“Bởi vì, nếu như vậy, ông ấy nhất định sẽ giết tôi…” Mặt Lâm Lệ Lệ trắng bệch.
Nghe xong, Gia Dật bất giác nhìn sang Trình Phong, Trình Phong cũng quay sang nhìn cô, sau đó nhìn Lâm Lệ Lệ, hỏi tiếp: “Ý của cô là, bố cô sẽ không đồng ý mối quan hệ yêu đương giữa cô và Tư Mã Bình?”
Lâm Lệ Lệ chau mày khổ sở, lắc đầu: “Không đơn giản vậy đâu. Nếu để bố tôi biết được, đoán chừng ông ấy sẽ lột da tôi mất.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Bố cô nghiêm khắc với cô như vậy sao?” Gia Dật hơi không tin.
“Lúc tôi lên trung học, có một lần nhận được thư tình của bạn nam. Lúc đó cảm thấy rất vui nên không vứt đi mà giữ lại trong cặp. Kết quả bị bố tôi kiểm tra, phải chịu một trận đòn đau, từ đó về sau, nếu có bạn nam nào có ý tốt với tôi, tôi sợ đến nỗi chỉ muốn trốn. Nhớ đến trải nghiệm lần đó, trong lòng vẫn luôn phát run.” Vừa nói, Lâm Lệ Lệ vừa không kìm được sự run rẩy.
“Thường ngày bố cô dạy dỗ cô rất bạo lực à?” Gia Dật không hiểu, trước đó, Hình Bân rõ ràng đã nói Lâm Hoa yêu con gái như yêu mạng sống, tại sao người bố theo lời của Lâm Lệ Lệ lại giống một tên bạo chúa như vậy?
Lâm Lệ Lệ chần chừ một lúc: “Thật ra, không phải vậy, tình cảm của tôi với bố là vừa yêu vừa sợ… Thường ngày bố rất tốt với tôi, chuyện gì cũng đều vì tôi cả, từ nhỏ đến lớn, cho dù là việc ăn uống hay quần áo, ông ấy đều cho tôi thứ tốt nhất. Nhưng cứ liên quan đến chuyện tình cảm, ông ấy lập tức biến thành một người khác. Hồi đại học, tôi từng yêu đương hai lần, lần nào dẫn bạn trai về gặp bố tôi, ông ấy đều dọa người ta sợ chạy mất dép.”
“Vậy lần này cô và Tư Mã Bình lén lút yêu đương là bởi không muốn để bố cô ngăn cản sao?”
“Thực ra cũng không phải vậy.” Lâm Lệ Lệ xoa xoa mắt: “Vốn dĩ định giấu được lúc nào thì hay lúc đó, vừa vặn lợi dụng được cơ hội này giúp A Bình thay da đổi thịt, lấy lại trong sạch cho bản thân, khiến bố tôi thay đổi cách nhìn về anh ấy. Sau đó mưa dầm thấm lâu, ai mà ngờ được lại xảy ra chuyện như thế này.”
Sau khi hỏi thêm vài vấn đề theo tuần tự, Lâm Lệ Lệ giơ đồng hồ ở cổ tay lên: “Xin lỗi, đồng chí cảnh sát, sắp đến giờ phát thanh của tôi rồi. Bây giờ tôi còn kiêm luôn một chương trình ca nhạc trong đài, giờ phải đi chuẩn bị rồi.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Vậy được, cô đi đi. Có gì cứ liên lạc với chúng tôi!” Mấy ngày nay Gia Dật nghe câu kết này của mấy người bên Trình Phong thì cô đã thuộc lòng, bây giờ thuận miệng nói ra.
Lâm Lệ Lệ không cảm thấy có gì quá đáng nên gật đầu, đứng dậy rời khỏi phòng hội nghị.
Trình Phong bị chọc cười: “Tôi nói này cô giáo Lưu, mới mấy ngày đã có tác phong của nữ cảnh sát rồi đấy!”
Gia Dật khó chịu không nói gì, đúng là vẫn còn tức.
Lúc này, điện thoại của Trình Phong reo, vừa nhìn thì thấy là Điền Dương gọi đến: “Anh Phong, ban nãy em thấy Lâm Lệ Lệ rời đi rồi, có cần em dẫn Lâm Hoa tới không?”
“Dẫn ông ấy tới đi.” Trình Phong ngắt điện thoại, quay sang nói với Gia Dật: “Gặp Tiểu Lâm rồi, bây giờ chúng ta cứ gặp Lão Lâm đi!”
Không lâu sau, Điền Dương đã gõ cửa rồi đi vào, theo sau cậu là một người đàn ông trung niên. Nhờ việc đường mày ánh mắt rất giống Lâm Lệ Lệ, không cần nói cũng đủ để người ta đoán ra, ông ấy chắc chắn là bố của Lâm Lệ Lệ, là đạo diễn chương trình ‘Những người nửa đêm mới về nhà’ – Lâm Hoa.
“Đồng chí cảnh sát, xin chào!” Vừa vào, Lâm Hoa đã chủ động duỗi tay về phía Trình Phong, cất tiếng chào hỏi.
Gia Dật ngồi bên cạnh, yên lặng quan sát người đàn ông ở trước mắt này. Dáng người của Lâm Hoa khá cao, vóc dáng phốt phát, đứng đối diện với Trình Phong cao trên 1m8 với thể trạng tráng kiện cũng không hề có cảm giác thấp bé hay gầy gò hơn. Mày cao trán rộng, xét về tướng mạo cũng khiến người ta cảm thấy ông ấy tuyệt đối không phải là một người dễ dàng cúi đầu nhẫn nhục.
“Đồng chí cảnh sát, hôm đó đồng nghiệp của anh tới điều tra tình hình, tôi đã nói hết những gì tôi biết rồi, còn cần tôi giúp chuyện gì nữa sao?” Quả thực, Lâm Hoa cảm thấy khó hiểu với lần ghé thăm lần nữa của cảnh sát.
Trình Phong ra hiệu cho ông ấy ngồi xuống: “Hôm nay chúng tôi tới đây là muốn tìm hiểu chuyện của con gái ông – Lâm Lệ Lệ.”
“Lệ Lệ?” Lâm Hoa cảm thấy kinh ngạc với lời nói của Trình Phong: “Lệ Lệ làm sao? Nó gặp rắc rối gì à?”
“Mong ông thành thật trả lời câu hỏi của tôi.” Trình Phong không để tâm tới nghi vấn của Lâm Hoa: “Nghe nói Lâm Lệ Lệ là do một tay ông nuôi lớn?”
“Đúng vậy.” Nhắc đến con gái, gương mặt của Lâm Hoa bất giác phảng phất dáng vẻ tự hào, người con gái này đúng là tác phẩm mà ông ấy đắc ý: “Lệ Lệ là do tôi chăm bẵm từ nhỏ tới lớn. Mỗi bước đi trên con đường cuộc đời của đứa trẻ này, tôi đều dẫn dắt tới nơi tới chốn, có thể nói, chưa từng gặp phải chút vấp ngã nào. Con gái thời nay thì khó có thể tìm được một đứa ngoan ngoãn hiểu chuyện như Lệ Lệ nhà tôi!”
“Vậy ông có biết chuyện con gái yêu đương không?”
“Cái gì?” Lâm Hoa trợn tròn mắt: “Đồng chí cảnh sát, đùa cũng có mức độ thôi, không thể ăn nói linh tinh được đâu!”
“Vậy ông xem cái này đi.” Trình Phong đưa cho Lâm Hoa bức ảnh mà ban nãy Lâm Lệ Lệ đã xem.
Lâm Hoa nhận lấy bức ảnh một cách ngờ vực, vừa nhìn một cái, chỉ một cái thôi, sắc mặt thoáng chốc liền thay đổi.
Ban đầu là tái xanh, sau đấy trở thành đỏ tía.
“Thằng khốn Tư Mã Bình này!” Lâm Hoa điên tiết đập tay lên bàn hội nghị: “Tôi phải lóc xương thằng khốn ấy!”
“Ông Lâm, mong ông hãy kiềm chế cảm xúc của mình!” Điền Dương bước lên, ấn vào bả vai của Lâm Hoa khiến ông ta không nhảy dựng lên: “Tư Mã Bình đã chết rồi.”
“Nó chết thì dễ dàng cho nó quá! Nó mà sống lại thì ông đây phải giết nó thêm lần nữa!” Gương mặt tràn đầy phẫn nộ của Lâm Hoa trở nên đỏ bầm: “Nó lại dám đối xử với con gái tôi như thế ngay dưới mí mắt tôi!” Lồng ngực của Lâm Hoa phập phồng dữ dội, trán nổi gân xanh.
