Hồ Sơ Hình Sự Trinh Sát


HỒ SƠ HÌNH SỰ TRINH SÁT
Tác giả: Thanh Vận Tiểu Thi
Chuyển ngữ: Cá trê
TÁ THI HOÀN HỒN
_______________
Hai mươi phút sau, Tống Văn mang theo Hoắc Thần về Cảnh cục, cử người tạm thời đem Hoắc Thần giam giữ trong phòng thẩm vấn.

Tất cả người của cảnh cục đều đứng ra ứng phó với tình huống khẩn cấp này, Cố cục tự mình giám sát trông coi, tin tức từ các nơi chen chúc truyền về, một đường chuyển đến đây.

"Cố cục, chúng ta phong toả sân bay quá muộn, chiếc xe kia đã lái ra khỏi phạm vi chúng ta bao vây, tôi ở chỗ này đã chia thành hai đội, một đội xuất phát rời khỏi sân bay, sắp xếp tra chiếc xe, chuẩn bị có thể chặn lại bất cứ lúc nào.

Một đội khác đang ở sân bay xác nhận chiếc xe, trước mắt đã biết được tình hình, trong xe có thể có hai con tin, là Lưu Phương và Hoắc Thiểu Khanh."
"Đã tìm được điện thoại của Hoắc Thiểu Khanh, đã bị vỡ khi rơi xuống đường cao tốc sân bay, có lẽ là bị Trương Tòng Vân ném ra."
"Bên kỹ thuật đã lấy được băng hình theo dõi, đêm qua Trương Tòng Vân mang theo Lưu Phương ra khỏi một nhà hàng, cả đêm sau đó Lưu Phương cũng không quay về nhà thuê của mình.

Chúng tôi tra được một số lịch sử liên lạc giữa Lưu Phương và Hoắc Thiểu Khanh, có thể Trương Tòng Vân đã biết được thông tin chính xác Hoắc Thiểu Khanh về nước từ nơi đó."
"Đã xác nhận, là một chiếc xe màu đen, biển số xe là Nam VB75498, mười lăm phút trước chiếc xe đang từ đường cao tốc rẽ vào đoạn đường Hồng Sơn......!Trước mắt vẫn chưa biết được điểm đến."
Cố cục trầm giọng nói: "Đường xá lân cận sân bay khá phức tạp, nhất định phải tìm được chiếc xe kia, trước tiên cứ đi theo, trên tay kẻ bắt cóc có con tin, có thể còn có chất nguy hiểm, không được hành động thiếu suy nghĩ."
"Cố cục, kênh trực tiếp của Triệu Lục Nhân bỗng nhiên mở!" Một cảnh sát bất thình lình báo cáo.

Đây là tình hình mà tất cả mọi người ở đây không dự đoán được, Cố cục nhíu mày nói: "Kết nối với video phát sóng trực tiếp!"
Máy chiếu trong phòng họp lớn của Cảnh cục ngay lập tức chuyển đến kênh trực tiếp của Triệu Lục Nhân.

Trên màn hình lớn xuất hiện một cô gái đang khóc, cô không còn gương mặt được trang điểm khéo léo như ngày xưa nữa, tóc tai lộn xộn ngồi trước màn hình, đôi mắt đã khóc đến sưng đỏ.

Từ bối cảnh có thể nhìn được cô đang ngồi trong một chiếc ô tô đang chạy trên đường cao tốc, camera được đặt ở phía trước, có thể nhìn thấy được bên cạnh cô còn có một người đàn ông đang cúi đầu lộ ra nửa khuôn mặt, đúng là người hôm nay vừa đến Nam Thành, Hoắc Thiểu Khanh.

Xe vẫn đang chạy với tốc độ cao, màn hình theo xốc nảy mà rung lên, có thể nhìn được cả chiếc xe đi bên cạnh.

Tống Văn vội vàng nhắc nhở kỹ thuật viên đang sửng sờ bên cạnh: "Thử xem có thể định vị vị trí được không?"
Kỹ thuật viên vội hỏi: "Nếu muốn tìm vị trí e rằng phải truy cập vào nền tảng của livestream, hơn nữa tín hiệu trực tiếp cần phải ổn định......"
Cố cục hạ lệnh: "Liên hệ với cảnh sát mạng và bên nền tảng, nhất định phải bằng tốc độ nhanh nhất tìm được chiếc xe kia.

Mặt khác, liên hệ với cảnh sát đặc nhiệm, đội ngũ chờ phân phó, sẵn sàng hành động bất cứ lúc nào."
"Rõ!"
Khi mọi người nói chuyện thì trên màn hình, ánh mắt Triệu Lục Nhân toàn là hoảng sợ khó có thể che dấu, sau đó cô mở miệng: "Tôi......!Tôi là Lưu Phương, tên trên internet là Triệu Lục Nhân, tôi......!Tôi là một streamer, rạng sáng ngày 25 tháng 12 năm ngoái, tôi cùng bạn tôi Hoắc Thiểu Khanh trên đường từ quán bar ra ngoài......!Chúng tôi......!Chúng tôi ngày đó đã uống rượu......!Trên đường luôn mở nhạc, xe trên đường mất khống chế nên đã đâm chết một công nhân vệ sinh......" Cô vừa đứt quãng nói chuyện vừa khóc, khóc đến nghẹn ngào.

Đây là tin tức Tống Văn đã tra được nhưng khi nghe chính miệng Triệu Lục Nhân nói ra thì vẫn cảm thấy khiếp sợ.

Nếu không phải lúc sinh tử thì cô gái này cũng sẽ không nói ra những lời này với mấy vạn người xem.

Cố cục cau mày nhìn màn hình, Tống Văn bên cạnh nói: "Số người xem kênh trực tiếp trong nháy mắt bùng nổ, vẫn đang không ngừng tăng lên." Quả nhiên số lượng người xem trực tiếp ở góc phải màn hình nhanh chóng tăng đến hai trăm nghìn, trong thời gian ngắn ngủi đã vượt qua một triệu.

"Phát trực tiếp này là thực hiện thông qua điện thoại của Triệu Lục Nhân, chúng tôi đang xác định vị trí tín hiệu, nhưng mà cần thêm thời gian." Cảnh sát phụ trách kỹ thuật trả lời.

Kênh trực tiếp của Triệu Lục Nhân vốn nhân khí rất cao, chuyện như vậy đương nhiên sẽ gây được chú ý lớn, màn hình trong nháy mắt đã bị đạn mạc che khuất, kênh trực tiếp đã đứng đầu về xếp hạng kênh livestream, hơn nữa vẫn không ngừng có người vào xem, số lượng người xem rất nhanh đã lên đến mười triệu, thậm chí vẫn còn tăng lên.

Đạn mạc cũng nhất thời tăng vọt.

Ban đầu đều là sự khó tin của mọi người, trên màn hình đầy dấu chấm hỏi hiện lên, thế nhưng thời gian trôi qua càng có nhiều người đến xem náo nhiệt.

Trong cuộc sống gió êm sóng lặng, ai lại có thể nghĩ đến bỗng nhiên có chuyện như vậy chứ? Trong khoảng thời gian ngắn, nền tảng trực tiếp đã kín đầy người, thậm chí có nhiều người còn thông báo cho bạn bè thân thích của mình cùng nhau vào xem.

[Tôi đệt, dưa lớn như vậy à? Đây là......!Bị bắt cóc? Đang thẳng thắn hành vi phạm tội sao?]
[Thiệt hay giả vậy, hôm nay có phải ngày cá tháng tư không thế?]
Trên màn hình, trực tiếp của Lưu Phương vẫn còn đang tiếp tục, cô khóc đến lê hoa đái vũ, ngay cả lau nước mắt cũng không dám: "......!Ngày đó......!Trời đặc biệt tối, trước đó lại có mưa......!Thời điểm xảy ra sự việc thì con đường kia rất vắng vẻ, cũng không có ai nhìn thấy......! Xe của chúng tôi không hư hại gì nghiêm trọng, chúng tôi lúc đó......! Lúc đó bị ma quỷ mê hoặc tâm trí.

Chúng tôi không báo cảnh sát mà lựa chọn tìm người gánh tội thay, nghĩ có thể thoát khỏi trừng trị của pháp luật, chúng tôi sai rồi......!Chúng tôi không nên làm như vậy.

Hơn nữa, sau đó......!Chúng tôi vẫn không biết hối cải, nghĩ không có chuyện gì nữa......!Chúng tôi sai rồi, cầu xin ông, cho chúng tôi một cơ hội......"
Đạn mạc vẫn đang rào rào bình luận, thậm chí còn không chê chuyện lớn mà bắt đầu tặng lễ vật.

[Tôi phắc, đây là sự thật sao? Thông qua livestream để cho bọn họ thừa nhận hành vi phạm tội?]
[Cô gái này nhìn tốt lành ghê, hoàn toàn không nhìn ra cô ta là người như vậy]
[Có hàng ngàn vạn con đường, an toàn là trên hết, lái xe không an toàn, người thân hai hàng nước mắt]
[Không phải chứ, này cũng quá kích thích rồi......!Bút tích của vị Batman đại nhân?]
[Tôi không tin, Lưu Phương còn từng quyên tiền giúp đỡ cho trường tiểu học Hy Vọng mà, cái này nhất định là có ẩn tình, cô ấy đang bị cưỡng ép, nếu là bị ép cô nháy mắt vài cái đi......]
[Tôi biết rồi, cường điệu, nhất định là đang làm quá lên! Nói không chừng là đang đóng phim, gọi đạo diễn đến đi]
Bỗng nhiên có người phát hiện, [Trên lưng cô ta có gì đó loé lên kìa......!Có phải là bom hẹn giờ không?!]
Ánh mắt mọi người lập tức nhìn đến sau lưng Triệu Lục Nhân, nhưng cố tình màn hình lại lắc lư, muốn nhìn cũng không rõ.

Có người phản ứng lại, [Sẽ không phải là......!Muốn trực tiếp giết người đi?] Một câu này vừa ra, đạn mạc nhất thời đọng lại, nếu sự việc thật sự phát triển đến bước kia thì mọi người cũng không dám tưởng tượng kết quả sẽ là như thế nào.

Trực tiếp vẫn còn tiếp tục, Triệu Lục Nhân vừa khóc vừa cầm ra tờ giấy nhỏ, run rẩy nhớ kỹ: "Kết cục của chúng tôi chính là gieo gió gặt bão, hy vọng có thể cho mọi người một lời cảnh tỉnh......!Xin mọi người hãy cảnh giác mà rời đi, tiếp theo, chúng tôi bởi vì chuyện mình đã làm mà nhận trừng phạt......"
Hoắc Thiểu Khanh bên cạnh chợt gọi to với tài xế phía trước: "Có gì thì từ từ thương lượng, có phải tiền bồi thường còn chưa đủ hay không? Ông thả tôi, tôi bằng lòng cho ông tiền......" Sắc mặt anh ta đã trắng bệch, mồ hôi lạnh ứa ra, nhìn qua có chút đối lập với lời nói.

Từ hàng ghế trước truyền đến âm thanh khàn khàn lạnh như băng của Trương Tòng Vân: "Chuyện mạng người có thể dùng tiền đổi sao? Giết người thì đền mạng, đây là cái giá mà bọn mày phải trả.

Trực tiếp ngày hôm này, tao chỉ là muốn càng có nhiều người thấy rõ hành vi phạm tội của bọn mày! Đây là xét xử muộn màng cho hai đứa mày!"
Nghe được lời này, trong nháy mắt Lưu Phương liền sụp đổ, khóc kêu lên với phía trước: "Tôi sai rồi, thúc thúc, chú tha cho tôi đi......!Lái xe lúc đó không phải là tôi mà, đều là Hoắc Thiểu Khanh, tôi đều dựa theo lời chú nói mà phát trực tiếp......!Cầu xin chú, van cầu chú, chú muốn dẫn chúng tôi đi đâu thế? Chú đừng giết tôi......!Cứu mạng......"
Màn hình đột ngột dừng ở đây, nền tảng trực tiếp đã bị ngắt kết nối, màn hình đã trở thành màu đen.

Cố cục hỏi người bên cạnh: "Sao lại thế này?"
Trình Mặc cũng hỏi: "Là nền tảng trực tiếp cảm thấy gây ảnh hưởng không tốt nên ngắt tín hiệu sao?"
Chu Hiểu nói: "Ngay vừa nãy, số lượng người xem đột phá lên đến bốn triệu trong một lúc, quá nhiều người xem khiến cho nền tảng trực tiếp bị lag." Nói đến đây cậu ta lại nhìn tin tức mới nhất, "Nhân viên kỹ thuật nói, muốn khôi phục máy chủ thì cần ít nhất nửa tiếng nữa."
Tống Văn sốt ruột: "Tìm được vị trí chưa?"
Cảnh sát phụ trách kỹ thuật kiểm tra nói: "Chỉ có thể xác nhận được phạm vị đại khái, chiếc xe kia ra khỏi phụ cận đường Hồng Sơn thì tiến vào quận Vũ Thành.

Sau đó thì xe đi lòng vòng, cho nên không tra được lộ trình."
Cố cục hỏi: "Đội hai đâu? Bên kia có tin tức gì không?"
Cảnh sát phụ trách liên lạc lắc đầu: "Vẫn chưa tìm được chiếc xe mục tiêu."
Toàn bộ quận Vũ Thành là nơi có hệ thống giao thông phát triển nhất Nam Thành, nơi đó như là một trung tâm giao thông của cả Nam Thành, gần như là bốn phương đều thông suốt, muốn ở trong hoàn cảnh đó tìm được một chiếc xe thì không khác gì mò kim đáy biển.

Đôi mắt Cố cục gấp đến đỏ lên: "Khởi động hệ thống mắt điện tử, tra từng cái ngã tư một, tôi không tin tìm không ra chiếc xe này!"
Nhóm cấp dưới vội vàng đi liên hệ, hệ thống mắt điện tử rất nhanh đã được kết nối, chiếu lên màn hình lớn.

Đây là hệ thống mà Nam Thành đã thiết lập trong những năm gần đây, có thể nhìn được tình hình thực tế toàn bộ giao lộ phức tạp của toàn bộ đường trong nội thành, thế nhưng xe của Trương Tòng Vân lại cố tình đi vòng vèo, lựa chọn đi đường nhỏ, cameras bị trì hoãn, cho dù tra được vị trí cụ thể thì cũng cần có thời gian nhất định.

Tống Văn nhắm mắt trong chốc lát, trong đầu hiện ra hình ảnh Trương Tòng Vân, cậu thử phân tích động cơ của hung thủ giống Lục Tư Ngữ, ngập ngừng một lát, cậu mở miệng nói: "Mục đích phát sóng trực tiếp của hung thủ có thể là vì trừng trị công khai.

Hiện tại máy chủ của nền tảng trực tiếp bỗng dưng hỏng mất, hung thủ rất có thể sẽ thay đổi sách lược định ra từ trước, dùng kế hoạch dự bị tìm kiếm phương thức mới." Tiếp đó cậu quay đầu lại hỏi, "Đoạn livestream vừa nãy có ghi hình không?"
"Có." Chu Hiểu lập tức điều động lấy ra video.

Dùng laptop chiếu ra nội dung vừa rồi.

"Dừng một chút." Tống Văn đột nhiên nói.

Trên hình ảnh tạm dừng, phía sau Lưu Phương cùng Hoắc Thiểu Khanh có xuất hiện một khe hở, thuỷ tinh của chiếc xe kia là màu đen, từ trong xe có thể nhìn được một ít cảnh vật bên ngoài, giữa bối cảnh của cửa kính màu đen có một toà nhà cao tầng, hình dạng có hơi giống một chiếc cúp.

Tống Văn nhíu mày, trong nháy mắt bật định vị trong đầu: "Nếu định vị là quận Vũ Thành......!Cơ bản có thể xác định đây là toà nhà di chuyển Tây Nam, bọn họ đang hướng về khu trung tâm, nếu livestream đột ngột bị ngừng......!Nơi gần nhất chỗ đó có thể livetream gây ảnh hưởng lớn là......"
"Tháp Nam Thành!" Mọi người ở đây gần như trăm miệng một lời.

Cố cục quyết định thật nhanh: "Chuyển cameras! Tập trung theo dõi hướng của khu phố trung tâm tháp Nam Thành."
Trong vòng nửa phút, tính năng giám sát đường đi được điều ra, chiếc xe mục tiêu cuối cùng cũng bị khoá lại, chiếc xe kia quả nhiên như lời Tống Văn đoán, đang đi về hướng tháp Nam Thành.

Từ Dao ở bên cạnh nhíu mày vội hô lên: "Cố cục, căn cứ vào phân tích thành phần hoá học của mấy thứ mang về từ nhà Trương Tòng Vân, thứ mà ông ta chế tạo ra có thể là một loại thuốc nổ mạnh, loại thuốc nổ này chỉ cần mấy mươi gram là có thể khiến cho uy lực vụ nổ trở nên mãnh liệt.

Dựa vào lời Trương Lệ Lệ cung cấp thì số lượng Trương Tòng Vân chuẩn bị, uy lực tạo ra sẽ không nhỏ......"
Tháp Nam Thành, là nơi sầm uất nhất Nam Thành, cũng là công trình kiến trúc mang tính biểu tượng của Nam Thành, một căn phòng trực tiếp đã được xây dựng trong giai đoạn hoàn thiện sau này, sẽ được sử dụng cho các buổi phát sóng trực tiếp vào các lễ hội lớn.

Nếu giết chết con tin ở nơi đó không thể nghi ngờ sẽ gây ra ảnh hưởng lớn nhất.

Một khi tháp Nam Thành phát nổ mãnh liệt thì kết quả sẽ không tưởng tượng nổi! Nếu cả toà tháp sụp xuống thì sẽ uy hiếp đến sinh mạng của hàng trăm hàng ngàn con người!
Nghe được thông tin, Cố cục nhất thời có cảm giác nghẹn lại trong cổ họng, cơ thể lung lay mãnh liệt ho khan.

"Cố cục!" Tống Văn bên cạnh vội vàng đỡ lấy ông.

Cố cục ho một trận, đứng thẳng người ép buộc bản thân bình tĩnh lại, ông mở miệng nói: "Tháp Nam Thành......!Tìm một nơi gần tháp Nam Thành thiết lập trung tâm chỉ huy tạm thời, phong tỏa các đoạn đường có liên quan, cho cảnh sát vũ trang đến gần đó chuẩn bị.

Sau đó nhất định phải đảm bảo an toàn, để cho nhân viên không liên quan rời khỏi nơi đó......" Cố cục nói chuyện, quay đầu nhìn về người phía sau.

Tống Văn vội nói: "Con đi qua đó, không phát hiện sớm được khác lạ trong đó là thất trách của con."
Cố cục lắc đầu: "Cũng không trách cậu, chuyện này đã được lên kế hoạch từ lâu rồi, nếu không phải các cậu tra được vụ án, nắm giữ được một số tin tức thì sự tình sẽ càng không xong......"
Động tác của bọn họ vẫn là quá chậm, nếu không phải cái chết của Trần Nhan Thu khiến bọn họ tra được chuyện này thì e rằng tất cả sự thật sẽ bị chôn vùi, hành vi phạm tội của Trương Tòng Vân là không thể tránh né, ông ta đã chuẩn bị nửa năm, công lý......!Đã đến quá muộn.

Tống Văn tuy rằng là người tài giỏi, thủ hạ đắc lực của Cố cục nhưng tuổi của cậu còn quá nhỏ, Cố cục tính toán cậu cần phải hợp tác với ai, suy nghĩ cũng không tìm chọn ra được người thích hợp, ông chỉ có thể nói: "Tống Văn, cậu phụ trách điều động toàn thể......"
Tống Văn vội nói: "Mọi người nghe chỉ huy của tôi, nhất định phải dùng tốc độ nhanh nhất đuổi đến hiện trường.

Chuẩn bị ba chiếc xe, một chiếc trong đó dùng làm trung tâm chỉ huy tạm thời, trang bị súng, còng tay, áo chống đạn, thiết bị nghe lén, mang theo tất cả vật dụng khẩn cấp.

Phương tiện truyền tin bản đồ điện tử, duy trì liên lạc, tôi gọi đến tên ai thì người đó đi cùng tôi."
Một chuỗi mệnh lệnh quyết đoán mà rõ ràng, tiếp đó Tống Văn bắt đầu đọc tên: "Chu Hiểu, Thân Tiểu Vĩ, Trương Tử Tề......" Những người được gọi tên lúc này đều là tinh anh có thể một mình đảm đương một phía của Cảnh cục, có thành tích bắn tốt, có kỹ thuật điện tử xuất sắc, còn có sở trường về kỹ thuật chiến đấu bắt giữ.

Tuy rằng hiện tại đã thông báo với lực lượng vũ trang nhưng vũ trang đuổi qua đó cần có thời gian, bọn họ nơi này gần tháp Nam Thành hơn rất nhiều, lúc này cần phải làm tốt tất cả chuẩn bị.

Từng người được cậu gọi tên lên tiếng trả lời, tiếp đó là nhanh chóng chuẩn bị.

Danh sách Tống Văn còn chưa đọc xong thì bỗng nhiên bị Hứa Trường Anh bên cạnh cắt ngang, anh ta nhận điện thoại xong thì nói với Cố cục: "Cố cục, chuyện nơi này tôi vừa thông báo với Tỉnh cục, ý của Tống cục là tôi có thể hỗ trợ điều động hiện trường.

Mặt khác, Tống cục muốn nối điện thoại với ngài, bảo ngài gọi điện cho ông ấy."
Thành phố Nam Thành xảy ra chuyện lớn như vậy đã sớm gây kinh động, Hứa Trường Anh bỏ xuống cuộc thẩm vấn mới chỉ một một nửa của Cố Tri Bạch chạy qua bên này, vừa rồi lúc nhóm người Cố cục thương lượng biện pháp đối phó thì anh ta vội vã báo cáo với Tống cục của Tỉnh cục.

Cố cục ngẩng đầu nhìn Hứa Trường Anh, người này là của Tỉnh cục phái xuống, Tống Văn tuy rằng có tài nhưng lại thiếu kinh nghiệm giải quyết loại chuyện đột ngột phát sinh này, ông mở miệng nói: "Vậy vất vả đội trưởng Hứa, các cậu cùng đi đi, nhất định phải hợp tác thật tốt, chú ý an toàn.

Ngoài ra, những liên quan đến vụ án này là do Tống Văn phụ trách, cậu ấy cũng quen thuộc với nhân viên bên này, các cậu nhất định phải bàn bạc mọi chuyện trước khi hành động."
Hứa Trường Anh nhìn mọi người nói: "Dựa theo chuẩn bị vừa nãy Tống đội nói, ngoài ra bổ sung thêm vài người, Từ Du Du, Lỗ Tiêu, Đỗ Dũng đi cùng tôi." Anh ta nói chuyện, ánh mắt đảo qua mọi người, cân nhắc xem còn thiếu người có tài nào, sau đó gọi đến, "Lục Tư Ngữ......"
Nghe cái tên này Tống Văn giúp trả lời một tiếng: "Sinh bệnh xin nghỉ phép."
Mày Hứa Trường Anh rõ ràng nhíu chặt lại, nhìn về phía Tống Văn, nhảy vọt qua cái tên này.

Mọi người chuẩn bị ổn thoả, Tống Văn vung tay lên, bước nhanh về phía trước hạ lệnh: "Xuất phát!"
~ Hết chương 98 ~.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui