Quách Diễn nói: "Liên quan tới chuyện ma nữ ở bên cạnh ông."
Diêu Thiên Thành nhìn về phía bên cạnh, hình như ma nữ đang ở bên cạnh hắn.
Hai người Quách Diễn vội vàng bôi nước mắt ngưu nhãn, vừa mở mắt ra thì thấy được ma nữ.
Quách Diễn hỏi: "Nói một chút đi, rốt cuộc hai người các ngươi có chuyện gì xảy ra?"
Diêu Thiên Thành thở dài, nói: "Tiểu Linh cô ấy..."
Ma nữ thấy Diêu Thiên Thành nói không ra lời, liền nói thay: "Tôi là Diệp Linh, là bạn học cao trung của Thiên Thành, cũng là mối tình đầu của anh ấy, bất quá hai mươi năm trước tôi đã chết rồi."
"Hai mươi năm trước!" Lục Thính Nam kinh ngạc. "Thế nhưng, vì sao cô không bị điên?"
Diệp Linh mỉm cười, mí mắt buông xuống. "Đó là vì hai mươi năm trước lúc tôi chết, cũng không biết thế nào, nhập vào một khối ngọc. Sau đó mười chín năm này tôi luôn ở bên trong khối ngọc kia, nhìn xem thế giới bên ngoài. Mãi đến khi đến một năm trước, có một lần Thiên Thành anh ấy tình cờ mua khối ngọc kia làm thành mặt dây chuyền."
Diêu Thiên Thành lấy ra mặt dây chuyền trong quần áo, nói: "Chính là cái này."
"Lúc ấy tôi nhìn thấy Thiên Thành thật sự rất vui vẻ, tôi không nghĩ tới sẽ gặp lại anh ấy, cho dù là lấy loại hình thức này, nhưng tôi thật sự rất vui vẻ. Một năm nay, Thiên Thành anh ấy bồi tôi làm rất nhiều chuyện mà lúc trước tôi muốn làm, tôi rất vui."
Diêu Thiên Thành cười khổ một tiếng. "Nói ra các người không tin, lúc ấy tôi bị cô ấy dọa đến sắp phát điên, rất may về sau cô ấy giải thích với tôi, tôi cũng nghĩ thông, sau đó cứ như vậy."
Quách Diễn hỏi: "Cho nên các người ở cùng nhau đã được một năm rồi?"
Một người một ma đều gật đầu.
Giờ phút này Lục Thính Nam nhìn chằm chằm vào mặt dây chuyền trước ngực của Diêu Thiên Thành, ánh mắt chưa dời khỏi nó.
Quách Diễn hỏi: "Vậy chuyện Diêu Thịnh xuất hiện ảo giác, có liên hệ với cô sao?"
Diệp Linh lắc đầu: "Ngay từ đầu tôi không biết chuyện này, đêm qua thấy cô gái kia tôi đã cảm thấy rất kỳ quái, sau đó nghe anh nói những lời kia tôi mới biết được thì ra cô ta là ảo giác."
Quách Diễn kinh ngạc, nghi hoặc hỏi: "Cho nên Diêu Thịnh xuất hiện ảo giác không phải do cô tạo thành?"
Diệp Linh lắc đầu. "Tôi sẽ không làm như thế, Tiểu Thịnh nó là con trai của Thiên Thành, sao tôi có thể làm tổn thương nó được?"
Diêu Thiên Thành cũng kiên định nói: "Tôi tin tưởng Tiểu Linh sẽ không làm như thế."
Quách Diễn không rõ. "Nếu không phải là cô, vậy Diêu Thịnh xuất hiện ảo giác là chuyện gì xảy ra?"
"Hoàn toàn chính xác không phải là cô ta." Lúc này, Lục Thính Nam đứng ở bên cạnh vẫn chưa nói một lời nào, bỗng nhiên lên tiếng.
Bị ba người nhìn chằm chằm, làm Lục Thính Nam có chút đỏ mặt.
"Bánh Bao, cậu suy nghĩ ra rồi?"
Lục Thính Nam chỉ vào mặt dây chuyền trước ngực Diêu Thiên Thành, nói: "Có lẽ là do khối ngọc Nhân Duyên Bạn Sinh Thạch này gây ra."
"Cái quái gì?" Quách Diễn nhíu mày hỏi.
"Ah." Lục Thính Nam nghĩ nghĩ, giải thích nói. "Đúng rồi, mặt dây chuyền này của ông ta gọi là Nhân Duyên Bạn Sinh Thạch..."
Quách Diễn gấp đến chậc lưỡi. "Tôi không hỏi cậu cái này, tôi muốn hỏi cậu là chuyện gì xảy ra!"
Lục Thính Nam nói: "A, ý của tôi chính là, Diêu Thịnh xuất hiện ảo giác, còn có đêm qua xuất hiện nữ sinh ảo giác kia, hoàn toàn là do mặt dây chuyền gây ra, cùng với Diệp Linh không có quan hệ."
Diêu Thiên Thành nghe nói như thế, quả quyết giật mặt dây chuyền trên cổ xuống, cùng với Diệp Linh liếc nhìn nhau.
Lục Thính Nam nhìn thấy sắc mặt bọn họ đều đang nghi hoặc, giải thích nói: "Tôi nhìn thấy qua trên một quyển sách cổ, loại ngọc này gọi là Nhân Duyên Bạn Sinh Thạch, được một loại đá nhân duyên tạo thành."
Quách Diễn nghi ngờ nói: "Đá nhân duyên này, cùng với Nhân Duyên Bạn Sinh Thạch... Khác nhau ở chỗ nào?"
Lục Thính Nam tiếp tục giải thích: "Đá nhân duyên có tác dụng có thể giúp người ta tìm được một nửa chân chính kia của mình, hơn nữa còn có thể mang đến số đào hoa."
"Vậy đồ vật này thì sao?" Quách Diễn chỉ vào mặt dây chuyền hỏi.
"Nhân Duyên Bạn Sinh Thạch, chỉ là một loại sản phẩm của đá Nhân Duyên, vật này có chỗ tốt duy nhất chính là có thể giúp người ta mang đến số đào hoa, nhưng số đào hoa này là số đào hoa giả, cũng không phải là thật. Chính là làm cho người ta sinh ra ảo giác, để người ta gặp được cô gái hoàn mỹ ở trong lòng mình, nhưng cô gái này hoàn toàn chỉ là ảo giác mà thôi, đều là giả."
Quách Diễn nghe hiểu. "Cho nên, bởi vì khối tảng đá vụn này, mới khiến Diêu Thịnh nhìn thấy cô gái mà cậu ta thích?"
Lục Thính Nam gật đầu: "Ừm, chính là như vậy."
Diêu Thiên Thành nghi hoặc hỏi: "Thế nhưng, con trai tôi xảy ra tai nạn giao thông là xảy ra chuyện gì?"
Lục Thính Nam tiếp tục giải thích: "Loại đá Nhân Duyên Bạn Sinh Thạch này sẽ làm người tiếp xúc sinh ra ảo giác dĩ giả loạn chân, một khi người này không thể tiếp thu được loại ảo giác này, thì sẽ lâm vào hỗn loạn, thậm chí là phát điên."
Diêu Thiên Thành không hiểu. "Thế nhưng vì sao tôi không bị điên?"
Ánh mắt Lục Thính Nam chuyển đến trên người Diệp Linh ở bên cạnh nói: "Bởi vì ông có cô ta, mặc dù hiện tại cô ta là hồn ma, nhưng khối Bạn Sinh Thạch này hình như đã chấp nhận cô ta chính là ảo giác của ông, mà ông cũng tiếp nhận cô ta ở bên cạnh mình, cho nên, ông không có việc gì."
Diêu Thiên Thành nhìn chằm chằm vào Bạn Sinh Thạch, lại nhìn Diệp Linh một chút, hốt hoảng hỏi: "Vậy tôi, vậy tôi nên làm gì bây giờ?"
Quách Diễn nói: "Đưa tảng đá vụn này cho chúng tôi đi, chúng tôi sẽ giúp ông xử lý."
"Thế nhưng Tiểu Linh cô ấy..."
"Thiên Thành." Diệp Linh cắt ngang lời hắn, vừa cười vừa nói. "Thiên Thành, một năm này, thật sự cám ơn anh, em ở trong khối ngọc này mười chín năm, em chưa hề nghĩ tới có thể gặp lại anh lần nữa. Em có một năm hồi ức này là đã quá đủ rồi, anh không nợ em gì cả, hai mươi năm trước là do em không cẩn thận gây ra chuyện ngoài ý muốn, không liên quan gì đến anh hết. Một năm này, em thật sự rất vui."
"Thế nhưng là..." Diêu Thiên Thành tựa như vẫn không muốn buông tay.
Quách Diễn vỗ vai hắn, nói: "Diêu tiên sinh, đã đến lúc phải buông tay. Tôi biết những lời này không đến lượt tôi nói, nhưng ông phải hiểu, bây giờ ông đã thành gia lập nghiệp, con trai cũng lớn, ông cũng không thể ở cùng một chỗ với cô ta là một người chết được? Như vậy có công bằng với vợ con của ông không?"
"Thế nhưng cũng không công bằng với Tiểu Linh a!"
Quách Diễn cười khổ một tiếng. "Diêu tiên sinh, ông phải hiểu được một chuyện. Người ma khác nhau."
Diêu Thiên Thành há hốc mồm, rốt cuộc không nói ra lời.
Người ma khác nhau, người ma khác nhau a...
Diệp Linh dùng hai tay trong suốt sờ lên mặt đã có nhiều nếp nhăn của Diêu Thiên Thành, nhắm mắt lại hôn lên môi hắn, nói: "Thiên Thành, hẹn kiếp sau chúng ta gặp nhau, được không?"
Diêu Thiên Thành khóc tràn đầy nước mắt.
Sau đó, thân ảnh Diệp Linh lóe lên một cái rồi biến mất, tựa hồ đã tiến vào đá Nhân Duyên Bạn Sinh Thạch.
Lúc Quách Diễn nhận lấy đá Nhân Duyên Bạn Sinh Thạch từ trong tay Diêu Thiên Thành, đối phương nắm chặt sợi dây, nhưng cuối cùng vẫn buông tay.
Quách Diễn nói: "Sự tình chúng tôi đã giải quyết, sau này chúng tôi sẽ không tới quấy rầy các người nữa, nếu còn có việc, có thể gọi điện thoại cho chúng tôi, chúng tôi sẽ giúp ông giải quyết."
Diêu Thiên Thành tiếp nhận danh thiếp, không nói gì, nhẹ gật đầu, rồi đi vào phòng bệnh.
...
Quách Diễn cầm khối Bạn Sinh Thạch này rời khỏi bệnh viện, lắc đầu một cái, vừa định lên xe, hắn ngẩng đầu nhìn lên, nhìn thấy một cô gái, làm hắn trợn tròn đôi mắt, trái tim lập tức cuồng loạn không ngừng.
Hắn biết mình nhìn thấy chính là ảo giác do đá Bạn Sinh Thạch gây ra, nhưng hắn không thể nào dời mắt được, bởi vì dáng người của cô gái này thật sự rất đẹp, hơn nữa, hơn nữa quan trọng nhất là... Không mặc quần áo!