Hồ Sơ Linh Dị

Lục Thính Nam lắc đầu. "Không thể nói rõ là cảm giác gì, tóm lại rất kỳ quái."

Quách Diễn nói: "Nói như vậy là có vấn đề?"

Lục Thính Nam lắc đầu nói: "Không biết, cũng có thể lắm."

Quách Diễn trợn mắt. "Sao cậu lại lắc đầu, một chút ý kiến khẳng định cũng không có?"

Lục Thính Nam cười khổ một tiếng. "Cậu cũng biết tôi lười nghĩ a."

Quách Diễn thở dài nói: "Được rồi, không trông cậy vào cậu, đến đây, cảm nhận tiếp đi."

"Cảm nhận cái gì?"

"Đợi chút nữa cậu sẽ biết."

Quách Diễn ngồi trở lại trên ghế, đối mặt với hai cậu nam sinh ở trên ghế salon hỏi: "Diêu đồng học, vừa nãy cậu nói cậu và bạn gái liên lạc với nhau qua điện thoại?"

Diêu Thịnh sững sờ gật đầu: "Đúng vậy."

Quách Diễn nói: "Vậy thì gọi điện thoại hẹn cô ta ra ngoài đi."

"A! Hiện tại sao!" Diêu Thịnh trừng mắt, rất sợ hãi.

Quách Diễn nói: "Nếu như cậu muốn nhanh chóng giải quyết, thì hiện tại gọi điện thoại đi."

"Em gọi em gọi." Diêu Thịnh ngược lại không do dự, vội vàng lấy điện thoại ra lần nữa, bấm gọi cho Phó Oánh Oánh.

Trên điện thoại không hiện số, bởi vì lưu vào danh bạ, cho nên chỉ có thể nhìn thấy tên hiện trên màn ảnh cuộc gọi.

Thế nhưng khi điện thoại kết nối được, thì màn hình điện thoại liền tối đi.

Sau đó, Diêu Thịnh nói chuyện điện thoại: "Alo, Oánh Oánh, là tớ."

Điện thoại không có âm thanh.

Diêu Thịnh dừng một chút rồi nói tiếp: "Ah cậu ở nhà đọc sách à, không sao, chán không? Nếu chán thì chúng ta ra ngoài đi dạo nhé?"

Điện thoại vẫn không có âm thanh, sau khi Diêu Thịnh nói xong thì dừng lại rất lâu, dường như đang nghe đối phương nói chuyện.

Không bao lâu, Diêu Thịnh nói: "Được, vậy chúng ta gặp nhau ở công viên Phượng Hoàng."

Tút ——

Sau khi nói xong, liền cúp điện thoại.

Chu Lâm Phi ở bên cạnh hoảng sợ nhìn Diêu Thịnh chằm chằm hỏi: "Cậu, vừa rồi cậu nói chuyện với ai?"

Quách Diễn cũng hỏi: "Vừa nãy cậu nghe được giọng nói của Phó Oánh Oánh?"

Diêu Thịnh nhìn chúng ta, vẻ mặt đau khổ hỏi: "Các người... Các người đều không nghe thấy sao? cô ấy, cô ấy nói rất rõ ràng mà."

Chu Lâm Phi bối rối nói: "Thật, không nghe thấy gì cả."

Quách Diễn nhìn về phía Lục Thính Nam. "Còn cậu? Nghe được không?"

Lục Thính Nam nhíu mày nói: "Tôi nghe được một chút âm thanh."

Diêu Thịnh dường như bắt được hi vọng. "Thật sao! Anh thật sự nghe thấy sao?"

Lục Thính Nam nói: "Hoàn toàn chính xác nghe được, nhưng mà đứt quãng, không giống cậu nghe được rõ ràng như vậy."

Diêu Thịnh hỏi: "Em, bây giờ em nên làm gì, điện thoại đã gọi rồi, phải đi gặp thật sao?"

Quách Diễn mỉm cười nói: "Đi thôi, đến lúc đó thuận tiện giúp cậu giải quyết, nếu vậy thì cậu không còn lo lắng nữa, không phải sao."

Diêu Thịnh do dự ba giây liền đồng ý.

...

Lúc bốn người ra cửa, Quách Diễn gọi điện cho anh họ Dương Bùi.

"Alo, lão ca, lại làm phiền anh rồi, giúp em tra một người, tên là Phó Oánh Oánh, học sinh cấp ba, có lẽ là học sinh của trường Phượng Cao."

Dương Bùi nói ở đầu bên kia: "Hiện tại anh có vụ án rất gấp, hôm nay không rảnh tra xét cho em được, ngày mai được không?"

"Được."

...

Quách Diễn lấy xe chở bọn họ tới gần công viên Phượng Hoàng.

Công viên Phượng Hoàng là một công viên lớn, ở trung tâm thành phố, từ bất kỳ phương hướng nào cũng có thể đi đến công viên này.

Quách Diễn nói: "Diêu đồng học, bây giờ cậu xuống xe đi, đến chỗ đã hẹn để đợi cô ta, chúng tôi sẽ ở trên xe dõi theo cậu."

"A, các người, các người không đi cùng với tôi sao, lỡ như, lỡ như xảy ra chuyện thì làm sao bây giờ?" Diêu Thịnh sợ hãi nói.

Quách Diễn nói: "Không có chuyện gì đâu, nếu như có xảy ra chuyện thì chúng tôi cũng có thể kịp thời đuổi tới."

Diêu Thịnh sợ hãi không dám xuống xe.

Chu Lâm Phi nói: "Nếu không em đi cùng với cậu ấy?"

"Không được." Quách Diễn quả quyết cự tuyệt. "Cậu yên tâm, đã tiếp nhận ủy thác của cậu, chúng tôi chắc chắn sẽ bảo vệ an toàn tính mạng của cậu."

Diêu Thịnh vẻ mặt đau khổ nói: "Vậy được rồi, em đi, có điều... các anh nhất định phải bảo vệ em an toàn đấy, nếu không em sẽ không trả tiền!"

Quách Diễn cười một tiếng: "Yên tâm đi."

Chu Lâm Phi nhìn cậu ta xuống xe, hỏi: "Thật sự là không có nguy hiểm sao? Đây là ma đó!"

Quách Diễn nói: "Nếu như Phó Oánh Oánh là ma và thật sự muốn giết người, thì ngay lần đầu tiên bọn họ gặp nhau bạn học của cậu đã chết rồi, sẽ không chờ đến bây giờ đâu."

Chu Lâm Phi nghi hoặc. "A? Là vậy sao? Nhưng... vậy mục đích của con ma này là gì? Chẳng lẽ thật sự coi trọng Diêu Thịnh?"

Quách Diễn nhìn Diêu Thịnh đang đứng đợi cách đó không xa nói: "Đừng đoán mò, nhìn xem sẽ biết, chớ nói chuyện."

"Ah." Chu Lâm Phi ngậm miệng lại.

Diêu Thịnh đứng trên thềm đá, cách ô tô khoảng hai mươi mét.

Cậu đứng đợi khoảng mười mấy phút, sau đó cậu thấy cách đó không xa Phó Oánh Oánh đang mỉm cười đi về phía cậu. Cậu nhìn thấy Phó Oánh Oánh đi tới gần, khóe miệng kéo ra một nụ cười khó coi, trong lòng vô cùng sợ hãi.

Giờ phút này, trong xe.

Quách Diễn nhìn thấy vẻ mặt thay đổi của Diêu Thịnh, liền biết Phó Oánh Oánh đã tới, thì gọi Lục Thính Nam: "Bánh bao, nước mắt ngưu nhãn!"

"Ah." Lục Thính Nam lấy ra nước mắt ngưu nhãn đã được chuẩn bị từ sớm, thoa một vòng lên mí mắt, nhìn về phía trong công viên, kết quả hắn lập tức sững sờ.

Sau khi Quách Diễn thoa nước mắt ngưu nhãn lên cũng nhìn chằm chằm vào Diêu Thịnh cách chỗ họ khoảng hai mươi mét, nhưng sau khi hắn nhìn thật kỹ, phát hiện không hợp lý.

Hắn vỗ vỗ Lục Thính Nam. "Bánh bao, cậu thấy không? Sao tôi không thấy được gì cả."

Lục Thính Nam lắc đầu nói: "Tôi cũng không nhìn thấy."

Quách Diễn dụi dụi con mắt, lại thoa thêm hai giọt, lúc nhìn ra ngoài, phát hiện bên cạnh Diêu Thịnh vẫn không có người, chỗ đó chỉ có một mình cậu ta, không có hồn ma nào hết.

Nhưng nét mặt hiện tại của Diêu Thịnh rất rõ ràng, trong ánh mắt của cậu ta, khẳng định có một người đang đứng, nhưng chỉ có một mình cậu ta mới nhìn thấy.

Quách Diễn nhìn chằm chằm nước mắt ngưu nhãn trong tay. "Bánh bao, có khi nào thứ này hết hạn rồi không?"

Lục Thính Nam trừng mắt. "Nói bậy! Cái này có thời hạn à!"

Quách Diễn nghi hoặc. "Vậy sao chúng ta không nhìn thấy cái gì cả?"

Lục Thính Nam nhắm mắt lại, cẩn thận cảm nhận một chút rồi nói: "Không đúng, không nhìn thấy còn chưa tính, âm khí cũng không cảm nhận được luôn?"

Quách Diễn nghe Lục Thính Nam nói thì suy nghĩ, nước mắt ngưu nhãn không có khả năng mất đi hiệu lực, bánh bao cũng không cảm nhận được âm khí, nói như vậy, Diêu Thịnh nhìn thấy là đồ vật gì, đó vốn không phải là ma?

Nếu như không phải là ma, vậy sẽ là thứ gì?

Quách Diễn nói với Chu Lâm Phi: "Gọi điện thoại kêu bạn học của cậu trở về."

Chu Lâm Phi không hiểu hỏi: "Hả? Các anh không phải muốn đi giải quyết con ma kia sao?"

"Đừng nói nhảm, nhanh lên." Quách Diễn nói.

Dù gì Chu Lâm Phi cũng chỉ là học sinh cấp ba, bị Quách Diễn nói như thế, liền quả quyết lấy điện thoại ra gọi điện.

Không đầy một lát sau, sau khi nhận điện thoại xong Diêu Thịnh nói mấy câu với không khí, rồi quay người chạy trở về.

Quách Diễn quả quyết lái xe rời đi.

Diêu Thịnh không hiểu hỏi: "Làm sao vậy, cứ như vậy kết thúc rồi hả?"

Quách Diễn nói: "Thứ cậu nhìn thấy vốn không phải là ma."

"Không, không phải ma... Đó là cái gì?" Diêu Thịnh không hiểu hỏi.

Quách Diễn nói: "Gần đây cậu có đi qua chỗ nào kỳ quái không? Ví dụ như khu dân cư cũ, nhà phá dở, còn có miếu thờ đại loại như thế."

"Chỗ kỳ quái?" Diêu Thịnh nghĩ một chút, lắc đầu nói. "Không có, hai tháng này em luôn ở trường hoặc ở trong nhà, không có đi qua địa phương khác."

...

Trở lại văn phòng nghiên cứu những chuyện linh dị.

Diêu Thịnh hỏi: "Em, hiện tại em phải làm gì? Cô ấy, nếu như cô ấy không phải là ma... thì là cái gì?"

Quách Diễn nói: "Bây giờ chúng tôi cũng không biết rõ cô ta là cái gì, có điều để cho an toàn, bùa hộ thân này cậu đeo lên trên người trước đi, nhớ kỹ không được lấy xuống. Nếu có vấn đề gì, phải gọi điện thoại cho chúng tôi."

"Đeo bùa hộ thân là không sao nữa hả?" Diêu Thịnh lo lắng hỏi.

Quách Diễn nói: "Có lẽ là sẽ có hiệu quả."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui