Editor: Heidi Tran
Chương 4: Chết đuối (4) - Không có ai
Để hai tấm ảnh trắng đen trên tư liệu xa ra, hoàn toàn không nhìn ra được gì, nhưng để cùng một chỗ, như thế vừa so sánh liền nhìn ra vấn đề.
Mặt mũi của hai nữ sinh này thật quá giống.
Đặc biệt là mặt và trán của hai người này, gần như được khắc ra từ trong một mô hình, mắt hai người đều là hai mí, gần khóe mắt cũng hơi nhếch lên, nhìn qua có chút phủ mị.
Lại thêm hình trong giấy chứng nhận để tóc ngang trán, cho nên nhìn trán của hai người rất giống nhau, trên cơ bản giống nhau như đúc, không có gì khác biệt.
Trừ cái đó ra, khuôn mặt của hai người cũng không khác nhau lắm, đều là mặt trái xoan, gương mặt gầy.
Khác biệt duy nhất chính là miệng của hai người, miệng của Dư Phỉ có chút hướng ra ngoài, cho nên bờ môi hơi dày, dáng người hơi cao.
Môi của Chu Thanh Nhã mỏng hơn nhiều, từ chỉnh thể mà nói, Chu Thanh Nhã đẹp hơn Dư Phỉ một chút.
Quách Diễn đốt điếu thuốc, không chút hoang mang nói: "Đây chính là điểm liên quan giữa hai người kia đi."
"Ừm." Lục Thính Nam khẽ vuốt cằm.
Quách Diễn híp mắt nói: "Xem ra mục tiêu của con ma này rất rõ ràng."
"Ừm, đúng là rất rõ ràng." Lục Thính Nam đẩy mắt kính đang nghiêng xuống trên sống mũi.
Quách Diễn phân tích nói: "Xem chừng con ma biết bộ dáng này nên mới kéo hai nữ sinh này vào trong hồ bơi. Trước đó Lý Thiên Hải đã nói qua, một tháng trước lúc hắn mở party ở hồ bơi, trong hồ có rất nhiều nam nữ đang bơi lội, nhưng chỉ có Chu Thanh Nhã chết. Sau này hai người bạn học của hắn tới, cũng chỉ có Dư Phỉ chết."
Lục Thính Nam nói: "Vậy chính là nói, con ma nhận ra gương mặt này, cho nên mới làm như vậy."
Quách Diễn gật đầu. "Rất có thể dáng dấp mẹ ruột của con ma có điểm giống với hai người này, cho nên con ma mới tưởng lầm xem các cô ấy thành mẹ của nó. Có điều đây cũng chỉ là phỏng đoán thôi, rốt cuộc có phải như vậy hay không thì còn phải chờ đi điều tra đã."
Lục Thính Nam nhìn tư liệu chằm chằm, nói: "Như thế, nói không chừng con ma này chỉ vừa mới thức tỉnh lệ quỷ, hiện tại lại nhận định mục tiêu đi giết người, về sau có khả năng sẽ giết người tùy ý."
Quách Diễn nói: "Ừm, cũng rất có thể, khu biệt thự bên kia đoán chừng sẽ không tìm thấy đầu mối nào hữu dụng, không bằng đi một chuyến đến nhà của hai người này xem một chút đi. Nếu con ma giết người vì khuôn mặt của Chu Thanh Nhã và Dư Phỉ, trong nhà của hai người kia có lẽ có vấn đề."
"Nhìn xem nhà ai tương đối gần, chúng ta đi xem trước."
"Chu Thanh Nhã là người Đồng Châu, có lẽ nhà ở ngay Đồng Châu." Lục Thính Nam nói.
"Vậy trước tiên đi tìm Chu Thanh Nhã, nếu trong nhà của Chu Thanh Nhã không có manh mối, lại đi tìm Dư Phỉ." Quách Diễn ném điếu thuốc đã hút còn một nửa trong tay.
"Được, bất quá chúng ta đi thế nào, hơn nữa lại không biết địa chỉ nhà của Chu Thanh Nhã." Lục Thính Nam hỏi.
Quách Diễn liếc mắt. "Cậu ngốc à, trên tư liệu không có viết sao!"
"Thật sao?" Lục Thính Nam cúi đầu nhìn, phát hiện dưới tư liệu đúng thật là có địa chỉ nhà của Chu Thanh Nhã, sau đó xấu hổ cười một tiếng. "Không để ý mà, không nhìn thấy."
"Cho nên, chúng ta lại muốn giả trang làm bạn học của người chết?" Lục Thính Nam hỏi tiếp.
"Nói nhảm." Quách Diễn khởi động xe, chuẩn bị xuất phát, lúc này hắn nghĩ tới một chuyện. "Đúng rồi, cậu gọi cho Lý Thiên Hải, để hắn thông báo cho người bên Vật Nghiệp, hút hết nước trong hồ bơi, miễn cho lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Thuận tiện nói cho hắn biết chúng ta có đầu mối."
"Vì sao muốn nói với hắn về chuyện này?" Lục Thính Nam không hiểu, trước kia lúc tiếp nhận bản án cũng chưa hề nói chuyện với đương sự như vậy.
Quách Diễn nói: "Hắn trả nhiều tiền như vậy, dù sao chúng ta cũng phải phục vụ đến nơi đến chốn một chút, cậu nói có phải không."
Lục Thính Nam không phản bác được, nhíu mày, chỉ có thể cầm điện thoại lên yên lặng bấm số của Lý Thiên Hải.
...
Nửa giờ sau, xe của hai người Quách Diễn chạy tới một khu dân cư khai phá ở phía nam Đồng Châu.
Địa chỉ nhà của ChuThanh Nhã ngay ở trong tiểu khu này.
Hai người dừng xe lại ven đường, Lục Thính Nam chỉ vào khu nhà ở phía đông nói: "Nhà của Chu Thanh Nhã ở ngay khu này đi thẳng đến tầng ba."
"Đi, xuống xe."
Quách Diễn sửa sang lại kiểu tóc của mình, tóc vốn chảy vuốt lên giờ đã được vuốt đến trên trán, nhìn xem trẻ tuổi hơn một chút.
"Nhìn tôi như vậy có phải trẻ hơn rất nhiều không, rất đẹp trai!" Quách Diễn hỏi.
Lục Thính Nam đeo kính mắt, quải ba lô, trông rất trẻ, liếc mắt nhìn qua nói: "Thật xấu."
Quách Diễn bĩu môi cười một tiếng, "Không như cậu bánh bao mặt xấu."
"..." Lục Thính Nam muốn đánh người.
Hai người cũng không phải lần đầu tiên làm loại chuyện này, nếu trong lúc đi điều tra tuổi tác của người chết không chênh lệch là mấy so với bọn họ, bọn họ đều sẽ giả mạo thành bạn học của người chết, sau đó tiến hành điều tra.
Lần này tự nhiên tình huống cũng giống vậy.
Hai người tới cửa nhà của Chu Thanh Nhã.
Cốc cốc cốc.
Gõ cửa một cái, không có động tĩnh.
Cốc cốc cốc... Lại gõ cửa thêm lần nữa, bên trong vẫn không có động tĩnh.
"Không có ai à? Có phải đến nhầm chỗ không?" Lục Thính Nam hỏi.
Quách Diễn nhìn địa chỉ trên tư liệu. "Không sai, chính là nơi này."
"Vậy sao không có ai."
Cốc cốc cốc!
Quách Diễn gõ cửa phòng lần nữa.
Két cạch, lúc này cửa mở, chỉ là không phải cửa trước mặt bọn họ, mà là cửa nhà hàng xóm ở sau lưng bọn họ.
Từ bên trong một cụ già khoảng sáu bảy mươi tuổi đi ra, đầu đầy tóc xám, mở miệng nói: "Đừng gõ nữa, bên trong không có ai đâu."
Quách Diễn và Lục Thính Nam liếc nhìn nhau hỏi: "Ông ơi, nhà bọn họ có phải đi ra ngoài rồi không?"
Giọng điệu của ông cụ bình thản nói: "Cái gì đi ra ngoài, trong này không có người ở."
"Không có người ở?" Quách Diễn kinh ngạc. "Làm sao... Thế nhưng, nơi này không phải là nhà của Chu Đức Khang sao?"
Ông cụ nói: "Là nhà của Tiểu Chu không sai, nhưng ba năm trước đây bọn họ đã không ở đây rồi."
"Bọn họ dọn đi rồi?"
Ông cụ nói: "Cái gì dọn đi rồi, tôi nói là bọn họ đã chết rồi."
"Chết rồi?" Quách Diễn không rõ ràng đây là tình huống gì.
Ông cụ không giải thích, hỏi: "Hai người các cậu tới đây làm gì, tìm nhà của Tiểu Chu để làm gì?"
Quách Diễn nói: "Chúng tôi là bạn học của Chu Thanh Nhã con gái của Chu Đức Khang, mới từ nơi khác trở về, muốn tới đây hỏi thăm."
Ông cụ ồ một tiếng, "Thế à, vậy các cậu không cần tìm ở chỗ này, ba năm trước đây nhà bọn họ đều đã chết đuối, chỉ còn lại con bé, hiện tại cũng không ở nơi này."
"Chết đuối?" Quách Diễn nghi hoặc hỏi. "Ông nói cha mẹ của Thanh Nhã đều chết đuối?"
Ông cụ thở dài, nói: "Đúng vậy, ba năm trước đây hai người này đã chết đuối, ngay tại bên sông Bắc Cảng, cũng không biết chuyện gì xảy ra, nghe nói, bọn họ lái xe bị đâm rơi xuống nước, trực tiếp chết đuối, không nổi lên trên."
Quách Diễn không nghĩ tới sẽ nhận được tin tức như vậy, chợt hỏi: "Ông ơi, vậy ông có biết về sau Chu Thanh Nhã chuyển đến đâu không?"
Ông cụ lắc đầu. "Cái này sao tôi biết được."
"Vậy ông có biết nhà cô ấy có họ hàng gì không ạ?"
Ông cụ nói: "Tôi cùng nhà Tiểu Chu không quen, tôi không biết. Các cậu cũng đừng đến đây hỏi nữa, nơi này không có ai đâu, đi thôi."
"Cám ơn ông." Quách Diễn nhẹ gật đầu.
Hai người bọn họ không công mà lui, trở lại trên xe.
Lục Thính Nam ngồi bên tay lái phụ, nghi ngờ nói: " Ba mẹ của Chu Thanh Nhã vậy mà đã chết rồi, hơn nữa đã chết cách đây ba năm, bây giờ nên làm gì đây? Cậu nói xem, con ma này có thể có quan hệ đến chuyện ba mẹ của Chu Thanh Nhã chết đuối không?"
Quách Diễn nhìn gương vuốt tóc, hỏi: "Cậu cảm thấy thế nào?"
Lục Thính Nam lắc đầu nói: "Tôi cảm thấy giữa hai bên không có quan hệ, đoán chừng lúc trước cha mẹ cô ta bị chết đuối có lẽ là chuyện ngoài ý muốn. Đầu năm nay xảy ra tai nạn giao thông nhiều như vậy."
Quách Diễn quay đầu nói: "Chuyện này không có quan hệ gì với chúng ta, chúng ta chỉ cần giải quyết con ma kia là được. Còn nơi này không có manh mối, vậy chúng ta đi điều tra tiếp."
"Làm sao điều tra? Ba mẹ cô ta đều đã chết rồi, chúng ta cũng không biết trong nhà cô ta còn có người thân nào không."
Quách Diễn cười một tiếng. "Chuyện này đơn giản, lúc trước có người đến nhận thi thể của Tuần Thanh Nhã, người đến nhận thi thể, chắc là người thân của cô ta."
"Nhưng mà những thứ này không phải lấy không được sao, anh họ cậu dễ dàng lấy được hồ sơ của người chết, nhưng hồ sơ người sống đều có quy định, không thể tùy tiện lấy ra cho người khác xem." Lục Thính Nam hỏi.
"Chuyện này tôi tự nhiên có biện pháp."