Theo kinh nghiệm tích lũy được khi ở cạnh người mẹ làm bác sĩ từ lúc nhỏ, Gia Dật lấy một vỉ thuốc từ trong túi ra, lấy thêm một cốc nước ở cạnh rồi bước lên phía trước, đưa cho Lâm Hoa: “Chú Lâm, chú uống cái này đi.”
Trình Phong nhìn Gia Dật với vẻ không hiểu: “Đây là cái gì?”
“Enalapril (*), giúp hạ huyết áp.” Gia Dật lạnh nhạt đáp lại, rồi quay sang nói với Lâm Hoa: “Bình thường chú có vấn đề về bệnh huyết áp cao không?”
(*)Thuốc enalapril được sử dụng để điều trị tăng huyết áp, ngăn ngừa đột quỵ, đau tim và các vấn đề về thận. Nó cũng được sử dụng để điều trị suy tim và giúp ngăn ngừa sự phát triển suy tim ở những người có vấn đề về tim (rối loạn chức năng tâm thất trái).
Lâm Hoa gật đầu, nhận vỉ thuốc từ tay Gia Dật, uống nước rồi nuốt xuống, im lặng ngồi đó thở dốc.
Thái độ trước và sau của Lâm Hoa khác hẳn nhau khiến trong lòng Gia Dật nảy sinh chút phán đoán. Để chứng minh cho cách nhìn của mình, cô hỏi Lâm Hoa với vẻ thăm dò: “Chú Lâm, chúng cháu vừa nói chuyện với Lâm Lệ Lệ, cô ấy nói chú là một người bố tốt, là người thân thiết nhất của cô ấy. Nhưng cô ấy không dám nói cho chú biết chuyện tình cảm với Tư Mã Bình, nói là nếu chú mà biết thì chắc chắn sẽ giết chết cô ấy.”
Lâm Hoa hừ mũi một tiếng.
“Tuy nhiên, lựa chọn đối tượng yêu đương là quyền tự do của mỗi người. Lâm Lệ Lệ đã là một người trưởng thành rồi, chú tội gì phải can ngăn như thế!”
“Có cái rắm!” Lâm Hoa vẫn còn tức, nói chuyện đã không còn vẻ văn nhã nữa: “Nó thì hiểu cái gì! Nó vẫn chỉ là một đứa ranh con ất a ất ơ! Nó làm sao biết được sự đáng sợ của loại người như Tư Mã Bình! Tôi chỉ có mỗi một đứa con gái, tôi không thể để nó bị kẻ xấu dụ dỗ, đi vào con đường trái ngang! Tôi không thể để đứa con gái bảo bối duy nhất ấy trở thành buông thả vô liêm sỉ như mẹ nó! Bị loại đàn ông thối tha kéo xuống bùn!”
“Lâm Hoa, trong khoảng thời gian từ 1 giờ đến 4 giờ sáng ngày 19 tháng 7, ông đang làm gì?” Trình Phong đột nhiên lên tiếng hỏi.
Lâm Hoa ngây ra: “Sau khi xong chương trình thì về nhà ngủ!”
“Có người có thể làm chứng không?”
“Một rưỡi sáng Lệ Lệ vẫn ngồi gõ máy tính, tôi còn giục nó mau ngủ sớm đi!”
“Sau đó thì sao?”
“Sau đó? Sau đó tôi về phòng mình rồi đi ngủ.” Lâm Hoa đột nhiên hiểu ra: “Đồng chí cảnh sát, chả lẽ các vị nghi ngờ tôi giết tên Tư Mã Bình đó à?!”
Trình Phong không tỏ thái độ gì: “Theo trình tự thôi. Cảm ơn sự hợp tác của ông, ông có thể đi được rồi.”
Lâm Hoa đứng dậy, đi đến cửa lại quay đầu nói với Trình Phong: “Nếu tôi sớm biết chuyện tên khốn kiếp Tư Mã Bình đó dụ dỗ con gái tôi, tôi nhất định giết chết nó! Nhưng nó đã chết rồi, chuyện này không phải do tôi làm.” Nói xong thì mở cửa đi ra.