Phiên ngoại: Trần Cường (1)
Tôi tên là Trần Cường, người giống như tên, rất nhạt nhòa trong dòng người, bị cuốn đi mất thì chẳng thể tìm được nữa.
Từ nhỏ tôi đã không phải là đứa trẻ có thể khiến gia đình cảm thấy tự hào. Khi họ hàng thân thích quây quần dịp lễ tết, người lớn thường không tránh được việc âm thầm so sánh, hoặc là so đo chức vị, lương bổng của chồng mình, hoặc là so sánh con cái trong nhà.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tiếc thay, tôi luôn cảm thấy xấu hổ với bố mẹ về phương diện này. Bởi vì từ trước đến giờ, hai người họ chưa từng được nếm trải cảm giác thành tựu. Tôi thường chỉ để làm nền, dùng để tôn lên sự ưu tú của người khác trong cuộc cạnh tranh với anh chị em họ.
“Lúc anh họ cháu bằng tuổi cháu thì đã tham gia cuộc thi Olympia Toán học toàn quốc rồi, còn cháu thì sao? Thành tích toán học của cháu chỉ vừa đủ để lên lớp mà thôi!”
“Em họ kém cháu tận mấy tuổi nhưng đã ôn tập Tiếng Anh đến trình độ của cháu rồi. Cháu như vậy có mất mặt không cơ chứ?”
“Chị gái cháu tham gia cuộc thi diễn thuyết của tỉnh, đạt được quán quân, lớn lên lại xinh đẹp, chưa tốt nghiệp Đại học đã được đài truyền hình chọn rồi! Cháu xem cháu đi! Tướng mạo không ưa nhìn đã đành, học hành cũng chẳng nổi trội gì. Tương lai cháu làm nên trò trống gì chứ?!”
Nhìn đi, đây chính là những lời mà bình thường tôi hay được nghe nhất.
Tuy nhiên, tôi cũng không phải người chẳng có thứ gì vớt lại. Ít ra, tôi có được một giọng nói hay. Đây có lẽ là thứ duy nhất khiến tôi cảm thấy tự tin.
Nhớ hồi cấp 3, thời đó mạng Internet chưa được phổ cập như bây giờ, bọn trẻ con lúc đó vẫn cuồng nhiệt với việc kết bạn qua thư. Chép lại thông tin địa chỉ của người lạ bằng tuổi trên tạp chí, rồi viết thư gửi đi. Nếu đối phương cảm thấy có chủ đề trò chuyện với bạn thì tự nhiên sẽ hồi âm lại.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hồi đó, tôi dường như có thể được coi là học sinh trầm lặng nhất trong lớp, thành tích không xuất chúng, tướng mạo chẳng nổi bật, dáng vóc cũng không cao, không thể thu hút sự chú ý của đám con gái thông qua cách thức chơi bóng rổ và nhảy đường phố mà tụi nam sinh cấp 3 hay dùng. Ở trong lớp, tôi là đối tượng gây trò cười cho bạn cùng giới, còn các bạn nữ thì thường tự động bỏ qua sự tồn tại của tôi.
Sau này, tôi nhìn thấy quảng cáo tìm bạn qua thư của một cô gái trên một quyển tạp chí cho học sinh trung học. Đầu bỗng nóng lên, bèn lôi giấy nháp ra viết một bức thư rồi gửi đi. Mấy ngày trôi qua, khi tôi cho rằng mong đợi của bản thân lại bị người ta làm ngơ thì tôi đã nhận được thư hồi đáp.
Tôi đã không còn nhớ rõ tên của cô gái đó nữa. Tôi chỉ nhớ cô ấy họ Tô, có một cái tên vừa ấm áp lại dịu dàng. Nét chữ của cô ấy cũng đẹp đẽ thanh thoát như vậy. Chúng tôi bắt đầu trao đổi thư từ. Viết thư cho cô ấy rồi đợi cô ấy hồi âm, hai việc này đã trở thành chuyện vui vẻ nhất trong cuộc sống bình thường của tôi. Những gì Tô viết trong thư đều là chuyện vụn vặt trong cuộc sống thường nhật. Thế nhưng những chuyện vụn vặt này lại trở nên rất thú vị qua ngòi bút kể chuyện tỉ mỉ, đáng yêu của cô ấy. Cuộc sống của tôi lại quá bình thường, vô vị, cho nên tôi chỉ có thể coi thành tích ghê gớm của tụi nam sinh trên lớp là của mình. Tôi không muốn người bạn khó khăn lắm mới có được này, không muốn người bạn khác giới duy nhất này cũng xem thường tôi.
Cứ như vậy, chúng tôi bắt đầu qua lại thư từ từ năm lớp 11 cho đến năm lớp 12. Trong khoảng thời gian đó, cô ấy đã đưa cho tôi số điện thoại. Chúng tôi bắt đầu thi thoảng nói chuyện điện thoại, khoảng thời gian đó, không đếm xuể là điện thoại công cộng nhả ra bao nhiêu thẻ. Tô thường nói giọng của tôi rất hay, là chất giọng nam sinh hay nhất mà cô ấy từng nghe.
Gần đến kỳ thi Đại học, Tô nói trong thư muốn đăng ký vào Đại học ở thành phố C, muốn tới chỗ của chúng tôi xem thế nào, thuận tiện gặp mặt tôi luôn.
Tôi hào hứng đến mức cả đêm không ngủ. Nhiều năm sau tôi mới hiểu, hóa ra đây được gọi là bắt đầu có nhận thức sâu sắc. Một đứa trẻ ranh như tôi, lại không biết thân biết phận mà rung động vì một cô gái, thật ngốc.
Nhưng, ngày hôm sau, tôi vẫn gọi điện thoại cho cô ấy, nói rằng, tôi không thể gặp cô ấy được. Bởi vì tôi quá tầm thường sẽ khiến cô ấy thất vọng.
Tô lại bật cười lanh lảnh như tiếng chuông bạc trong điện thoại. Cô ấy nói tôi là đồ ngốc, thẩm mỹ của mỗi người là khác nhau, chưa bàn đến việc, sức hấp dẫn từ tính cách của một người quan trọng hơn vẻ bề ngoài anh tuấn.
Vì thế chúng tôi hẹn thời gian gặp nhau. Lòng tôi ngập tràn sự ngọt ngào lẫn thấp thỏm.
Cuối cùng, ngày hẹn đã đến. Cuối tuần đáng lẽ phải về nhà, nhưng tôi gác lại dự định vốn có, tới cắt tóc tại tiệm cắt tóc giá cao ở gần trường. Đến ngày hôm đó thì dậy từ rất sớm để vệ sinh cá nhân.
Tôi tới địa điểm đã hẹn, là một quán ăn KFC, rồi tìm một chỗ sát tường để ngồi. Mắt luôn nhìn về phía cửa, mỗi khi có người bước vào, tim tôi lại nảy lên.
Tôi đặt tờ tạp chí có quảng cáo tìm bạn qua thư của Tô lên trên bàn, đây là ám hiệu mà chúng tôi đã hẹn trước, cô ấy sẽ dựa theo cái này để tìm tôi.
Trong thời gian chờ đợi, có mấy cô gái trẻ bước vào, nhưng người ta đã nhanh chóng tìm thấy bạn. Bọn họ đều không phải người mà tôi đợi.
Thời gian hẹn trước đã trôi qua được nửa tiếng, khi lòng tôi nóng như lửa đốt, thì một cô gái dáng vẻ cao ráo bước vào. Cô ấy nhìn quanh một lúc, cuối cùng ánh nhìn đặt trên cuốn tạp chí ở trước mặt tôi.
Là cô ấy! Cô ấy chắc chắn là Tô!
Mặc dù cô ấy chỉ nhìn lướt qua cuốn tạp chí, không hề bước về phía này, nhưng trong lòng tôi đã chắc chắn, cô ấy là Tô, là người mà tôi đợi.
Quả nhiên, cô ấy lại cẩn thận tìm một lúc trong quán ăn không quá lớn này, rồi mới xác nhận tôi là người cô ấy cần tìm, cuối cùng mới bước về phía tôi.
Nói thật, Tô không quá xinh. Cô ấy cao ráo, nhưng lại gầy như cây sậy, sắc mặt vàng vọt. Cho dù là vậy, thấy cô ấy bước về phía tôi, tim tôi như nổi trống. Cô ấy nói không sai, sức hấp dẫn từ tính cách vượt qua tướng mạo bên ngoài. Mặc dù cô ấy không đẹp, nhưng nghĩ tới tấm lòng tỉ mỉ chu đáo của cô gái trong thư, tôi cảm thấy gương mặt vàng vọt của Tô chợt trở nên đáng yêu.
“Cậu là Trần Cường à?” Cô ấy bước đến bên bàn, vẫn chưa ngồi xuống, lông mày hơi nhíu lại, dùng mắt để đánh giá tôi.
Tôi nghĩ, mặt của tôi nhất định rất đỏ. Nếu không thì không thể nóng đến mức này. Mở miệng ra nhưng không cất lời được, tôi chỉ có thể gật đầu.
Chuyện về sau cũng không có gì đặc sắc. Tô có lẽ cũng giống tôi, đều là người không giỏi biểu đạt. Điều kiện gia đình nhà tôi rất bình thường, bố mẹ đều là công nhân, cho nên phí sinh hoạt mà hai người đưa cho tôi cũng không nhiều. Nhưng tôi là con trai mà, lần đầu tiên đi ăn với con gái, sao có thể quá keo kiệt được. Tôi tiêu hết tiền thức ăn của một tuần, mua rất nhiều đồ rồi bày ra trước mặt Tô.
“Nếu mà không đủ thì đừng khách sáo, để tớ đi mua thêm!” Tôi cố ý tỏ ra hào phóng.
Cô ấy nhăn mày, nhìn một đống đồ ăn trước mặt, nhón một miếng khoai rán rồi chấm vào tương cà mà tôi vừa bỏ ra: “Tớ không phải là lợn. Chỗ này sao lại không đủ chứ.”
Đúng vậy, lượng thức ăn của các bạn nữ đều rất ít. Tôi thật ngốc! Tôi gãi đầu, cười ngượng.
Bữa ăn đó rất trầm lắng, Tô luôn nhìn ra ngoài cửa sổ, không lên tiếng. Tôi cũng không nói câu gì. Chung quy, con người vẫn rất kỳ quái. Khi chúng tôi ở hai đầu thư, hai đầu ống nghe điện thoại thì luôn tìm được cảm giác thân thiết, tìm được chủ đề tám chuyện một cách dễ dàng. Thế nhưng khi thật sự gặp mặt lại có cảm giác xa lạ khác thường.
Tôi không lo lắng. Chả phải Tô nói rằng cô ấy muốn thi Đại học ở thành phố C sao? Chúng tôi có thời gian và cơ hội để từ từ thân thiết với nhau hơn.
Ăn xong, tôi vốn dĩ muốn đưa cô ấy đi dạo quanh thành phố C, tới chơi công viên, hoặc là đi xem phim. Tôi không lo phí sinh hoạt tháng này giảm xuống, chỉ cần khiến cô ấy vui vẻ, tháng sau tôi có thể giặt quần áo cho bạn cùng phòng đổi lấy tiền.
Những kế hoạch này của tôi đều không có cơ hội thực hiện. Bởi vì Tô nói lúc cô ấy tới thì đã say xe rồi, không thoải mái, muốn quay về sớm một chút. Không có cách nào khác, tôi chỉ có thể tiễn cô ấy tới bến xe, còn hăng hái mua vé xe cho cô ấy. Tôi cứ đứng ở bến xe, dõi mắt trông theo chiếc xe khách cuốn bụi rời đi.
Tôi tưởng rằng, tôi vẫn có thể tiếp tục cuộc sống giống như trước kia. Nhưng tôi đã lầm.
Hóa ra chỉ một bước ngoặt xuất hiện, cuộc sống sẽ chẳng thể quay về như lúc ban đầu.
Sau khi buổi gặp gỡ ngày hôm đó kết thúc, tôi vẫn viết thư cho Tô như trước, lại còn bắt đầu ngóng trông bao giờ Tô tới thành phố C tìm tôi, hoặc là tôi tới thành phố mà cô ấy sống để tìm cô ấy cũng được. Tôi viết hết bức thư này tới bức thư khác, ngày qua ngày vẫn tiếp diễn. Đến khi nửa tháng đã trôi qua, tôi vẫn không nhận được thư hồi âm, tôi mới bắt đầu cảm thấy hoang mang. Lòng không ngừng suy đoán về các khả năng khác nhau. Cô ấy ốm à? Bưu điện xảy ra sự cố, làm mất tất cả thư từ trong nửa tháng qua của chúng tôi? Vì lần gặp mặt trước nên tôi đã tiêu hết phí sinh hoạt vốn đã chẳng nhiều nhặn gì, đã không còn tiền dư để đi mua thẻ điện thoại công cộng nữa.
Ba tuần đã trôi qua, rồi một tháng trôi qua, Tô vẫn bặt vô âm tín.
Tôi sốt ruột nên đã mua thẻ điện thoại, thử gọi điện cho cô ấy. Nhưng lúc nào cũng là bạn cùng phòng của cô ấy nghe máy, mà lúc tôi gọi điện thoại tới đều không gặp may. Tô toàn không có ở trong phòng. Cuối cùng, một cô gái nói chuyện rất ngang ngược đã lớn tiếng mắng tôi trong điện thoại. Nói là đừng gọi tới nữa, Tô không ở đây nữa đâu!
Tôi thật sự có chút hoảng loạn, chả lẽ Tô ốm thật sao? Nếu không, đang yên ổn thì tại sao lại không có ở phòng?
Vì thế, lần đầu tiên trong đời tôi đã làm ra chuyện không tuân theo quy củ. Tôi đã trốn học.
Ngồi trên chuyến xe tới thành phố mà Tô sống, tôi thầm phỏng đoán rất nhiều khả năng. Tới nơi, tôi dựa theo địa chỉ viết trên thư, cuối cùng cũng tìm được trường học của Tô.
Khi thấy cô ấy cười cười nói nói với bạn học, tôi mới yên tâm được. Cô ấy rất ổn, thần sắc xem chừng còn tốt hơn cả lần gặp tôi lúc trước.
Cô ấy nhìn thấy tôi thì ngây ra. Tôi vừa cười vừa bước tới. Bạn bè xung quanh cô ấy nhìn tôi đầy hiếu kỳ, rồi hỏi cô ấy tôi là ai.
“Một người bà con xa.” Tô nói.
Cô ấy kéo tôi sang một bên, nhíu mày, giọng điệu bất mãn.
“Sao cậu lại tới đây?”
“Không nhận được thư hồi âm của cậu, gọi điện thoại cũng không gặp được cậu, tớ hơi lo.”
Tôi bị cô ấy hỏi mà người đổ mồ hôi.
“Trước khi đến sao không hỏi ý kiến của tớ? Cậu đột nhiên xuất hiện như thế này, mọi người sẽ nghĩ thế nào?” Tô rất tức giận.
Tôi cảm thấy lúng túng: “Tớ không liên lạc được với cậu, chỉ là tớ... Tớ chỉ muốn xem xem cậu có ổn không...”
“Ổn. Cậu không tới, tớ càng ổn hơn!”
Tôi ngây người ra.
“Sau này còn viết thư nữa không?”
“Không viết nữa, sắp thi Đại học rồi, tớ không muốn làm chậm trễ việc học.”
“Cũng tốt, dẫu sao đợi đến mùa thu thi lên thành phố C, chúng ta gặp mặt sẽ tiện hơn.”
“Tớ không thi thành phố C nữa, thay đổi ý định rồi, tớ muốn tới thành phố L.” Tô làm mặt lạnh, không nhìn tôi.
Thoáng chốc, tôi đột nhiên không hiểu tại sao bản thân lại tới đây.
Sau ngày hôm đó, chúng tôi không còn thư từ qua lại nữa, cuộc sống của tôi lại trở về với vẻ tĩnh lặng như trước. Số lượng bạn khác giới của tôi lại quay về con số 0.
Mãi nhiều năm sau, có một lần vô tình gặp cô ấy trên phố, tôi mới biết, thực ra cô ấy vẫn thi thành phố C, cũng ở tại đây.
Lúc đó, Lâm Lệ Lệ đi cạnh tôi, Tô nhìn tôi và Lâm Lệ Lệ với vẻ kinh ngạc.
Tôi đoán được suy nghĩ của cô ấy, nhưng không nói cho cô ấy biết Lâm Lệ Lệ không phải là bạn gái của tôi.
Chúng tôi đã đổi số điện thoại.
Sau này, cô ấy nói với tôi, lúc đầu cô ấy muốn trao đổi thư và điện thoại với tôi là do bị thu hút bởi giọng nói của tôi. Thêm vào đó, thứ tôi viết trong thư là thành tích đáng nể của người khác, cho nên Tô mới kiêu ngạo nói với bạn bè xung quanh rằng đã tìm được một người bạn qua thư vừa ưu tú lại cuốn hút. Chính vì lẽ đó, dưới sự xúi giục của mọi người, cô ấy mới đưa ra đề nghị gặp mặt.
Điều không may là, tôi đã phá vỡ ảo mộng của cô ấy, lại còn đột nhiên xuất hiện ở cổng trường khiến cô ấy rất sợ. Sợ người ta chê cười cô ấy mặt dày.
Thật ra, cô ấy không nói với tôi những điều này, tôi cũng đã sớm hiểu ra.
Trong mắt của phái nữ, tướng mạo vĩnh viễn quan trọng hơn sức hấp dẫn từ tính cách.