“Anh hỏi cô nào?” Trần Cường nhìn Trình Phong với vẻ khốn đốn.
Câu hỏi vừa cất lên, Trình Phong lại là người sững sờ. Trước đây có nghe ngóng được rất nhiều người đẹp vây quanh Tư Mã Bình. Bây giờ đến MC dẫn cùng anh ta cũng chứng minh câu nói này, hơn nữa, nhìn dáng vẻ này, mối quan hệ nam nữ đã kéo dài từ trước khi Tư Mã Bình bị hại, dường như không phải chỉ có một người.
“Anh ta có mấy cô bạn gái?” Hết cách, Trình Phong chỉ có thể nới rộng phạm vi câu hỏi ra một chút.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trần Cường thầm đếm một hồi: “Bị mọi người biết được là khoảng 6 người.”
“6 người?!” Điền Dương thực sự không thể duy trì sự yên lặng nữa, không kìm nổi mà mở miệng oán trách: “Một người, nhưng lại yêu đương với 6 cô bạn gái?! Ha, chả trách cẩu độc thân Trung Quốc lại nhiều như vậy!”
Trần Cường vội vàng giải thích: “Thực ra cũng không phải là ý đó, không phải Tư Mã yêu cùng lúc 6 cô bạn gái đâu. Chẳng qua là cuộc sống tình cảm của cậu ấy hơi phong phú một chút. Sáu cô này là mọi người đều biết, còn có 4 cô bạn gái cũ, với 2 cô là em gái mưa.”
“Em gái mưa mà anh nói, có phải là cách gọi của mấy người không đến được với nhau?” Gia Dật hỏi xen vào.
Trần Cường cười ngượng: “Chính là ý này đấy.”
“Bốn cô bạn gái cùng với 2 cô em gái mưa anh vừa nói, đêm đó Tư Mã Bình tới nhà của cô bạn gái nào? Bạn gái hiện tại à?” Trình Phong kéo câu chuyện về chủ đề chính.
“Chắc là không phải.” Trần Cường đáp: “Khoảng thời gian này Tư Mã vẫn luôn độc thân, mọi người trong đài còn trêu chọc cậu ta có phải đã nhìn thấu hồng trần rồi không.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trình Phong lặng lẽ thở ra một hơi bất lực, nói với Trần Cường: “Có thể phiền anh viết cho chúng tôi tên, địa chỉ cư trú của bạn gái cũ Tư Mã Bình mà anh biết được không?”
“Được, để tôi đi lấy giấy bút.” Trần Cường đồng ý, đứng dậy đi vào phòng đọc sách.
*
Trên đường trở về cục cảnh sát, Điền Dương nhìn thông tin cơ bản của 6 mỹ nhân bên cạnh Tư Mã Bình mà Trần Cường liệt kê, miệng cứ xuýt xoa mãi, mồm mép chua lè: “Sếp ơi, anh nói xem, thế gian này đúng là chẳng còn lý lẽ gì nữa rồi! Cái tên Tư Mã Bình hư hỏng mồm mép dẻo quẹo này, lại có biết bao cô gái yêu thích! Nhìn đám thanh niên có chí như chúng ta đi, tại sao lại bị ra rìa chứ! Khiến người ta ưu phiền mà! Buồn khổ quá đi!”
“Biến!” Trình Phong quát Điền Dương một tiếng: “Cậu lo cho cái thân cậu là tốt rồi, tôi với cậu không phải cá mè một lứa à!”
Gia Dật ngồi bên cạnh lạnh nhạt phun ra ba chữ: “Bệnh hoang tưởng!”
Lời này vừa vang lên, Điền Dương bắt đầu cười, cười mệt mới vừa nắn lại cơ mặt, vừa nói với Gia Dật: “Gia Dật ơi, cười thì cười thế, giá trị của anh Phong chúng tôi, hai ta không so được đâu! Tính xem nào, tôi nhập học muộn hơn anh ấy 3 năm, lúc tôi học năm nhất trường cảnh sát thì anh Phong đã học năm bốn rồi. Chính là, lúc tôi lên năm bốn, vẫn có bạn nữ học cùng khóa nhớ mãi không quên đàn anh họ Trình đẹp trai oai phong mà hồi năm nhất từng gặp!”
“Ồ? Thế tại sao đến bây giờ anh ta vẫn là cẩu độc thân?” Gia Dật không thể bỏ qua bất cứ cơ hội nào công kích Trình Phong. Cô ấy là kiểu con gái trời sinh lòng dạ hẹp hòi, thù lâu nhớ dai, có thù tất báo.
“Chính là cái kiểu gái trẻ si tình trai trẻ bạc tình đấy. Ông trời cứ thích chơi cái trò hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình. Giống tên Tư Mã Bình này, yêu ai người ta cũng đáp lại. Còn sếp của chúng tôi á, là cái kiểu người yêu tôi thì tôi không yêu, người tôi yêu thì mãi chưa đến!” Điền Dương vừa nói vừa cười hi hi.
“…” Trình Phong cảm thấy không nói nên lời với cuộc trò chuyện của hai con người này, kiên quyết giả điếc không nghe thấy gì, chuyên tâm lái xe, trong đầu tổng hợp lại thông tin vừa có được.
Không bao lâu, xe đã vào trong sân của cục cảnh sát.
Vừa bước vào phòng làm việc của tổ trọng án số 1, Gia Dật không khỏi ho vài tiếng, duỗi tay quạt quạt vài cái trước mặt, xua đi mùi khói lập lờ xông vào mặt.
“Gia Dật, cô vừa đến, vẫn chưa thích ứng, sau này quen rồi sẽ ổn thôi.” Điền Dương thấy Gia Dật ho, tiện tay rót một cốc nước từ bình lọc nước rồi đưa cho Gia Dật.
“Mấy người các anh hút thuốc quá khủng đấy!” Gia Dật uống nước: “Không tốt cho sức khỏe chút nào.”
“Còn cách nào đâu, làm việc và nghỉ ngơi không có quy luật, đầu óc cứ rối tung lên!” Điền Dương cười khà khà: “Hay là, cô sang ngồi ở phòng làm việc của đội trưởng Trình đi, bên đó ít mùi thuốc lắm.”
“Trình Phong không hút thuốc à?” Gia Dật thuận miệng hỏi một câu.
Điền Dương suỵt một tiếng: “Đừng để sếp biết tôi nói cho cô chuyện này. Người ta thất tình đều mượn rượu giải sầu, hút thuốc làm tê liệt bản thân. Anh Phong thì hay rồi, mấy năm trước thất tình, chẳng nói chẳng rằng, cai thuốc luôn! Tôi thấy, cuộc sống sau khi thất tình của anh ấy là khỏe mạnh nhất!”
“Sao anh ta lại thất tình?” Vừa nói ra, Gia Dật tiếc không thể cắn đứt lưỡi mình, thật sự cô không biết mình đã biến thành hóng hớt như này từ lúc nào.
“Cái này...” Điền Dương nhìn Gia Dật với vẻ khó xử.
Gia Dật cười: “Là do tôi hỏi chuyện nhạy cảm, ha ha.”
“Đang nói chuyện gì đấy?” Trình Phong bước tới, nhìn thấy hai người bọn họ thì thầm to nhỏ trước cửa phòng làm việc của mình, không khỏi nổi lòng hiếu kỳ.
“A, không có gì.” Điền Dương không muốn Trình Phong biết cậu ta đã bóc trần bí mật của anh: “Gia Dật vào phòng thì bị khói thuốc làm cho sặc, em bảo cô ấy đến ngồi ở phòng làm việc của anh.”
Trình Phong gật đầu, mở cửa phòng làm việc của mình ra: “Môi trường không tốt, thứ lỗi, lần sau tốt nhất là chúng ta nên hẹn gặp ở Starbucks!”
Điền Dương cười hì hì. Gia Dật lườm Trình Phong đầy khó chịu. Tên đàn ông này có phải xung khắc với bát tự của cô hay không?! Nói chuyện sao toàn kiểu cay cú như này! Lười phải cãi nhau với anh ta, Gia Dật chỉ hừm một tiếng trong cổ họng, tìm một cái ghế rồi ngồi xuống, lấy quyển sổ ghi chép và bút từ trong túi ra, ghi lại hết những thông tin hôm nay nghe được từ chỗ Trần Cường.
“Anh Phong! Bọn em về rồi.” An Trường Bộ đi từ ngoài vào, còn Mã Xuân Lôi đi đằng sau: “Nhanh hay chậm thì vẫn chậm hơn mọi người một bước!”
Gia Dật nhìn hai người họ đầu đầy mồ hôi thì đứng dậy rót hai cốc nước từ bình lọc nước rồi đưa qua. Hai người cầm lấy, uống một hơi cạn sạch.
“Cảm ơn nha, Gia Dật!” Mã Xuân Lôi lau mồ hôi đọng trên trán: “Anh Phong, em nhiệt liệt đề nghị cấp trên điều mấy nữ cảnh sát sang tổ của chúng ta! Anh xem xem, lúc làm việc có đồng chí nữ ở bên cạnh, hòa hợp biết bao!”
Lời này vừa nói ra, không chỉ có Gia Dật nhếch môi cười, mà An Trường Bộ còn suýt chút nữa phun nước trong miệng ra.
“Anh Lôi à, mơ tưởng cũng tốt thôi, nhưng không cần nói ra đâu.”
Gia Dật ở bên cạnh bị chọc đến mức cười không ngừng được, vai run lên, cười nhiều nên mặt cũng trở nên phiếm hồng.
Trình Phong thấy Gia Dật cười như đứa trẻ con, có hơi kinh ngạc. Con gái bây giờ, vô tư biểu hiện cảm xúc như vậy hả, cũng không nhiều người như thế. Hầu hết đều là kiểu lời ăn tiếng nói nhã nhặn chừng mực, giống như người được giáo dục trong trường lễ nghi. Anh vẫn luôn cho rằng, cô gái đi “cửa sau” này là trí thức du học nước ngoài, nhất định là kiểu nhất cử nhất động đều dập khuôn máy móc khiến anh phải đau đầu nhức óc. Nhưng tiếp xúc vài lần, lại khiến anh phải phủ nhận thành kiến này của bản thân.
“Được rồi, đừng làm loạn nữa. Ngồi xuống trước đi, bàn chuyện chính trước. Lôi Tử, Trường Bộ, nói tôi nghe thành quả của hai người.” Trình Phong kéo câu chuyện về chủ đề vụ án của Tư Mã Bình.
“Bọn em đã tìm đạo diễn chương trình ‘Những người nửa đêm mới về nhà’ – Lâm Hoa để nói chuyện rồi.” An Trường Bộ lấy sổ ghi chép ra: “Lâm Hoa biết trạng thái tinh thần của Tư Mã Bình thời gian này không được tốt lắm, áp lực công việc lớn. Ông ta cũng biết rõ việc Tư Mã Bình thường xuyên sử dụng thuốc an thần. Nhưng ông ta cũng chứng thực từ sau khi Tư Mã Bình bắt đầu dùng thuốc thì nghiêm túc cai rượu. Cho dù khoảng thời gian trước, Lâm Hoa mừng sinh nhật có mời đồng nghiệp trong đài đi ăn cơm, uống rượu thì Tư Mã Bình cũng không đụng đến một giọt rượu nào, chỉ uống nước trái cây.”
Mã Xuân Lôi nói: “Lâm Hoa còn nhắc đến một chuyện. Ông ta nói, hôm bị hại, Tư Mã Bình đã đến phòng làm việc của lãnh đạo nhà đài rất lâu. Lúc quay về, sắc mặt rất khó coi, hơn nữa còn bồn chồn bất an, tự nhốt mình trong phòng làm việc rất lâu, gõ cửa cũng không mở, khiến ông ta lo sốt vó, sợ Tư Mã Bình giở chứng không lên sóng nữa. Nhưng trước khi ghi chương trình, Tư Mã Bình điều chỉnh tâm trạng cho nên ông ta cũng không để tâm nữa.”