Hồ Sủng Nương Tử Đừng Trêu Chọc Hoa Đào Nữa!

Đêm, không gió không sao.

Vừa tạnh mưa, hương đất thoang thoảng xông vào trong phòng.

Tiểu Vễ đang chườm băng cho Phượng Cửu U đang sốt cao, lau nồ hôi, xoay người chuẩn bị đi giặt khăn cho Phượng Cửu U.

“Thịch!” TIểu Mễ trừng to mắt nhìn người trước mặt, liền bị người trước mặt đánh ngất.

Người tới nhàn nhạt nhìn Tiểu Mễ một cái, tiện đà đi về phía người đang đỏ bừng mặt nằm trên giường, nhíu chặt mày, trong mắt lóe lên một tia hoảng loạn và đau lòng.

Ba bước thành hai nhanh chóng bước lên, ôm lấy nàng, phi thân rời khỏi phòng hạ nhân.

Cảm nhận được nhiệt độ kinh người của nàng, cánh tay ôm nàng có chút phút run.

Phượng cửu U cũng cảm thấy mình đang bị người ta ôm phi như điên trên không trung, có lẽ là vì sốt cao khiến mắt nàng đau rát, chớp chớp mắt, cũng không kịp nhìn rõ người khi, liền chịu không nổi đau đớn mà nhắn lại, không tự chủ được mà nước mắt chảy giàn giụa.

Nước mắt rơi xuống ngón tay người đang ôm nàng, ngón tay thon dài trắng nõn run rẩy, cúi đầu nhìn người trong lòng, tay trái vận linh lực, bạch sắc quang mang nhuốm chút khí vụ lành lạnh.


Cảm nhận được sự lạnh lẽo, chân mày Phượng Cửu U rốt cục cũng giãn ra được một chút.

Tốc độ ngày càng nhanh.

“Đứng lại!” Một hồ ly nhảy lên trên không, huyễn hóa thành một nam tử đẹp trai.

“Cút!!!” Còn không kịp nhìn rõ người đang lao trên trời, nam tử kia liền bị đánh rơi xuống, trước khi ý thức biến mất chỉ nghe được một chữ đầy tức giận và lo lắng.

Hoàng thành Phượng quốc.

“Ba!” Tại một tiệm thuốc thoạt nhìn vốn chẳng được lâu nữa, bị đánh cho tan tành.

Ôm người trong lòng, sắc mặt lạnh lùng xông vào hậu viện, đá văng cửa phòng vẫn còn sáng đèn.

Bất chấp hai người quần áo xộc xệch, đang bàn chuyện, quát “Cứu nàng!” Nói xong, mở căn phòng trống bên cạnh, lại thấy hai người kia trố mắt ra trên giường, không hề nhúc nhích, sắc mặt hắn hung ác, hai người này liền run rẩy núp vào trong chăn.

“Tập tức! Nhanh lên!”


Nam tử kia nghe vậy, bối rồi mặc quần áo tử tế, lăn một vòng tiêu sái đến gian phòng cách vách, một thân dục hỏa như bị dội một chậu nước chẳng còn chút gì.

Vốn tưởng là đã trúng độc rồi, khi vị đại phu đáng thương này phát kiện nữ tử này bị sốt cao, liền thở phào một hơi, lau mồ hôi, chạy ra sảnh trước hốt thuốc.

Thanh Khâu, Kính phủ.

Tiểu Mễ đỏ mắt đứng trước mặt phụ tử Linh Không, nói “Cửu U tỷ ỷ là bị Kính đại nhân mang đi, ta ta…”

Nghe vậy, Linh Không thở phào nhẹ nhõm, mỉm cười nói “Không sao, Tiểu Mễ, ngươi đi ngủ một lát đã đi.”

Tiểu Mễ kinh hỉ ngẩng đầu, thấy được Linh Không đại nhân luôn rất ít nói, thoạt nhìn lãnh khốc vô tình đang cười dịu dàng với mình, nhất thời đôi môi nhỏ nhắn mấp máy “Cảm ơn Linh Không đại nhân!”

Linh Li nhìn Linh Không mộ cái, nói “Ngươi biết Kính mang hài tử kia đi làm gì không?”

Linh Không liếc nhìn mặt trăng treo ngoài cửa sổ, nói “Không biết, nhưng mà, nữ nhân kia tuyệt đối sẽ an toàn!”

Nghe vậy, vẻ mặt Linh Li giãn ra, trầm ngâm một hồi lâu, đột nhiên sắc mặt sáng ngời, nhìn về phía Linh Không, cười ha ha nói “Xem ra, Kính đại nhân của Thanh Khâu chúng ta cũng không thoát khỏi câu nói anh hùng khó qua ải mĩ nhân nhỉ!”

“Ha ha ha!”

Linh Linh cười lớn cùng Linh Không rời đi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận