Lúc Dương Bùi tỉnh lại, phát hiện sau gáy mình rất đau, giống như bị thứ gì đập vào.
"CMN, đau quá!" Hắn che đầu, sắc mặt dữ tợn kêu thảm một tiếng.
Hắn nhịn đau cứng rắn đứng lên, vịn tường, mở mắt ra, phát hiện mình đang ở một nơi lạ lẫm nhưng lại khá quen.
"Đây con mẹ nó là chỗ nào?" Hắn ngẩng đầu nhìn song sắt quen thuộc ở phía ngoài hành lang, nghi hoặc một tiếng. "Phòng tạm giam?"
"Tại sao mình lại ở chỗ này?" Dương Bùi nhíu mày, khắp khuôn mặt là vẻ nghi hoặc, hoàn toàn không rõ tại sao mình lại xuất hiện ở đây.
Dựa vào vách tường hít thở sâu hồi hồi, cái ót đau đớn đã dịu lại.
Đầu óc vốn mơ hồ đã trở nên rõ ràng.
Hắn nhớ rõ đêm qua mình ở trong nhà đến mười một giờ rưỡi liền lên giường đi ngủ, nhưng bây giờ là tình huống thế nào? Tại sao mình lại ở trong phòng tạm giam của cục cảnh sát?
Còn có, cái ót mình là chuyện gì xảy ra? Là bị ai đánh sao?
Chẳng lẽ hôm qua nhà mình bị trộm đột nhập? Không đúng, nếu như bị trộm đột nhập, bị giam phải là những tên cướp chứ, chứ không phải là mình?
Vấn đề liên tiếp ở trong đầu hắn nổ tung, hắn hoàn toàn không rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
"Dương đội, anh tỉnh rồi." Lúc này bên ngoài song sắt phòng giam, xuất hiện một thân ảnh quen thuộc.
Dương Bùi ngẩng đầu nhìn lên, thấy là Lý Hoa tiểu tử vừa mới tới đội cảnh sát hình sự, mới tốt nghiệp từ trường cảnh sát, liền đi đến song sắt bên cạnh, hô: "Tiểu tử cậu tới thật đúng lúc, nhanh, mở cửa để cho tôi ra ngoài, đầu tôi không biết bị ai đánh, đau đến không chịu được."
Sắc mặt Lý Hoa khó xử nói: "Dương đội, tôi không có quyền lực thả anh ra ngoài."
Dương Bùi khó chịu nói: "Tiểu tử cậu có ý gì? Cái gì gọi là không có quyền lực thả tôi ra ngoài? Còn có, sao tôi lại bị giam ở trong này?"
Lý Hoa cười khổ, hỏi: "Dương đội, anh đừng nói với tôi chuyện tối hôm qua anh quên hết rồi?"
Dương Bùi không hiểu. "Buổi tối hôm qua? Buổi tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì?"
Lý Hoa không nói thêm gì nữa, tùy tiện qua loa nói cho có lệ: "Dương đội, tôi còn có việc, đi trước đây."
"Này này này, tiểu tử cậu chớ đi a!" Dương Bùi hô lên, thế nhưng Lý Hoa cũng không quay đầu lại liền rời đi.
Dương Bùi mơ hồ rồi, không rõ tình huống bây giờ như thế nào, vì sao mình lại bị nhốt ở phòng giam trong cục cảnh sát?
"Cậu tỉnh rồi." Đang lúc hắn nghi hoặc không hiểu chuyện gì, một giọng nói quen thuộc lại xuất hiện ở bên ngoài phòng giam.
Dương Bùi quay người nhìn lên, nhìn thấy trước mắt là một tên để râu quai nón, người này là phó đội trưởng cảnh sát hình sự, tên là Vương Long Phi.
Dương Bùi cười nói: "Lão Vương, anh tới rồi, nhanh thả tôi ra ngoài, nhốt tôi ở nơi này là có ý gì?"
Vương Long Phi nghiêm túc thận trọng, nói với hai người ở sau lưng: "Đưa hắn đến phòng thẩm vấn."
Hai cảnh sát hình sự ở phía sau hắn mở ra cửa phòng giam, lấy còng tay, nói với Dương Bùi: "Xin lỗi Dương đội, xin anh phối hợp một chút."
Dương Bùi không hiểu hỏi: "Có ý gì? Tại sao phải còng tay tôi?"
Vương Long Phi nhìn chằm chằm Dương Bùi, một đôi mắt lăng lệ dọa người. "Lão Dương, phối hợp một chút."
Dương Bùi nhíu mày, nắm tay co lại, hỏi: "Phối hợp cái gì? Các người thế này là sao? Lão Vương, anh không giải thích với tôi một chút sao? Sao tôi lại bị giam ở chỗ này? Hiện tại vì sao lại muốn còng tay tôi, còn muốn mang tôi đi phòng thẩm vấn? Lão Vương, tôi phạm vào chuyện gì mà anh lại đối xử với tôi như vậy?"
Vương Long Phi nhíu mày: "Cậu đừng giả ngu với tôi."
"Tôi giả ngu?" Dương Bùi không hiểu. "Tôi giả ngu cái gì, anh nói cho rõ!"
Vương Long Phi một bộ dạng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép. "Lão Dương, đã đến lúc này rồi mà cậu còn muốn giả vờ mất trí nhớ hay sao? Tôi khuyên cậu tốt nhất hiện tại nên ngoan ngoãn đi vào phòng thẩm vấn với tôi, khai báo hết tất cả, như vậy tôi còn có thể xử lý nhẹ với cậu, nếu như cậu muốn phản kháng, tôi không ngại ép buộc cậu tiến vào phòng thẩm vấn."
"Tôi..." Dương Bùi vừa định nói chuyện, Vương Long Phi liếc xéo hắn một cái, cả giận nói: "Còng hắn lại!"
Nhìn thấy Vương Long Phi rời đi, mặc dù Dương Bùi không tình nguyện, nhưng vẫn phối hợp để bọn họ còng tay, trong lòng nghi ngờ: Đây con mẹ nó rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?
Đi theo bọn họ vào phòng thẩm vấn, Dương Bùi ngồi ở trên ghế phạm nhân, còng tay vẫn như cũ, không có mở ra.
Hắn nhìn màn hình thủy tinh xuyên thấu trong phòng thẩm vấn, thực sự không rõ rốt cuộc là chuyện gì xảy ra.
Chưa đầy một lát, Vương Long Phi cầm laptop tiến vào phòng thẩm vấn, vừa đóng cửa, đem máy tính đặt xuống trên mặt bàn, nói: "Lão Dương, chúng ta cũng là đồng nghiệp nhiều năm, quy củ của nơi này chắc là cậu đã rõ, tôi không nhiều lời với cậu nữa. Khai ra hết đi, vì sao làm như vậy."
Dương Bùi giờ phút này đã có chút khó chịu, hỏi: "Làm, làm cái gì? Tôi khai cái gì? Lão Vương, những lời này của anh rốt cuộc là có ý gì? Đêm qua đã xảy ra chuyện gì? Tại sao lại muốn bắt tôi? Tôi cho anh biết, nếu như đây chỉ là một trò đùa ác, tôi hi vọng các người tranh thủ thời gian kết thúc, tôi không muốn chơi!"
Vương Long Phi không nóng nảy, sắc mặt không đổi đốt điếu thuốc, nhíu mày hỏi: "Không muốn thừa nhận?"
Dương Bùi trừng mắt tức giận nói: "CMN, tôi cái gì cũng không làm cậu bảo tôi thừa nhận cái gì?"
"Cái gì cũng không làm?" Vương Long Phi mặt không thay đổi gõ bàn phím laptop, sau đó chuyển màn hình về phía Dương Bùi. "Nhìn kỹ một chút, người trong camera giám sát là ai."
Dương Bùi nhìn chằm chằm màn ảnh laptop, phía trên đó là một cái video theo dõi.
Địa điểm trong camera giám sát hình như là một quán cơm khuya, thời gian là rạng sáng ba giờ mười phút.
Bên trong quán cơm nhỏ không có nhiều khách, chỉ có một mình nữ chủ quán, cùng với một số người trực ca đêm đến mua bữa ăn khuya. Ước chừng qua nửa phút. Bên trong camera giám sát xuất hiện một người nam, nam nhân này mặc áo cộc màu đen, đội nón lưỡi trai màu đen, trong tay còn cầm theo một thanh đao được tờ báo bao bọc lại.
Nam nhân tiến vào quán cơm nhỏ, không nói hai lời, trực tiếp xuất đao ra, hướng về nữ chủ quán ở phía sau quầy bắt đầu điên cuồng chém vào, nữ chủ quán bị dọa sợ, bất quá may mắn có quầy hàng cản trở, nữ chủ quán cũng phản ứng rất nhanh, tránh thoát được đao thứ nhất.
Sau đó nam nhân muốn tiến vào quầy hàng, kết quả nữ chủ quán thừa cơ trốn vào một căn phòng phía sau quầy hàng, sau đó đóng cửa lại.
Nam nhân bắt đầu điên cuồng đạp cửa, bất quá đó là cửa sắt, không dễ dàng đá văng như vậy.
Người bên trong quán cơm nhỏ thấy được cảnh này đều bỏ chạy. Cũng không biết qua bao lâu, nam nhân cuối cùng cũng đạp được cửa văng ra, nhưng lúc đó cảnh sát cũng đã xuất hiện ở trong quán cơm, trực tiếp móc ra gậy cảnh sát đánh vào phía sau đầu nam nhân, trong nháy mắt nam nhân ngã xuống đất ngất đi.
Dương Bùi thấy cảnh này, theo bản năng sờ lên phía sau đầu mình.
Theo nam nhân té xỉu, Dương Bùi từ trong camera giám sát thấy được mặt của nam nhân ngã xuống đó, đương nhiên đó chính là hắn.
"Làm sao..." Dương Bùi trừng to hai mắt, khó có thể tin được, ngẩng đầu nhìn về phía Vương Long Phi, nói: "Lão Vương, cái này, tên này là ai? Vì sao..."
Vương Long Phi nói: "Vì sao cùng cậu giống nhau? Bởi vì đó chính là cậu!"
"Không có khả năng! Đây không phải là tôi!"
"Cậu chính là từ bên kia bị bắt tới đây, cậu nói người này không phải là cậu, cậu cảm thấy tôi sẽ tin sao?"