi đêm trước chín giờ rưỡi nhất định sẽ tắm rửa rồi lên giường đi ngủ.

Nhưng dù sao vẫn là tâm hồn trẻ thơ, nhóc ngồi trong bồn tắm rộng thùng thình chơi với vịt cao su, đột nhiên, nhóc phát hiện dưới lớp bọt trắng đang bao trọn lấy thân thể mình mơ hồ có một chút màu đỏ. Nhóc tò mò đẩy lớp bọt ra, lộ ra nước ấm ở phía dưới, chỉ thấy trên mặt nước phản xạ hình dáng của một người, bạo gan nhìn qua, đó là một đứa trẻ mặc áo tắm mà đỏ, tóc của nó rất dài, nhưng không thể nhìn rõ mặt mũi.

Khâu Tiểu Thần lập tức ngẩng đầu nhìn trần nhà, nhưng trên đó lại chả có gì cả. Nhóc dụi dụi mắt, chẳng lẽ mình nhìn lầm? Lại nhìn mặt nước lần nữa, bóng dáng đỏ thẫm kia quả thật đã biến đi đâu mất. Nhóc thở phào nhẹ nhõm, thả lỏng thân thể tựa vào thành bồn.

Bỗng nhiên, nhóc cảm thấy không ổn lắm, trước ngực ngưa ngứa. Nhóc cúi đầu nhìn, tóc của mình đã dài ra, vắt ở trước ngực. Đây là chuyện không thể nào xảy ra, nhóc cũng đâu phải là con gái, sao lại có tóc dài?! Sau đó, nhóc rõ ràng cảm thấy cảm giác trên lưng cũng không đúng lắm, không phải là cảm giác khi chạm vào đồ sứ, mà có vẻ như là làn da của con người, nhưng không có nhiệt độ cơ thể, chỉ có cứng ngắc và lạnh như băng.

Cái cổ cứng ngắt của nhóc từ từ quay lại, mặt ngay lập tức kề sát một gương mặt khác lạnh như băng…

……………………………

Suy nghĩ của tác giả:

Nhai Xế: Hừm hừm, Lưu Bá Ôn, cho ngươi lúc trước bắt nạt ta! Bây giờ con của ngươi bị ta đè đây này!

Lưu Bá Ôn: Hừ! Ngươi đắc ý cái gì chứ? Ngươi còn không chịu gọi ta một tiếng nhạc phụ đi à?

Nhai Xế: … Vẫn là chịu thiệt thòi. Diêu Nhiếp nước mắt lưng tròng: thì ra anh ở bên tôi, là để trả thù Lưu Bá Ôn!

Nhai Xế sứt đầu mẻ trán: Bảo bối ơi, em hãy nghe ta nói, mọi chuyện không phải như thế…

Diêu Nhiếp nói chuyện với lợn nái trên người: tôi không nghe tôi không nghe tôi không nghe ~

Nhai Xế & Diêu Nhiếp: Tác giả! Không cần phải giả mạo bọn tôi đâu! Ngày mai lại phải đi làm, mặt đẫm nước mắt…

…………………………………..

(1) Kiếm Thái cực

(2) Nhận tổ quy tông: kiểu như nhận tổ tông về với cội nguồn.

(3) Thường thức: những kiến thức cơ bản, phổ thông.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui