Editor: Heidi Tran
Lúc đi ra từ nhà tang lễ, sắc trời đã dần tối.
Phó Thắng lên xe hỏi: "Thế này là kết thúc rồi hả? Tôi không sao rồi?"
Quách Diễn nhìn Phó Thắng qua kính chiếu hậu nói: "Chu sa là chi vật chí dương, có thể trừ tà trấn hồn, nếu thật sự giống với suy đoán của chúng tôi, tối hôm qua là quỷ hồn của Tề Viễn muốn hại anh, vậy tối hôm nay anh không cần lo lắng nữa, Tề Viễn sẽ không tới tìm anh nữa đâu. Nhưng nếu như tối hôm qua không phải là Tề Viễn, cũng chỉ có thể lại nói sau."
Phó Thắng hỏi: "Vậy tôi nên làm thế nào?"
Quách Diễn cười một tiếng. "Trực tiếp về nhà."
"A! Thế nhưng là, thế nhưng sau khi tôi về nhà, tôi lại mộng du thì làm sao bây giờ?" Phó Thắng lo lắng nói.
Quách Diễn nói: "Anh đừng có gấp, hãy nghe tôi nói hết, đã nhận ủy thác của anh thì chúng tôi sẽ tới giải quyết chuyện này, đương nhiên chúng tôi sẽ cam đoan về an toàn tính mạng của anh. Cho nên tối hôm nay chúng tôi sẽ đi cùng với anh, đến lúc đó anh cứ việc đi ngủ, nếu có quỷ hồn xuất hiện, chúng tôi sẽ thay anh giải quyết, anh không cần lo lắng gì cả."
Phó Thắng nghe nói như thế, tâm tình khẩn trương có thể hòa hoãn, nói: "Vậy, vậy hiện tại đi nhà tôi à?"
"Gấp cái gì, ăn một bữa cơm đã." Quách Diễn nhíu mày cười nói.
...
Tám giờ tối, Quách Diễn lôi Lục Thính Nam ra bên ngoài nhà trọ của Phó Thắng hút thuốc, trong hành lang khói mù lượn lờ, khiến Lục Thính Nam có chút bất đắc dĩ.
"Không có bất ngờ gì xảy ra, con quỷ quấn lấy hắn chắc là Tề Viễn rồi."
Lục Thính Nam cũng nhẹ gật đầu. "Tôi cũng cảm thấy là hắn ta, nhưng mà cậu không cảm thấy rất kỳ quái sao, tại sao Tề Viễn muốn tự sát?"
Quách Diễn lắc đầu. "Cái này ai mà biết, lúc hắn tới cậu cũng nhìn thấy, trạng thái tinh thần của tên kia rất không ổn định, nói không chừng ngày đó sau khi hắn rời đi thì bị cái gì kích thích."
Lục Thính Nam khẽ vuốt cằm, không nói gì thêm, đối với chuyện như thế này, từ trước đến nay hắn không có suy nghĩ gì.
Quách Diễn nhìn về phía sau lưng của hắn hỏi: "Đúng rồi, trước đó bảo cậu đi mua phù, mua chưa?"
Lục Thính Nam lắc đầu nói: "Chưa, trong khoảng thời gian này lão đầu trong miếu kia không có ở đó, để lại lời nhắn phải nửa tháng sau mới có thể trở về."
Quách Diễn sửng sốt. "Nói như vậy, trong tay cậu chỉ có một tấm Khu Linh Phù?"
Lục Thính Nam xấu hổ cười một tiếng. "Đúng vậy, may mắn lần trước không dùng."
Quách Diễn cười khổ. "Hi vọng hôm nay chúng ta đoán đúng, chứ là con quỷ khác đến đây, làm sao xử lý?"
Lục Thính Nam lắc đầu. "Tôi cũng không biết, nếu không lúc đó cùng đối phương nói chuyện?"
Quách Diễn vỗ lên đầu Lục Thính Nam. "Vậy mà cậu cũng nghĩ được, nói chuyện, quỷ có thể cùng cậu nói chuyện gì? Đàm chuyện ma quỷ hả!"
Lục Thính Nam xấu hổ cười một tiếng, không nói gì nữa.
Quách Diễn hút xong một điếu thuốc, vứt thuốc lá trên mặt đất rồi giẫm tắt tàn thuốc, lúc này mới vào nhà.
Hiện tại mới tám giờ, thời gian còn sớm.
Hôm nay Phó Thắng cũng không có công việc gì, cho nên ở trong phòng tinh thần có chút không tập trung, nhìn thấy hai người Quách Diễn vào nhà, hắn mới an tâm hơn nhiều.
Hắn hỏi: "Hiện tại có phải tôi nên làm chút gì đó không? Còn nữa, các anh có bùa hộ thân nào không?"
Quách Diễn nói: "Anh không cần làm gì, cứ ngồi đợi như vậy là được, nếu nhàm chán thì chơi điện thoại. Bùa hộ thân chúng tôi có, anh muốn thì có thể mua."
"Vậy, vậy tôi mua một cái đi." Phó Thắng vội vàng nói.
Quách Diễn nhìn Lục Thính Nam, Lục Thính Nam từ ba lô phía sau lấy ra một tấm bùa hộ thân màu đỏ, sau đó nói: "Một trăm tệ."
"Đắt như vậy!" Phó Thắng kinh ngạc.
Lục Thính Nam mỉm cười đáp lại.
Phó Thắng bất đắc dĩ, nói: "Được, có thể chờ đến khi kết thúc chuyện này tôi sẽ tính tiền một thể cho các anh luôn được không?"
Quách Diễn sảng khoái nói: "Không thành vấn đề."
Sau đó mấy giờ sau có chút nhàm chán.
Phó Thắng luôn chơi điện thoại, vì cái này có thể phân tán sự chú ý của hắn.
Lục Thính Nam ở bên cạnh luôn nhìn chằm chằm, cũng có chút nhàm chán.
Còn Quách Diễn thì đi vòng vòng ở dưới lầu.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, đảo mắt đã tới mười một giờ rưỡi.
Mười giờ rưỡi Phó Thắng đã nằm ngủ trên giường, nhưng hiện tại loại tình huống này, hắn căn bản không ngủ được.
Quách Diễn và Lục Thính Nam không trông chừng bên cạnh giường của hắn, mà đi vào cửa nhà vệ sinh, thứ nhất là không quấy rầy Phó Thắng ngủ, thứ hai là vị trí nơi này không tệ, có thể nhìn thấy cửa sổ và cửa phòng, mặc dù quỷ có thể xuyên tường, nhưng bọn nó vẫn quen đi vào từ cửa sổ.
Đêm khuya yên tĩnh, trăng sao thưa thớt.
Trong phòng mở điều hoà, nhiệt độ phù hợp.
Lục Thính Nam tựa vào khung cửa ngáp một cái.
Quách Diễn nhìn đồng hồ, sắp mười hai giờ rồi, nói: "Nếu không cậu ngủ một chút đi?"
Lục Thính Nam lắc đầu. "Không có việc gì, tôi chịu được."
Ngay lúc hai người nói chuyện, bên cạnh bỗng nhiên truyền đến tiếng động.
Quách Diễn nhìn chăm chú, phát hiện Phó Thắng xuống giường, không mang dép lê, đi về hướng nhà vệ sinh.
Quách Diễn cười hỏi: "Thế nào, ngủ không được sao, ngủ không được..."
"Oa Tử." Quách Diễn còn chưa nói xong, Lục Thính Nam kéo hắn một chút, ngắt lời nói. "Trên người hắn có âm khí!"
"Có âm khí, xuất hiện lúc nào!" Quách Diễn kinh ngạc.
Lục Thính Nam lắc đầu. "Không biết, nhưng hiện tại hắn giống như đã tiến vào trạng thái mộng du, chúng ta làm sao bây giờ?"
Quách Diễn hỏi: "Bây giờ âm khí trên người hắn so với âm khí lúc sáng có giống nhau không?"
Lục Thính Nam lắc đầu. "Không giống, cỗ âm khí này rất quái lạ."
Quách Diễn cười lạnh. "Xem ra chúng ta đã hiểu lầm Tề Viễn rồi. Khoan nói về chuyện này, ngăn hắn lại, trước tiên trói hắn lại rồi nói."
Tình huống bây giờ của Phó Thắng rất quái lạ, hắn nhắm mắt lại, cơ thể vẫn sống động tự nhiên, rất hiển nhiên hắn đã bị cỗ âm khí kia khống chế.
Hai người Quách Diễn vội vàng nhào tới, mỗi người lôi kéo một cánh tay của Phó Thắng, kéo hắn lại trên giường.
Quách Diễn kéo chăn, cùng với Lục Thính Nam kéo lấy hai gốc chăn, đè hắn xuống giường.
Quách Diễn vội vàng nói: "Bánh bao, cậu ngăn hắn lại, tôi đến lấy âm khí trong cơ thể anh ta ra ngoài."
"A được." Lục Thính Nam không hề nghĩ ngợi, trực tiếp leo lên, dùng thân thể của mình đè cơ thể Phó Thắng lại.
Quách Diễn lấy ra một mặt dây chuyền có hình giọt nước từ lồng ngực của mình, mặt dây chuyền chỉnh thể thông thấu như ngọc, hắn giật mặt dây chuyền xuống, trực tiếp đặt trên đầu Phó Thắng.
Trong nháy mắt, một cỗ khí âm hàn từ trong cơ thể Phó Thắng chạy ra ngoài, bị mặt dây chuyền hút vào, mặt dây chuyền sáng lên, âm khí lạnh lẽo liền biến mất.
Không đến một lát, cơ thể Phó Thắng vốn đang loạn động thì an tĩnh trở lại, hô hấp cũng bình ổn hơn, cả người tựa như ngủ thiếp đi.
Quách Diễn cầm mặt dây chuyền hỏi: "Vừa rồi cậu không cảm giác có âm khí đi vào sao?"
Lục Thính Nam lắc đầu: "Không có."
Quách Diễn nghi hoặc. "Vậy trong thân thể của hắn sao đột nhiên lại xuất hiện một cỗ âm khí?"
"Có khả năng..." Lục Thính Nam vừa định nói chuyện, một cỗ âm khí làm hắn sinh ra hoảng sợ đột nhiên đánh tới từ phía bên ngoài cửa sổ, lông hắn dựng thẳng lên, quay đầu chỉ vào cửa sổ hoảng sợ nói. "Nó đến rồi!"