Hồ Sủng Nương Tử Đừng Trêu Chọc Hoa Đào Nữa!

Hoàng thành Phượng quốc

Vẫn náo nhiệt như ngày đầu xuyên tới, chỉ là, bây giờ lại khiến người ta có một loại cảm giác cảnh còn người mất.

Phượng Cửu U ngồi trước cửa sổ, chậm rãi thở dài.

“Thở dài cái gì thế?” Thanh âm ưu nhã từ phía sau truyền tới, Phượng Cửu U sửng sốt xoay người, thấy Hoa Thanh Y, nhẹ giọng gọi “Thanh Y.”

Hoa Thanh Y gật đầu, nhạt nhạt ngồi xuống ghế, nhìn người có phần tiêu tụy, trong lòng thương xót, chẳng biết làm sao.

“Ra ngoài giải sầu đi, dù sao cũng tốt hơn ở đây.” Hoa Thanh Y nhàn nhạt nhìn phương xa, thanh âm giống như đang thở dài.

Nghe vậy, Phượng Cru U nhìn ra ngoài cửa sổ, nói “Cũng được.”

Đi trên phố xá sầm uất, Phượng Cửu U vẫn cảm thấy lạc lõng.

Hoa Thanh Y lẳng lặng nhìn Phượng Cửu U một cái, thản nhiên nói “Tới bên kia xem xem.” Ngón tay thon dài chỉ về phía một gian hàng nặn tượng đất, nói.


Phượng Cửu U nhìn qua, gật gật đầu.

Đi tới gian hàng, Phượng Cửu U nhìn mỗi bức tượng một biểu cảm.

Hoa Thanh Y mỉm cười nói với người bán rong “Chúng ta muốn nặn tượng đất.” Thanh âm của hắn bình thản không hề có chút gợn sóng.

Nghe vậy, Phượng Cửu U rốt cục cũng có chút biểu tình, nàng nghĩ không ta, Hoa Thanh Y tựa như trích tiên ngồi ở quán nặn tượng là tình huống thế nào.

Hoa Thanh Y gật đầu với Phượng Cửu U, ưu nhã cười “Bây giờ, ta phải nhìn nàng cho kỹ, nặn ra một Cửu U.”

Nghe thấy vậy, Phượng Cửu U bật cười, nói “Ngươi trảm yêu trừ ma còn được, nặn tượng đất, nói không chừng còn chẳng bằng ta đấy.” Nói xong liền ngồi xuống, nói “Ông chủ, cho hai cục đất nặn!”

Hoa Thanh Y chỉ nhìn Phượng Cửu U, không nói gì cả.

Phượng Cửu U liếc mắt nhìn Hoa Thanh Y đang nhìn mình chằm chằm, đỏ mặt, nói “Gì vậy!”

Hoa Thanh Y vô cùng nghiêm túc, nói “Nhìn nàng cho kỹ, chuẩn bị nặn.”


“Xì!” Phượng Cửu U che miệng, cười khanh khách, đau thương trong mắt cũng dần vơi đi.

Nhìn tượng đất trên tay,

Nhìn tượng đất trên tay, Hoa Thanh Y thoáng cười, quay lưng về phía Phượng cửu U đang ra sức nặn tượng đất, nói “Được rồi.”

Phượng Cửu U nhận lấy, nhìn tượng đất rất giống mình trên tay, hơi sững sờ, tầm mắt động lại trên nụ cười của tượng đất, nhìn bộ cung y tử sắc, khẽ nói “Đây là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau nhỉ.”

Nghe vậy, Hoa Thanh Y gạt đầu, vẻ mặt ôn hòa.

trong mắt Phượng Cửu U nổi lên một tầng hơi nữa, lại cứng đầu nén lại, đưa tượng đất của mình cho Hoa Thanh Y, nói “Không được cười.”

Hoa Thanh Y nhìn tượng đất không ra hình thù, hơi mỉm cười, lại thấy khuôn mặt kia, nhất thời cứng ngắc, tượng đất này rõ ràng là mặc trường sam màu đen, nhưng mặt mũi lại mơ hồ giống hồ ly kia.

Phượng Cửu U thấy sắc mặt Hoa Thanh Y không ổn, vừa muốn hỏi hắn có phải là không thoải mái không, lại có thứ gì cưng cứng nhét vào tay, nhìn đoàn người nhốn nháo sớm đã không nhận ra ai với ai sau lưng, nhíu nhíu mày, Phượng Cửu U mở tờ giấy trong tay ra, đọc nội dung bên trong, sắc mặt cứng đờ, còn không kịp nói gì với Hoa Thanh Y, đã vội vàng rời đi.

Hoa Thanh Y nhìn thân ảnh đi xa dần lẫn vào đoàn người kia, cuối cùng cũng đặt tượng đất trong tay xuống, đứng dậy, đuổi theo.

Ống tay áo lại bị người bán hàng rong kéo lại “Khách quan, ngài vẫn chưa trả tiền mà.”

Nghe vậy, Hoa Thanh Y móc ra một nén bạc, đặt lên bàn, rồi đuổi theo.

Người bán hàng rong nhìn nén bạc một chút, lại nhìn Hoa Thanh Y đã không còn thấy bóng dáng, cười hắc hắc, vội cất nén bạc đi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận