Hồ Sủng Nương Tử Đừng Trêu Chọc Hoa Đào Nữa!

Dần dần, hồ ly trên đường nhiều hơn, có hồ ly ba bốn đuôi, có bốn năm đuôi, có con thành hình người mĩ lệ.

Cũng không thấy hồ ly nhìn bằng ánh mắt tôn kính nữa, càng vào sâu hồ ly hình người càng nhiều, họ càng thể hiện ra vẻ bình thường hơn.

Đi như vậy, đừng nói là cửu vĩ bạch hồ, đến lục vĩ cũng chỉ nhìn thấy một con, phía sau còn có một đám hồ ly hộ vệ.

Phượng Cửu U gãi gãi đầu, nghiêng đầu nhìn Hề Họa trưởng lão, nói “Chậc, Hề Họa trưởng lão, Thanh Khâu này, cửu vĩ bạch hồ có mấy con thế?”

Hoa Thanh Y nghe vậy, quay đầu nhìn Phượng Cửu U.

Ánh mắt Hề Họa trưởng lão lóe lên, nói “Ngươi thấy sao?”

Phượng Cửu U cười hắc hắc hai tiếng, cười đùa nói “Ta vốn cho rằng ít nhất cũng có máy chục con, nhưng bây giờ cảm thấy hẳn là có mười con nhỉ.”

Thư Nhiên trưởng lão nhàn nhạt nhìn Hoa Thanh Y một cái, nhẹ giọng nói “Cửu U cô nương, nếu là chỉ có một con, ngươi tin không?”


Nghe vậy, biểu tình của Phượng Cửu U hơi sững lại, tiện đà cười hắc hắc nói “Sao có thể, thấy chẳng phải chính là con yêu nghiệt kia rồi sao?”

Nói xong, mấy người còn lại không trả lời, chỉ nhìn Phượng Cửu U.

Phượng Cửu U nhếch nhếch môi, nói “Sẽ không trùng hợp thế chứ, chỉ có một con là Kính kia sao?”

Mấy người vẫn không nói gì.

“Nói cách khác, lần này chúng ta là đi tính kế yêu nghiệt kia?”

Nghe được hai chữ tính kế, sắc mặt ba bị trưởng lão có chút lúng túng.

“Ta không muốn đi nữa.” Phượng Cửu Y không thấy khi nàng nói xong câu này, nụ cười luôn không đổi trên khuôn mặt Hoa Thanh Y đã có chút cứng ngắc, chỉ khoát tay với mấy người, rồi muốn theo đường cũ đi về.


Chưa đi được mấy bước, ba vị trưởng lão đã xuất hiện trước mặt nàng.

Hằng Tuyền trưởng lão nhíu mày, nói “Sao không đi, cho dù ngươi có giao tình sâu vói con hồ ly kia, giao tình của ngươi và Thanh Y có thì không thể so được, chẳng lẽ Cửu U cô nương đã thích con hồ ly kia.”

Phượng Cửu U nghe vậy, nhếch khóe miệng, nói “Ta thích con hồ ly đẹp hơn ta kia làm gì, không phải tự thấy nhàm chán sao?” Trong lời nói tức giận vô cùng, nhưng lo lắng thì không có.

Ba vị trưởng lão đều là người quen nhìn nhân gian thế sự, liền hiểu rõ.

Thư Nhiên trưởng lão nhìn Phượng Cửu U chằm chằm, thở dài, nói “Cửu U cô nương, không ngại nói với ngươi, Thanh Y hắn mặc dù đã là đại thừa, nhưng lại chậm trễ không đứng hàng tiên ban, đó chính là vì hắn có một nhiệm vụ trong vòng bảy năm phải đánh bại con cửu vĩ hồ ly kia.

Hề Họa trưởng lão gật đầu, nói “Thời gian này, còn ba năm, chúng ta vốn không gấp, nhưng sư phụ của Thanh Y trước đó không lâu mang theo tiếc nuối mà qua đời, đó chính là không thấy thấy Thanh Y đứng hàng tiên ban, Mông Hức là tri kỷ nhiều năm của ba người chúng ta, chết trong tiếc nuối không nguôi, nên mới nhân dịp con hồ ly này độ lôi kiếp ngàn năm kiệt sức, nghĩ ra chủ ý này.”

Phượng Cửu U quay đầu lại nhìn Hoa Thanh Y cách đó không xa, người phía sau chỉ nhìn mình, cười nho nhã. Hiển nhiên, trưởng lão đã đặt cuộc nói chuyện của họ trong kết giới.

Nói vậy, lần không từ mà biệt trong hoàng cung đó, hắn là vì nguyên nhân này.

Thấy vẻ mặt Phượng Cửu U giãn ra, Thư Nhiên tiếp tục nói “Cửu U cô nương yên tâm, chúng ta chỉ là muốn đánh bại con hồ ly kia, không có ý nghĩ muốn dồn hắn vào chỗ chết, nếu thành không, mấy người lão phu nhất định sẽ trị liệu vết thương cho cửu vĩ bạch hồ đó, cho đến khi khỏi hẳn!”

nghe thấy lời cam đoan này, Phượng Cửu U cũng yên tâm, trong lòng mặc dù không nguyện ý thừa nhận mình vì đang nhớ yêu nghiệt kia, nhưng sự thật là vật, nàng tâm bất do kỷ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận