Phiên ngoại (1)
Thời điểm cuối tuần đi siêu thị, Tống Văn tiện đường mua mấy hộp kem.
Lục Tư Ngữ đối việc này tỏ vẻ dị nghị: "Hiện tại đã là mùa đông, anh mua kem làm gì?"
Tống Văn nói: "Đó là em không hiểu, mùa đông mở máy sưởi ăn kem, giống như mùa hè ngồi quạt ăn lẩu vậy, sảng khoái gấp bội."
Lục Tư Ngữ nửa tin nửa ngờ mà nhìn mấy hộp kem trong xe đẩy, lúc này mới chưa nói gì.
Buổi tối hôm sau khi ăn cơm xong, có phát trực tiếp trận chung kết bóng đá.
Tống Văn mở l TV, thuận tay từ tủ lạnh lấy ra một hộp kem, trong lồng ngực anh ôm chó, một bên không nhanh không chậm mà vuốt lông, một bên một ngụm một ngụm ăn kem, ở trên sô pha xem đến vui vẻ.
Lục Tư Ngữ lên lầu tắm rửa, lúc xuống lầu, vừa lúc kết thúc nửa trận bóng, Tống Văn đã đem kem ăn còn mỗi cái vỏ rỗng.
Lục Tư Ngữ ngồi ở bên cạnh anh, Tống Văn liền kéo cậu lại hôn một cái, trên miệng còn có hương vị kem.
Lục Tư Ngữ liếm liếm môi, ngọt ngọt, nhỏ giọng nói: "Em cũng muốn ăn kem."
Cậu khi còn nhỏ cũng thích ăn kem, khi đó còn sẽ cùng Quý Thức Phong chia nhau ăn, mỗi người một hộp, sau này anh trai không ở bên cạnh, baf ngoại quản giáo nghiêm khắc, dạ dày cậu lại không tốt, cũng liền sửa lại tật xấu ăn đồ ăn vặt, tới khi đến Cục thành phố, mới bị Trình Tiểu Băng cô nhóc tham ăn đem thói quen cũ ăn đồ ăn vặt moi ra.
Lục Tư Ngữ còn nhớ rõ vị kem trong trí nhớ, ngọt ngọt, mang theo nồng đậm vị sữa, ngậm ở trong miệng lạnh lạnh, lại có thể mang cho người một loại cảm giác thỏa mãn, ăn xong một ngụm liền sẽ muốn càng nhiều, một hộp kem thực nhanh liền ăn xong, hận không thể cả thân xác đều phải liếm một lần.
Kem cậu đã thật nhiều năm không có ăn qua, bệnh dạ dày ăn sống nguội là tối kỵ, kem này đối với cậu càng như là độc dược, ăn nhiều bảo đảm sẽ khó chịu.
Điểm này Tống Văn biết, Lục Tư Ngữ cũng phi thường rõ ràng, chỉ là Lục Tư Ngữ nhìn Tống Văn một mình ăn xong một hộp kem, trong lòng có chút không cam lòng.
Nghe cậu như vậy nói, Tống Văn nói: "Em không phải là thấy anh ăn nên thèm chứ, tuần trước em đi bệnh viện bác sĩ mới vừa nói gần nhất tĩnh dưỡng đến không tồi, hiện tại ăn kem, vạn nhất bệnh dạ dày tái phát, em đây không phải chính mình tìm tội chịu sao?"
Lục Tư Ngữ chính mình cũng biết, chỉ là mạnh miệng không muốn thừa nhận, quay đầu đi chỗ khác không nói chuyện.
Tống Văn kéo cậu qua, vuốt mái tóc có chút ướt của cậu, anh trong lòng nghĩ, thật là ngạo kiều, trong miệng lại dỗ Lục Tư Ngữ: "Tức phụ anh sai rồi, sớm biết rằng em thích như vậy, về sau anh không ở trước mặt em ăn nữa."
Lục Tư Ngữ cúi đầu, vẫn không để ý đến anh, không ở trước mặt cậu ăn có ích lợi gì, về điểm này hương vị kem vẫn ở trên miệng của cậu.
Tống Văn biết, Lục Tư Ngữ cũng không phải muốn ăn bao nhiêu, người trước mắt chỉ là giống như con mèo tuỳ tâm ý, ở nơi đó làm nũng tùy hứng, an có chút bất đắc dĩ mà hống cậu nói: "Được rồi, tiểu tổ tông, anh đi lấy cho em một hộp, chờ kem tan đã, em nếm thử hai miếng cho đỡ thèm được không?"
Lục Tư Ngữ nghe đến lời này, rốt cuộc mặt mày giãn ra, ừ một tiếng.
Tống Văn đi tới tủ lạnh mở cửa tủ đông: "Vị vani, vị khoai môn, chocolate, dâu tây......!Em muốn loại nào?"
Lục Tư Ngữ nghĩ nghĩ: "Vị vani."
Vừa rồi Tống Văn ăn cũng là loại này.
Tống Văn cầm một hộp vị vani nhỏ nhất ra, đặt ở trên bàn: "Nói trước đó, không tan không được ăn, nhiều nhất ba miếng, không thể ăn nhiều.
Anh không phải sợ cùng em đi bệnh viện phiền toái, anh là sợ em chịu tội đau lòng em."
Lục Tư Ngữ gật gật đầu.
Kem đặt ở trên bàn, vừa lúc đến nửa trận bóng sau, Tống Văn nhìn TV, Lục Tư Ngữ nhìn kem.
Hiện tại đã vào đông, buổi tối bắt đầu có chút lạnh, trong phòng mở máy sưởi, nhiệt độ không khí khoảng 20 độ.
Kem để một hồi, mới có một chút dấu hiệu tan ra, trong không khí đều có một loại hương vị vani.
Lục Tư Ngữ liền ở nơi đó đáng thương vô cùng mà nhìn chằm chằm hộp kem, nhìn không chớp mắt.
Tống Văn thật sự có chút không nhìn nổi, dùng thìa nhỏ đem chung quanh một vòng mềm múc xuống dưới, anh trực tiếp đem cái thìa đưa tới trước mặt Lục Tư Ngữ, đút cho cậu một miếng.
Lục Tư Ngữ thật cẩn thận mà đem cái thìa ngậm ở trong miệng, chớp chớp mắt, chỗ kem nửa tan ở trong miệng tan ra, hương vị quả nhiên cùng trong trí nhớ giống nhau, thậm chí so với trong trí nhớ của cậu càng ngon hơn.
Một ngụm kem ăn xong, Tống Văn liền đem cái thìa rút ra, Lục Tư Ngữ còn muốn tiếp tục ăn, duỗi tay đi lấy cái thìa trong tay Tống Văn.
Tống Văn lại không muốn để cậu tự ăn, cố ý đem cái thìa giơ ra sau người không cho cậu lấy, anh ngồi ở trên sô pha nghiêng thân đi nói: "Để anh thử xem kem em ăn còn lạnh không lạnh."
Tống Văn nói chuyện dùng tay ôm eo cậu, sau đó ở trên miệng Lục Tư Ngữ hôn một cái.
Lục Tư Ngữ bị anh hôn đến có chút hô hấp không thuận, phản kháng: "Anh đều ăn xong một hộp rồi, còn cùng em đoạt......"
"Anh không cùng em đoạt kem, em tiếp tục ăn kem, anh tới ăn em......" Tống Văn nói chuyện lại dán lại đây hôn cậu, Lục Tư Ngữ liền trực tiếp ở trên môi Tống Văn không nhẹ không nặng mà cắn một ngụm.
"Tiểu hồ ly em có bản lĩnh rồi, dám cắn người......" Tống Văn nói đem tay cậu chế trụ, thân thể nhấn một cái, đem Lục Tư Ngữ cả người đè ở trên sô pha.
Anh trừng phạt mà chụp mông Lục Tư Ngữ một chút, Lục Tư Ngữ toàn thân trên dưới đều gầy gầy, chỉ có trên mông có thịt, xúc cảm co dãn mười phần.
Lục Tư Ngữ a một tiếng, giãy giụa lợi hại hơn, chân lại vừa lúc cọ ở sườn eo Tống Văn.
Tống Văn cười xấu xa thổi một hơi vào lỗ tai cậu, Lục Tư Ngữ đã bị anh làm cho thính tai đều đỏ lên.
Kế tiếp Tống Văn một ngụm liền cắn vào nốt ruồi son trên hầu kết của cậu, tay anh ấm áp, xua tan chút lạnh lẽo vừa rồi của kem, làm cho Lục Tư Ngữ cảm thấy thân thể mềm nhũn, anh run giọng nói: "Đừng, rèm còn không kéo đâu......"
Tống Văn lúc này mới ngừng động tác, từ trên cao nhìn xuống, nhìn xuống Lục Tư Ngữ.
Hai người nhất thời cũng chưa nói chuyện, thấp thấp hô hấp, Tống Văn nhìn thấy Lục Tư Ngữ thính tai đỏ lên, đôi mắt đẹp đẽ kia cũng bị dục vọng nhuộm dần.
Anh thích nhất bộ dáng Lục Tư Ngữ ở trên giường mất đi lý trí khó có thể cầm giữ, đẹp như vậy mà lại cao không thể với tới, cố tình lại ở dưới thân anh trằn trọc, tay cậu sẽ xoắn chặt khăn trải giường, cắn môi ức trụ than nhẹ, khó có thể cầm giữ mà chảy ra nước mắt sinh lý, hình ảnh như vậy chỉ là ngẫm lại khiến cho anh huyết mạch bành trướng.
Cái loại cảm giác này càng là làm anh làm không biết mệt.
Muốn hảo hảo mà yêu cậu, lại muốn hung hăng mà khi dễ cậu......
Tống Văn ngón tay dò xuống, ở nơi anh đụng vào, thân thể Lục Tư Ngữ không tự chủ được mà căng chặt, cậu thở dốc một chút, ngón tay thon dài hờ khép miệng, giãy giụa nói: Xem bóng đá đi, vẫn là xem bóng đi, anh xem bóng tiếp đi."
Trong TV quả nhiên phối hợp mà phát ra một trận tiếng hoan hô.
Tống Văn mới không chịu buông tha cậu, liếc mắt một cái nhìn TV, lấy điều khiển từ xa ấn tắt âm, thanh âm có điểm phát ách: "Bọn họ cứ đá bóng là được, phía dưới cũng không đến phiên anh tuyệt sát, kéo rèm hay là lên lầu, em chọn một cái đi."
Nói chuyện, một bàn tay anh nắm ở trên mắt cá chân tinh tế của Lục Tư Ngữ, trực tiếp đem một chân cậu nâng lên, một cái tay khác kéo quần áo cậu.
Lục Tư Ngữ run giọng nói: "Lên......!Lên lầu......"
Lời nói mới nói được đến đây, di động Tống Văn bỗng nhiên liền vang lên, tiếng chuông có chút kịch liệt, Tống Văn thở dài, ngừng động tác, ngồi dậy tiếp điện thoại: "Alo."
Điện thoại là Điền Minh gọi tới, đội hai thời điểm sắp tan tầm thời tiếp được một vụ án, có một bé gái mất tích.
Điền Minh nói ngắn gọn, bọn họ tìm kiếm hỏi thăm hơn một giờ, rốt cuộc tìm được hai vị người chứng kiến, bọn họ nhìn thấy bé gái bị một nam nhân hơn ba mươi tuổi mang đi, hiện tại chỉ có lời làm chứng, yêu cầu mô phỏng chân dung mới có thể đủ xác nhận người bị tình nghi.
Tống Văn nghe xong ừ một tiếng, đối Điền Minh nói: "Tôi lập tức qua đó."
Điện thoại gọi xong, Tống Văn treo di động, cúi đầu hôn hôn Lục Tư Ngữ, đem trận hỏa kia cưỡng chế đè xuống, anh từ trên người Lục Tư Ngữ đứng dậy, có chút xin lỗi nói: "Công tác có chút việc, anh phải đi ra ngoài một chút."
Điểm hồng trên lỗ tai Lục Tư Ngữ dần dần lui, lại khôi phục bình tĩnh ngày xưa: "Có vụ án mới?"
Tống Văn đứng dậy sửa sang lại quần áo: "Một bé gái mất tích, bị một nam nhân mang đi, vừa mới qua mấy giờ, yêu cầu mô phỏng chân dung."
Lục Tư Ngữ ừ một tiếng, ngồi dậy, án mất tích trẻ em có thể càng sớm có manh mối, liền có ý nghĩa đứa trẻ được cứu vớt khả năng càng lớn.
Trong Cục cảnh sát Tống Văn vẽ chân dung xác suất chuẩn cao nhất, việc này yêu cầu anh tự mình đi.
Tống Văn phủ thêm áo ngoài, xoay người lại ở trên tóc Lục Tư Ngữ xoa nhẹ một phen: "Ngoan, chờ anh trở lại, kem em nhớ ăn ít chút."
Lục Tư Ngữ bị nhắc nhở, nhìn một chút kem trên bàn tan một nửa, múc một thìa đặt ở trong miệng.
Không biết vì cái gì, không có Tống Văn cùng cậu tranh đoạt, hộp kem này lập tức liền không ngọt......
Lục Tư Ngữ buông xuống cái thìa, do dự một chút nói: "Từ từ, em và anh cùng đi đi."
Trẻ em mất tích không phải chuyện nhỏ, cậu tưởng tượng đến người nhà hẳn là lòng nóng như lửa đốt, có thể nhiều người giúp đỡ, liền nhiều một phần hy vọng.
Tống Văn tính ra gần đây vụ án Trịnh Hoài An tra đến không sai biệt lắm, Lục Tư Ngữ trong toàn bộ hành trình đều tị hiềm, cũng nên trở về đơn vị, liền không kiên trì để cậu lưu lại trong nhà.
Lúc Lục Tư Ngữ đi lấy quần áo, di động Tống Văn vang lên tích một tiếng, anh cầm lấy tới nhìn nói: "Lão Điền đem địa chỉ phát lại đây, chúng ta lái xe qua đó đi." Sau đó anh lại dặn dò Lục Tư Ngữ nói, "Hôm nay có trời có chút lạnh, em lại mới vừa ăn đồ lạnh, mặc nhiều chút, cẩn thận cảm lạnh."
Lục Tư Ngữ dùng tốc độ nhanh nhất đi lên trên lầu lấy áo ngoài phủ thêm, đem chính mình bọc giống như cái bánh chưng, sau đó đi theo Tống Văn ra cửa.
Bọn họ còn ở trên đường, Điền Minh liền đem tài liệu vụ án phát lại đây.
Bé gái tên là Trần Ngải Giai, năm nay mười tuổi, trường học cô bé đang học rất gần nhà, mỗi ngày buổi chiều 3h rưỡi, cô bé đều là chính mình về nhà, ở nhà một mình học tập làm bài tập, chờ đến buổi tối 5h hơn cha mẹ về đến nhà, lại nấu cơm ăn cơm.
Hôm nay cha mẹ cô bé về nhà như thường, phát hiện cặp sách con mình còn ở đó, sách bài tập mở ra ở trên bàn, người lại không ở nhà.
Bọn họ khắp nơi tìm kiếm, sau đó ở trong phòng khách phát hiện một vài dấu chân nam nhân.
Bởi vậy có thể suy đoán, từ 3h rưỡi đến 5h chiều, có nam nhân tới gõ cửa, bé gái không biết vì cái gì mở cửa cho người nọ, cho hắn ta vào trong nhà, theo sau lại cùng nam nhân rời đi, xác nhận điểm này cha mẹ vội vàng báo cảnh sát.
Thời điểm Tống Văn cùng Lục Tư Ngữ đến nhà bé gai, vật chứng và Điền Minh đều ở đây, bọn họ theo chân tiến vào.
Mẹ của bé gái ngồi ở trên sô pha phòng khách khóc: "Con gái nhà tôi đặc biệt nghe lời......!Tôi cũng thường xuyên nói cho nó, thời điểm một mình ở nhà không được tùy tiện mở cửa cho người khác, tôi cũng không biết vì cái gì nó sẽ đi theo người ta rời đi......"
Cha của bé gái ở một bên trầm mặc không lên tiếng, cau mày hút thuốc.
Tống Văn hỏi Điền Minh: "Bọn họ là làm nghề nghiệp gì?"
Điền Minh vừa rồi đã từng cái hỏi qua, đơn giản giới thiệu nói: "Cha mẹ đứa trẻ mở một tiểu siêu thị, bà ấy ban ngày phụ trách trông cửa hàng, ông ấy thì xếp hàng đưa hàng, buổi tối người ít, liền toàn giao cho nhân viên tạm thời xử lý."
Lục Tư Ngữ quan sát một chút hiện trường, nhẹ giọng đối Tống Văn nói: "Không có dấu vết giãy giụa, khoá cửa cũng không có bị phá hư, trước mắt xem ra, cảm giác như là người quen gây án."
Ở rất nhiều vụ án mất tích trẻ em, đám người thân thích cùng hàng xóm rất có thể sẽ là người gây án, nguyên nhân chính là vì quen thuộc, bọn họ dễ dàng khiến đứa trẻ thả lỏng cảnh giác, cũng càng dễ dàng gây án thành công.
Tống Văn hỏi: "Bọn họ gần đây có cùng ai phát sinh mâu thuẫn không? Thân thích có người khả nghi hay không?"
Điền Minh nói: "Tôi hỏi, bọn họ cứ ấp úng, không cùng tôi nói quá nhiều.
Sau đó tôi hỏi nhân viên cửa hàng cùng hàng xóm, đại khái là gần đây siêu thị sinh ý không tốt lắm, trên dưới đều có tiền nợ, bọn họ cùng thân thích quan hệ cũng không như thế nào, phạm vi quá rộng cũng liền không biết cụ thể là ai."
Tống Văn không dám chậm trễ thời gian, mở miệng nói: "Anh tiếp tục hỏi khẩu cung, tôi trước đi vẽ, nhân chứng đâu?"
Điền Minh vội đem anh dẫn tới bên bàn ăn: "Chính là hai vị bên này."
Ở bên cạnh bàn ngồi một nam thanh niên còn có một vị phụ nữ trung niên, đây là kết quả Điền Minh ở trong tiểu khu cầm ảnh chụp bé gái điều tra nghe ngóng nửa ngày.
Tống Văn hỏi: "Thời gian các người nhìn thấy cô bé cùng nam nhân kia là?"
Phụ nữ trung niên hồi ức một chút nói: "Đại khái buổi chiều khoảng 4h rưỡi, thời điểm tôi đi mua đồ ăn trở về......!Cô bé bị nam nhân kia cầm tay kéo đi, tôi còn tưởng rằng cha của nó chứ."
Một bên nam thanh niên cũng gật đầu, hắn cũng là thời gian này nhìn thấy.
Tống Văn chính mình mang theo giấy bút, phân biệt dò hỏi hai người tuổi tác, đặc thù, quần áo, tướng mạo của người bị tình nghi kia sau đó liền bắt đầu vẽ lên.
Lục Tư Ngữ trước nhìn ảnh chụp cô bé bọn họ đóng dấu ra.
Trên ảnh chụp bé gái dáng người không cao, có chút nhỏ gầy, cô bé lớn lên văn tĩnh xinh đẹp, một đôi mắt thập phần linh động, cười đến có chút thẹn thùng, thoạt nhìn ngoan ngoãn nghe lời.
Là người nào, có thể làm cô bé như vậy thả lỏng cảnh giác?
Sau đó cậu đi đến dấu chân lưu lại trong phòng, dấu chân có mấy cái, liền thành một vòng, là mới.
Dấu chân không có tiến vào buồng trong, vẫn luôn là ở ngoài phòng khách, dính chút ít bùn đất, có thể rõ ràng phân biệt, nhân viên vật chứng đã ở bên cạnh chụp xong ảnh.
Lục Tư Ngữ dùng thước đo lượng một chút dấu chân lớn nhỏ cùng hoa văn, tính ra một chút lộ tuyến, sau đó đối Tống Văn nói: "Người bị tình nghi cao ước chừng 175cm đến 178cm, thể trọng dự tính 160 cân đến 170 cân, dáng người hơi béo."
Tống Văn ừ một tiếng, đem tổ số liệu này ghi lên bên cạnh giấy vẽ.
Mẹ bé gái xem bọn họ bận rộn, ngừng tiếng khóc, bà ta nhìn Tống Văn đã bắt đầu vẽ chân dung, lại nghe Lục Tư Ngữ nói được cụ thể, hai người phối hợp đến ăn ý mười phần, không bao lâu án kiện liền có phương hướng điều tra và giải quyết, bà ta trong lòng mang theo một tia hy vọng bốc cháy lên.
Tác giả có lời muốn nói:
Bởi vì là phiên ngoại cho nên vụ án không phức tạp, chủ yếu là vì cảm tình cùng ngọt, đại khái là vụ án nhỏ 2-3 chương.
Tống Văn: Cần thiết giành giật từng giây phá án, sau đó mới có thể mang tức phụ về nhà......!Ân!.