Editor: Heidi Tran
Trong phòng vốn có điều hoà, âm khí vừa lan ra, nhiệt độ trong phòng trong nháy mắt giảm xuống rất nhiều.
Dù Lục Thính Nam không có mắt âm dương, nhưng lại có thể cảm nhận được một cỗ âm khí cường đại, âm khí lan ra từ con quỷ kia, nó vốn không phải là Tề Viễn, mà là một lão quỷ! Một lão quỷ chẳng biết đã tồn tại bao nhiêu năm!
Quách Diễn thấy sắc mặt kinh khủng của Lục Thính Nam, thì biết đồ vật tới không phải là vật bình thường, cho nên hắn quyết định bôi nước ngưu nhãn lên mí mắt, mở mắt ra, một gương mặt quỷ xuất hiện ở trước mặt hắn, trên mặt quỷ không có mắt, một đôi mắt trống rỗng, âm khí từ bên trong chui ra, máu đen từ trong hốc mắt chậm rãi chảy xuống.
Quách Diễn lui về sau hai bước tựa vào tường, hô: "Bánh bao, Khu linh phù, nhanh lên!"
Con quỷ này bởi vì Quách Diễn và Lục Thính Nam mà rất phẫn nộ, âm khí lặng yên tiến vào trong cơ thể Quách Diễn.
Quách Diễn muốn động, lại phát hiện cơ thể của mình không cách nào động đậy, tựa như những gì Phó Thắng đã nói trước đó, cơ thể của mình bị người khống chế.
Hình như Lục Thính Nam không bị khống chế, Quách Diễn nhìn thấy âm khí chui tới chui lui bên ngoài cơ thể của Lục Thính Nam, nhưng lại không có cách nào khống chế được hắn.
Trong lúc bối rối Lục Thính Nam từ trong ba lô lấy ra tấm Khu linh phù, ném về hướng mà hắn cảm nhận được âm khí, đồng thời mở miệng nói: "Đi!"
Xoạt!. ngôn tình tổng tài
Lục Thính Nam hô lên từ này, trong nháy mắt Khu linh phù trong tay lập tức cháy lên, một loạt ánh sáng mãnh liệt từ trong Khu linh phù phát ra, cực kỳ lóa mắt.
Dưới ánh lửa sáng như ánh mặt trời, Lục Thính Nam gần như thấy được thân ảnh của con quỷ, tất cả âm khí bên cạnh nó đều bị xua tán đi, lộ ra bản thể bên trong.
Lục Thính Nam híp mắt, nhìn kỹ vài lần, phát hiện con quỷ này mặc một bộ đồng phục cũ kỹ, đồng phục rất bẩn, giống như chưa từng giặt qua lần nào vậy.
Khi con quỷ nhìn thấy tia sáng này, trong nháy mắt muốn bỏ chạy ra ngoài.
Tấm phù cháy chưa đến năm giây đã tắt, Khu linh phù chỉ còn lại tro tàn.
"Bánh bao, nó còn kìa!" Lúc này, âm thanh của Quách Diễn đột nhiên truyền đến.
Lục Thính Nam kinh ngạc, nó còn đó? Sao có thể!
Cẩn thận cảm thụ một phen, phát hiện vốn âm khí và bản thể của hồn quỷ đã bị đuổi đi lại được triệu hồi, từng tia nhỏ từ bên ngoài quay trở về, nhiệt độ vốn trở lại bình thường, lúc này trong phòng lại lần nữa bị khí lạnh bao phủ.
"Bánh bao cậu chạy nhanh lên! Nó bắt lấy tôi rồi!"
Nửa phút qua rất nhanh, nước mắt ngưu nhãn trên mí mắt của Quách Diễn đã mất hiệu lực, trước mắt ác quỷ đáng sợ đã biến mất không thấy gì nữa, trước khi biến mất, Quách Diễn nhìn thấy con quỷ này duỗi hai tay ra bắt lấy đầu hắn, hắn không biết con quỷ muốn làm gì, nhưng khẳng định không phải là chuyện gì tốt!
"Biết!" Lục Thính Nam nghe Quách Diễn nói, biết Quách Diễn không phải đang cầu cứu, mà là muốn diệt con quỷ hồn này.
Thế là Lục Thính Nam không hề nghĩ ngợi, nâng Phó Thắng đã lâm vào hôn mê ở trên giường lên rồi chạy về hướng cổng lớn.
Ầm!
Sau khi Quách Diễn nghe thấy âm thanh cho thấy hai người Lục Thính Nam đã rời đi, một đôi mắt nhìn chằm chằm vào không khí ở phía trước, khóe miệng nhếch lên một tia cười lạnh. "Ngươi nha, thấy lão tử ta đây dễ bị khi dễ lắm phải không, đã tới đây, vậy thì lưu lại đây cho lão tử!"
Quách Diễn nắm mặt dây chuyền trong tay, giờ khắc này mặt dây chuyền ở trong tay hắn nóng lên, âm khí trong thân thể hắn lập tức bị mặt dây chuyền hấp thu vào.
Quách Diễn phát hiện mình có thể cử động, đầu hơi xoay lại, tay phải nắm chặt mặt dây chuyền đã nóng lên, đánh một đấm vào khoảng trống ở trước mặt.
Đùng!
Thoáng chốc, hắn cảm nhận được mình đã đánh vào thứ gì đấy, không cần nghĩ cũng biết, khẳng định đã đánh trúng con quỷ rồi.
Con quỷ lập tức buông hắn ra, Quách Diễn nhân cơ hội này bôi nước mắt ngưu nhãn lên mí mắt mình, con quỷ lại lần nữa xuất hiện ở trước mắt.
Quách Diễn cười lạnh, trong mắt cẩn thận nói: "Hiện tại chỉ có hai chúng ta, nhìn xem ai có thể giết chết ai!"
Con quỷ nhìn chằm chằm vào tay phải của Quách Diễn, trên khuôn mặt không có con ngươi rất nghi hoặc, đoán chừng nó đang muốn biết vì sao một người sống có thể đánh trúng mình!
Mục tiêu của con quỷ cũng không phải là Quách Diễn, cho nên suy nghĩ một lúc sau, liền quyết định rời đi.
Nhưng Quách Diễn không cho nó cơ hội này, nắm mặt dây chuyền, đem âm khí tiến vào lòng bàn tay, bắt lấy quần áo của đối phương, sau đó Quách Diễn cười một tiếng nói: "Đã chết rồi, thì không nên đi hại người, cho nên... Cút ngay cho ta!"
Quách Diễn vừa nói xong mặt dây chuyền trong tay liền bắt đầu tản ra vô số tia sánh mạnh mẽ, những ánh sáng này phát ra len lỏi từ trong nắm đấm của Quách Diễn, cuối cùng tràn ngập cả phòng.
Ánh sáng mạnh mẽ này hoàn toàn khác xa với tấm Khu Linh Phù lúc nãy, âm khí quanh quỷ hồn dưới ánh sáng không có chỗ ẩn nấp, hoàn toàn không có cách nào chạy thoát, trực tiếp bị ánh sáng tiêu diệt, một chút cũng không sót lại.
Còn về bản thể của quỷ hồn, gương mặt không có đôi mắt vô cùng hoảng sợ nhìn chằm chằm vào nắm tay của hắn, nó muốn phản kháng, vận âm khí trên người phát ra, thế nhưng âm khí này vừa mới xuất hiện, liền bị ánh sáng thôn phệ.
Thoáng chốc.
"A ——." Một chuỗi âm thanh sắc bén phát ra từ trong miệng quỷ hồn.
Âm thanh con quỷ phát ra dần dần nhỏ xuống, cơ thể quỷ hồn cũng bị tiêu diệt dưới ánh sáng, cuối cùng tan biến trong không khí.
Về phần Quách Diễn...
Bịch!
Trong tay hắn cầm mặt dây chuyền, cả người đã sớm hôn mê, ngay sau khi quỷ hồn biến mất, cơ thể hắn không thể chống cự được nữa, ngã xuống trên giường, lâm vào hôn mê.
Ba phút sau, Lục Thính Nam một mình trở lại nhà trọ, cảm nhận tình huống trong phòng một lát, âm khí đã hoàn toàn biến mất, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Nhìn thấy Quách Diễn nằm trên giường, hắn có chút bất đắc dĩ.
Đây không phải là lần đầu tiên Quách Diễn sử dụng mặt dây chuyền để giết quỷ, chỉ là mỗi lần hắn sử dụng xong, tác dụng phụ quá lớn, trên cơ bản phải hôn mê ba ngày mới có thể tỉnh lại.
Mà sau khi tỉnh lại sẽ lâm bệnh nặng trong một thời gian.
"Haiz, nếu không buổi tối hôm nay ngủ ở lại chỗ này một đêm? Dù sao quỷ cũng biến mất rồi, tôi một mình nhấc hai người cũng quá mệt mỏi ah."
Lục Thính Nam suy nghĩ, cảm thấy chủ ý này không tệ, thế là khiêng Phó Thắng đang hôn mê ở bên ngoài trở về, ném lên giường.
...
Sáng sớm hôm sau, trong phòng nghiên cứu những chuyện linh dị, Lục Thính Nam đặt Quách Diễn lên giường, để mặc hắn nằm ngủ.
Phó Thắng giúp đỡ bên cạnh hỏi: "Anh ta thật sự không sao chứ? Có muốn đi bệnh viện không?"
Lục Thính Nam lắc đầu nói: "Không cần, trước kia cũng từng có tình huống như vậy, anh không cần lo lắng. À, phải rồi, trước đó bùa hộ mệnh của anh bị hỏng, có muốn mua lại tấm khác không?"
Phó Thắng nhìn bùa hộ mệnh màu đỏ trong tay Lục Thính Nam, hỏi: "Con quỷ kia thật sự đã giải quyết xong rồi?"
Lục Thính Nam xác định nói: "Yên tâm đi, đã giải quyết triệt để, không có chuyện gì phát sinh nữa đâu. Nếu anh lo lắng, tối hôm nay lúc ngủ hãy mang theo bùa hộ mệnh này, một khi bùa hộ mệnh phát nhiệt, thì tức là đã có biến, chỉ cần không gặp quỷ, bùa hộ mệnh sẽ không thay đổi."
"A, vậy cám ơn nhiều, số tiền này tôi trực tiếp chuyển khoản qua điện thoại cho anh nha."
"Ừm, có thể." Lục Thính Nam mỉm cười, lấy điện thoại di động ra, lúc chuyển khoản, hắn bỗng nhiên nghĩ đến một chuyện. "Đúng rồi, có một chuyện tôi muốn hỏi anh một chút."
"Anh hỏi đi."
Lục Thính Nam hỏi: "Trường cao trung Ngô Đồng có học sinh nào chết không?"