Hai người Quách Diễn đuổi theo ông ta đi ra ngoài, nhìn thấy đối phương chạy rất nhanh, băng qua đường cái liền tiến vào công ty.
Quách Diễn muốn đi vào công ty, lại bị bảo vệ của công ty cản lại, không cho vào.
Có chút bất đắc dĩ, chỉ có thể tiếp tục chờ đợi.
Trở lại trên xe, Lục Thính Nam nghi ngờ nói: "Thật sự là nghĩ mãi không hiểu, tại sao ông ta muốn ở cùng một chỗ với ma nữ chứ?"
Quách Diễn đốt điếu thuốc, nói: "Cái này ai mà biết, bất quá tôi thấy ma nữ đó, hình như rất thân với Diêu Thiên Thành, mà Diêu Thiên Thành cũng rất tin tưởng ma nữ đó."
Lục Thính Nam gãi đầu một cái nói: "Như thế à, bất quá tôi cảm giác ma nữ này đã chết rất lâu rồi."
Quách Diễn nghi hoặc. "Có ý gì? Cô ta chết lâu rồi?"
Lục Thính Nam nghi hoặc gật đầu. "Ừm, vừa rồi lúc thấy cô ta tôi liền có loại cảm giác này, luôn cảm thấy ma nữ này tựa như đã chết rất nhiều năm rồi. Nhưng chuyện này rất không hợp với lẽ thường, bình thường mà nói, mặc kệ là ai chết đi, nếu như không đi đầu thai, mà lưu lại nơi này, qua một hai năm sau, tâm trí của bọn họ không có khả năng duy trì cảm xúc giống như khi còn sống được."
"Có ý gì?"
Lục Thính Nam nói: "Nói một cách khác chính là, người sau khi chết đi hồn phách sẽ rời khỏi xác, ba hồn bảy phách rời khỏi xác, không có cách nào ngưng tụ lâu dài được, nếu như không đi đầu thai, ở nhân gian du đãng một hai năm, liền sẽ dần dần tán đi, hơn nữa hồn phách cũng không còn trọn vẹn, sẽ mất đi tâm trí, trở thành cô hồn dã quỷ mà chúng ta hay gặp phải. Nhưng ma nữ này cho tôi cảm giác đã chết rất nhiều năm, ít nhất cũng vài chục năm, nhưng cô ta lại như người thường, hồn phách đều đủ cả, chuyện này rất kỳ quái."
Quách Diễn trầm tư, hỏi: "Có phải là có đồ vật gì hoặc là phương pháp gì để bảo vệ hồn phách của cô ta được nguyên vẹn không?"
Lục Thính Nam suy nghĩ. "Không biết, tôi chưa thấy qua loại vật này, cũng chưa từng nghe qua."
...
Nhà vệ sinh trong công ty.
Diêu Thiên Thành tự giam mình trong một phòng ở nhà vệ sinh, chưa đầy một lát sau, ma nữ xuất hiện ở bên cạnh hắn.
"Thiên Thành." Ma nữ nhẹ nhàng kêu một tiếng.
Diêu Thiên Thành ngẩng đầu lên, nhìn ma nữ. "Tiểu Linh, vừa rồi hai tên kia, nói như vậy là có ý gì? Tiểu Thịnh nó nhìn thấy ảo giác là ý gì?"
Ma nữ vươn bàn tay hơi trong suốt khẽ đặt lên gương mặt của Diêu Thiên Thành, nói: "Thiên Thành, em nghĩ, đã đến lúc chúng ta phải xa nhau rồi, một năm này..."
Diêu Thiên Thành không hiểu hỏi: "Cái gì..., có ý gì? Tiểu Linh lời này của em là có ý gì? Cái gì gọi là xa nhau? Không phải em nói em sẽ không đi sao?"
Ma nữ mỉm cười, trong nụ cười tràn đầy đau khổ. "Thiên Thành, chuyện này anh có thể không hiểu được, nhưng đêm qua anh có nhớ có một bạn học của Tiểu Thịnh tới nhà không?"
Diêu Thiên Thành không rõ, kinh ngạc gật đầu. "Nhớ."
Ma nữ nói: "Vừa rồi người kia nói gần đây Tiểu Thịnh gặp ảo giác, em nghĩ Tiểu Thịnh gặp ảo giác, có lẽ chính là bạn học nữ ngày hôm qua."
"Em, em nói cái gì? Cái này sao có thể! Cái kia, nữ hài kia con bé... con bé là người thật mà."
Ma nữ lắc đầu: "Thiên Thành, hiện tại em là hồn ma, em rất rõ ràng, ngày hôm qua cô bé kia là giả, đó không phải là người, cô bé chỉ là do các người nhìn thấy ảo giác."
"Chuyện này sao có thể?"
Ma nữ nói: "Hôm qua lúc em nhìn thấy cô bé kia đã cảm thấy rất kỳ quái, nhưng không nghĩ nhiều, hôm nay nghe người kia nói như vậy em mới hiểu được, cô bé không phải là người. Em nghĩ, đây hết thảy đều là vì mặt dây chuyền của em."
"Mặt dây chuyền?" Diêu Thiên Thành theo bản năng sờ lên mặt dây chuyền trước ngực, sau đó tháo xuống, là một khối ngọc màu xanh nhạt, chỉ có phân nửa lớn khoảng bằng ngón cái, toàn thân trong suốt.
Ma nữ nói: "Thiên Thành, lúc trước khi anh đến tìm em, em thật sự rất vui, nhưng em không nghĩ tới sẽ mang đến phiền phức cho người nhà của anh. Nếu quả thật là như vậy, em tình nguyện không ở lại bên cạnh anh."
Diêu Thiên Thành lắc đầu, trên mặt không biết là đang khóc hay đang cười. "Không được, anh sẽ không để cho em đi, em chờ anh hai mươi năm, anh sẽ không để cho em rời khỏi anh, anh nợ em rất rất nhiều!"
"Thiên Thành..."
Ong ong...
Ma nữ vừa định nói chuyện, điện thoại trong túi quần Diêu Thiên Thành vang lên.
Hắn nhìn thấy là con trai Diêu Thịnh gọi tới, sau khi kết nối liền nói: "Alo?"
"Alo?" Đầu dây điện thoại bên kia là một giọng nam xa lạ. "Đây là điện thoại của con trai anh đúng không?"
"Anh là ai?" Diêu Thiên Thành từ trên chỗ ngồi đứng lên.
"Tôi là bác sĩ của bệnh viện nhân dân thành phố Đồng Châu, con của anh bị xe đụng, chúng tôi đang chở cậu ấy về bệnh viện, bây giờ đang ở trên xe cấp cứu!"
"Anh nói cái gì!" Diêu Thiên Thành trừng mắt, sắc mặt trong nháy mắt tái nhợt.
Diêu Thiên Thành không hề nghĩ ngợi, xông ra khỏi nhà vệ sinh chạy về phía bậc thang, đi xuống lầu, hắn lên xe chạy thẳng đến bệnh viện.
Hai người Quách Diễn đang đợi ở bên ngoài công ty nhìn thấy hắn vội vã rời đi, cũng vội vàng đuổi theo.
Truy theo ở phía sau, bọn họ nhìn thấy Diêu Thiên Thành tựa như bị điên mà vượt đèn đỏ.
Quách Diễn mắng: "Đậu xanh, ông này không muốn sống nữa à! Vượt đèn đỏ như thế?"
May mắn trên đường ít xe, nếu không một khi đụng vào thì coi như xong phim.
Hai người Quách Diễn cố gắng đuổi theo, đuổi theo Diêu Thiên Thành đi vào bệnh viện nhân dân thành phố Đồng Châu.
Diêu Thiên Thành dừng xe ở bên ngoài cổng cấp cứu của bệnh viện, rồi chạy thẳng vào trong.
"Tôi muốn gặp con trai tôi, tôi muốn gặp con trai tôi!" Diêu Thiên Thành phóng tới phòng phẫu thuật, đặc cần xung quanh lập tức bước đến giữ chặt hắn.
"Ngài không nên kích động, bây giờ đang phẫu thuật, ngài không thể đi vào!" Y tá bên cạnh cũng tới khuyên can.
...
Quách Diễn và Lục Thính Nam đứng ở gần cổng cấp cứu, nhìn xem tình huống ở bên trong, cũng không có đi vào.
Lục Thính Nam hỏi: "Chúng ta có nên đi vào khuyên nhủ không?"
Quách Diễn lắc đầu, trước kia còn làm bác sĩ ở bệnh viện, tình cảnh thế này hắn gặp rất nhiều, nói: "Vô dụng thôi, hiện tại ông ta đang lo lắng cho con mình, ai cũng khuyên không được đâu, để ông ta tự phát tiết một chút đi."
"Ah." Lục Thính Nam bất đắc dĩ hé miệng, chợt hỏi: "Nhưng mà không đúng nha, trên người Diêu Thịnh không phải có bùa hộ thân sao? Sao đang êm đang đẹp lại bị xe đụng?"
Quách Diễn lắc đầu, suy nghĩ một chút rồi nói: "Có thể là tình trạng gặp ảo giác đã trầm trọng hơn, bùa hộ thân cũng vô ích."
Lục Thính Nam ngẫm lại thấy cũng đúng, dù sao bùa hộ thân cũng không phải là vạn năng.
...
Náo loạn không bao lâu, Diêu Thiên Thành bình tĩnh trở lại, ngồi ở bên ngoài phòng phẫu thuật, che mặt thút thít.
Ước chừng khoảng một giờ, giải phẫu kết thúc, bác sĩ đi ra từ bên trong, nói với mọi người phẫu thuật thành công, chỉ là bị đụng gãy chân, hiện tại chân cũng đã được nối lại, trên cơ bản không có gì đáng ngại.
Diêu Thiên Thành nghe nói như thế liền nhẹ nhàng thở ra, cả người xụi lơ trên ghế, nước mắt không ngừng rơi xuống.
Sau đó, hắn đi theo con trai đến phòng bệnh.
Sau khi Quách Diễn thấy cảnh này, liền đi theo, đi đến bên ngoài cửa phòng bệnh, không có đi vào, đứng chờ ở bên ngoài.
Đợi cũng không lâu lắm, hình như Diêu Thiên Thành ở bên trong nhìn thấy hai người bọn họ, liền đi ra từ phòng bệnh, trên mặt hắn còn có nước mắt, hiển nhiên khóc rất dữ dội.
Quách Diễn nhìn hắn nói: "Hiện tại chúng ta có thể nói chuyện được không?"
Sắc mặt Diêu Thiên Thành tiều tụy. "Các người muốn hỏi cái gì?"