Hồ Sủng Nương Tử Đừng Trêu Chọc Hoa Đào Nữa!

Khi tia nắng đầu tiên chiếu lên người nằm trên giường.

Người ngồi trong bóng tối dựa vào bên giường nhìn người trên giường, hai mắt hơi lóe lên, cũng không biết là đang nghĩ điều gì.

Lông mi dài run run, Phượng Cửu U mở mắt, nhìn xung quanh, thấy thân ảnh màu trắng đứng dựa vào một góc, sắc mặt tối lại, nói “Sao ngươi lại ở đây.” Nàng cựa người, nhớ tới cái mông hôm qua còn bị bong da tróc thịt chỉ còn hơi đau thôi, may mà không sao, đầu cũng hơi khó chịu.

Kính nhàn nhạt nhìn qua ngoài cửa sổ, nói “Ta là luôn là công tư rõ ràng, người của ta khiến ngươi thành như vậy, ta đương nhiên là áy náy.”

Phượng Cửu U nghe vậy, lạnh mặt, khóe miệng nhếch lên nụ cười lạnh, trong lòng thầm cười tự giễu, ban đầu ta bị đi ngươi cũng không liếc mắt nhìn một cái, bây giờ, ngươi lại cứu ta, thật đúng là nực cười.

Kính nghe thấy tiếng cười châm chọc kia, thân thể hơi cứng lại, hồi lâu mới nói “Còn nữa, ngươi không cần sống ở lại Thanh Khâu nữa, coi như ta trả ngươi.”

Phượng Cửu U chỉ cảm thấy trong lòng máu huyết sôi trào, nhìn người nói chuyện vô thưởng vô phạt trước mắt “Được! Ngươi trả pháp lực lạ cho ta trước, thì ra có thể cút đi rồi!”

Kính rốt cục cũng nhìn đến người đầy oán giận trên giường, trong mắt liền lóe lên một tia đau khổ, lại khẽ cười, nói “Được.”

Phượng Cửu U vô lực buông thõng tay, nằm dài trên chiếc giường có phần lộn xộn, đưa lưng về phía Kính đang giải phong ấn cho mình, một giọt nước mắt trong suốt rơi dọc theo gò má, xuống chiếc giường đơn màu trắng, vỡ tan thành một đóa hoa.

Tới tận khi hắn rời đi, Phượng Cửu U cũng không nhìn hắn một cái, chỉ hơi cúi đầu, nhìn hoa lệ dần khô trên giường, vẻ mặt ngẩn ra.

“Phù!” Nội tâm khí huyết quay cuồng, có lẽ là ảnh hưởng vì pháp lực vừa được giải phong ấn, nàng nôn ra một ngụm máu tươi, chậm rãi lùi về sau, xụi lơ trên giường, tóc tai rối bời.

Huyết hoa bao trùm lấy lệ hoa, vẫn là vỡ tung tóe, nhưng lại chậm chạm mãi không chịu khô đi như nước mắt.

“Tiểu nhị, cho hai vò Nữ Nhi Hồng!” Một nữ tử tướng mạo thoát tục ngồi trên nhã gian lầu hai, nhẹ giọng gọi.

Tiểu nhị nhanh chóng mang ba vò Nữ Nhi Hồng lên.

Nữ tử liếc mắt nhìn chén rượu trước mắt, cầm vò Nữ Nhi Hồng, mở nắp, ngửa đầu uống.

Một vài người nhìn thấy, liền lớn giọng kêu hay!

Lúc này tất cả mọi người đều đứng lên, lớn tiếng hô:. Tửu lượng tốt!

Nghe vậy, nữ tử hơi thô lỗ dùng ống tay áo lau khóe miệng, giơ cao vò rượu, nói “Hôm nay, ta mời rượu! Mọi người không say không về!!!”

Nghe vậy, mọi người đều rối rít kêu hay quá, mọi người đều bị nữ tử này lôi kéo, uống từng ngụm lớn.

Thời gian chẳng mấy mà trôi qua, thoáng cái đã tối rồi, người trong tửu lầu dần thưa, tới khi chỉ còn lại nữ tử đã uống sạch cả bàn rượu kia.

Tiểu nhị thấy vậy, phát hoảng, vội đi mời ông chủ.

Nữ tử gục trên bàn, bả vai khẽ run, mơ hồ phát ra tiếng nghẹn ngào.

Lúc này, tử y nữ tử xông lên, lật người nữ tử lên, đang muốn mắng, lại thấy nữ tử chính là bạn tốt của mình Phượng Cửu U, kinh hô nói “Cửu U, ngươi sao thế, uống nhiều như vậy, sao lại khóc rồi? Ối dồi ôi, ngươi nói gì đi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui