Hồ Sủng Nương Tử Đừng Trêu Chọc Hoa Đào Nữa!

Sáng sớm, trên đường đã bắt đầu một ngày huyên náo.

Phượng Cửu u nhàn nhạt nhìn ra ngoài cửa sổ, thanh âm buồn bực “Hài tử khiến người ta đau lòng như vậy, vẫn là đi rồi sao?”

Ánh mắt Kính lóe lên, ý vị thâm trường nói “Đi rồi.”

Rõ ràng là hắn cũng không nói cho Phượng Cửu U biết tin tức Vũ Mặc đã chết.

“Có thể đi đâu chứ, hài tử đi được mấy bước liền thở hổn hển như hắn, có thể đi đâu được?” Thanh âm nhàn nhạt, giống như đang nghĩ gì.

Kính khẽ nhấp môi mỏng, nói “Ngươi không trách hắn?”

Nghe vậy, Phượng Cửu U quả thực đã lắc đầu “Có một chút, nhưng hắn làm như vậy, hẳn là có nguyên nhân, mặc dù thời gian ở chung không lâu, nhưng ta khẳng định, hắn rất thiện lương, thậm chí còn nhát gan nữa.”

Trong đôi mắt hoa đào hiện ra ý cười lạnh lùng, lại có thêm quang mang xanh thẫm.

“Khách quan, ngài có khách.” Tiểu nhị mang khăn lau trên vai xuất hiện ở cửa phòng còn chưa đóng, cung kính nói.


Nhìn thoáng qua Phượng Cửu U muốn rời đi, đưa tay kéo lại, cười nhạt một tiếng, nói “Không có gì giấu ngươi cả.”

Phượng Cửu U đỏ mặt, đáp một tiếng, tùy tiện để Kính lôi kéo mình ngồi xuống.

“Mời nàng vào đi.”

Chỉ lát sau, có một nữ tử diêm dúa phong tư trác tuyệt đứng trước cửa, nhìn chằm chằm vào hai bàn tay đặt chung một chỗ.

Phượng Cửu U thấy thế, cố gắng muốn rút tay về, khó nhịn, khí lực này hoàn toàn không cùng một đẳng cấp với mình.

“Ca.” Tử Vân nước mắt lưng tròng, uất ức mân mê đôi môi đỏ mọng.

Nghe vậy, thân thể Phượng Cửu U cứng đờ, thanh âm này, thanh âm này vì sao lại giống với giọng nữ tử khi nàng bị nhét vào trong bao bố thế.

Nhìn Tử Vân đầy khiếp sợ, Phượng Cửu U gần như là kinh hô thành tiếng.

Đương nhiên, Tử vân đặt toàn bộ lực chú ý vào bàn tay đang nắm lấy nhau của Kính và nàng, lại không chú ý đến ánh mắt này.


“Ca ~!” Thấy Kính thờ ơ, Tử Vân hơn dỗi gọi lại một lần nữa, làm bộ sắp nhào vào trong ngực Kính, lại bị cánh tay từ trong không khí vươn ra kéo lại.

Người xuất hiện từ trong không khí lấy thế sét đánh không kịp bưng tai nhào vào trong ngực Phượng Cửu U, học theo ngữ khí của Tử Vân, hơn dỗi gọi “Tiểu U U ~~!”

Nhìn kỹ lại, Phượng Cửu U bất đắc dĩ cười một tiếng “Nghiên Yên.”

Dường như hoàn toàn không cảm nhận được ánh mắt oán hận phía sau, một luồng ghen tuông từ phía sau người phượng Cửu U b ắn ra, Nghiên Yên ngửi thấy, cọ cọ trong ngực Phượng Cửu U mấy cái, dư quang quét qua chỗ bàn tay nắm lấy nhau, hơi ngẩn ra, kinh hô “Mé! Hai người tình đầu ý hợp rồi?”

Câu này vừa nói ra, trên mặt ba người còn lại liền biến sắc, Phượng Cửu U đương nhiên là đỏ mặt, muốn rút tay về, trên khuôn mặt anh tuấn của Kính thoáng đỏ, cũng gắt gao nắm chặt không buông.

“Nha đầu, ta sẽ chịu trách nhiệm với ngươi.” Kính vẫn luôn không nói gì đột nhiên lên tiếng.

Sắc mặt Tử vân đã khó con đến mức gần như dữ tợn.

Mà Nghiên Yên lại nháy mắt với Phượng Cửu U, nói “Nha đầu, ngươi còn lên xe trước trả tiền sau đấy.”

Lúc này, Phượng Cửu U cuối cùng cũng thoát được gông cùm của Kính, hung hăng trừng về phía nam nhân một bộ vân đạm phong khinh một bên, nói “Ai cần ngươi chịu trách nhiệm!”

Dứt lời, liền đứng dậy đi ra ngoài, khi đi qua Tử Vân đã sững sờ, nhìn nàng ta một cái thật sâu, rồi mới cất bước rời đi.

Nghiên Yên thấy Kính vẻ mặt lạnh nhạt nói “Xem ra, đường tình của người còn rất gập ghềnh.”

Nghe vậy, Kính mặc nhiên cười.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận