Hồ Sủng Nương Tử Đừng Trêu Chọc Hoa Đào Nữa!

Nhìn lại mái hiên.

Phượng Cửu U đi tới, chân mày đều nhíu chặt.

Trong khách đi3m, trừ cá nhỏ chiến thì vẫn là cá nhỏ chiến.

Trên đường lớn, trừ người bán cá thì vẫn là người bán cá.

Mặc dù nói nàng bây giờ không cần ăn nữa, nhưng nàng bản tính ham ăn, bây giờ nhìn thấy cá nhỏ chiên chỉ muốn nôn, nhớ yêu nghiệt kia, trừ cá nhỏ chiên còn có thể ăn những thứ khác.

Thật là nhắc đến Tào Tháo Tào Tháo tới.

Trong đầu vừa nhớ tới yêu nghiệt kia, không ngờ lại nhìn thấy yêu nghiệt kia trong căn lầu xa hoa này, Phượng Cửu U hít hà, phát hiện bên trong không chỉ có cá nhỏ chiên, vừa muốn đi vào, lại dừng lại.

Thứ nhất, nàng không muốn gặp yêu nghiệt kia.

Thứ hai, nàng không có tiền.


Sắc mặt Phượng Cửu U đau khổ, ngồi chổm hổm ở phía đối diện, nghĩ ngửi chút mùi cũng được.

Ngồi rất lâu, Phượng Cửu U phát hiện càng ngửi càng đói, vừa muốn rời đi, lại thấy Kính và một nam tử tóc trắng đi ra khỏi tửu lầu, Phượng Cửu U giật thột, sợ hãi núp phía sau cây cột lớn.

Kính ra khỏi tửu lâu, đôi mắt hoa đào như có như không nhìn về cây cột cách đó không xa, trong mắt lóe lên một tia nghi hoặc.

Linh Không không có ánh mắt như thế, cũng liếc về phía cột lớn, lại không phát hiện ra có gì bất thường, chỉ nói “Không có gì, có lẽ là người muốn đến xem thần thái của Thanh Khâu Kính đại nhân.

Linh Khâu hiếm khi cười đùa, lại bị Kính nhàn nhạt nhìn một cái, nói “Ngươi đến chỗ trưởng lão trước, lát nữa ta tới.”

Bỏ lại ánh mắt quái dị, Linh Không bày ra khuôn mặt lại vạn năm bất biến, nói “Được.”

Nói xong liền phi thân rời đi.

Thấy Linh Không đã đi xa, ánh mắt Kính lại rơi về cây cột kia, khẽ cười, nhấc chân đi tới.

Phượng Cửu U núp phía sau cột, ngửi thấy mùi hương quen thuộc từ từ tới gần, hoảng đến mức không biết nên làm thế nào.


Đột nhiên nhanh trí, thúc dục Ngân Huyền Cung, vung tay lên, lấy tay áo dài che kín mặt mình, trong nháy mắt, mũi tên bạc xẹt qua tai Kính, một lọn tóc đen lặng lẽ rơi xuống đất.

Đợi đến khi Kính khôi phục tinh thần, thân ảnh yểu điệu kia đã sớm biến mất.

Ánh mắt Kính rơi xuống mớ tóc đen lả tả trên đất, nụ cười nhạt mang theo khổ sở.

“Nàng sao có thể biết pháp thuật được, có phải là quá nhớ nàng rồi không, vì vậy đến thân ảnh của người đó cũng là tưởng tượng, còn khiến mình thất thần.”

Nhìn về nơi thân ảnh kia biết mất, trên khuôn mặt tinh xảo tuyệt thế của Kính có chút dịu lại, tự lẩm bẩm “Nếu không phải người kia vô tình đả thương ta, trong phút chốc vừa thất thần kia, sợ là kiếp này vô duyên gặp lại nha đầu kia rồi.”

Nói xong, thân ảnh biến mất tại chỗ như hòa vào sắc trắng của trời đất, để lại một tiếng thở dài nhẹ.

Phượng Cửu U đã chạy được rất xa nào nghe được những lời kia của Kính, chỉ thầm cảm thấy mình may mắn, nếu không phải hồ ly kia thất thần trong khoảnh khắc, hôm nay mình không đời nào không bị hồ ly kia phát hiện.

Nằm trên giường ở khách đi3m, Phượng Cửu U nghiêng đầu nhìn tâm rèm,trong đôi mắt xinh đẹp ánh lên tia ảm đạm.

Tự lẩm bẩm “Hình như gầy đi rồi, sao vậy, lo lắng thiên kiếp sao?”

Trước đây Phượng Cửu U không rõ cảm giác trong lòng, sau khi xa cách, nhớ nhung hao mòn kia dường như gặp nhấm trái tim nàng, nàng vốn nên đạt đến nguyên anh kỳ, lại vì ý niệm không hợp đạo, khiến nàng chậm trễ không thể tiến cấp.

Phượng Cửu U chậm rãi nhắm mắt lại, nhẹ giọng nói “Ta nghĩ, ta bây giờ nguyện ý gia cổ trùng cho ngươi rồi, không biết có kịp hối hận không.”

“Còn có Thanh Y, ta nợ hắn nhiều như vậy.” Nàng không nói tiếp nữa, chỉ nhắm mắt, có lẽ là ngủ rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận