Hồ Sủng Nương Tử Đừng Trêu Chọc Hoa Đào Nữa!

Đêm lạnh, bi thương.

Giống như một loại cảm giác thấu xương vờn quanh tâm tư Kính.

Hắn ngồi trên sàn nhà lạnh như băng, kiềm chế pháp lực toàn thân, khí thời và sàn nhà âm lãnh, luồn vào da tay khiến hắn phát đau.

Nhìn trăng khuyết trên bầu trời, nhàn nhạt rủ mắt.

“Nha đầu, là ta sai rồi.”

Hắn khẽ lẩm bẩm, giống như mật ngữ giữa cặp đôi yêu nhau.

Một giọt nước mắt nhẹ nhàng lăn xuống, mang theo sự thê lương và đau khổ.

Đã từng, hắn và nàng cười nói vui vẻ.

Đã từng, nàng từng yêu hắn, cười vì hắn, khóc vì hắn, thậm chí là chết vì hắn.

Trong năm năm, không có nàng, trong lòng hắn thiếu đi gì đó, giống như mất đi thứ gì, lại mơ hồ không rõ là gì cả.

Bây giờ, hắn gặp lại nàng, nàng lại không nhận ra hắn, quên mất hắn.


Khóe miệng câu lên một nụ cười khổ, hắn cụi lơ dựa vào vách tường phía sau, nước mắt dàn rụa.

Môi mỏng hé mở, trong căn phòng tối, thì thầm.

“Nha đầu, có phải cánh nàng cứng cáp rồi, lại dám quên ta.” Ngẩng đầu, nhìn trần nhà, nén nước mắt vào trong.

“Nha đầu, ta biết nàng giả bộ, muốn cho ta thấy, có phải không?”

“Nha đầu, nếu ta nói ta thực sự bị nàng dọa rồi, nàng sẽ nhớ ra phải không?”

“Nha đầu, hay là không cần nhớ lại nữa, nếu không nàng sẽ càng hận ta.”

“Nha đầu.”

“Nha đầu.”

Hắn núp trong góc, hai tay ôm đầu gối, đầu vùi vào giữa hai đầu gối, bả vai run rẩy.

Tim đau quá,, ba vạn năm rồi, trước giờ chưa từng có cảm giác như vậy, giống như bị một lưỡi dao cứa vào tim, mỗi một nhát đều cực kỳ đau đớn, giống như chia một người ra thành hai nửa.


Hắn bỗng ngẩng đầu, hai mắt trống rỗng nhìn ra ngoài cửa sổ, đứng lên giống như đứa ngốc, từng bước đi tới trước cửa sổ.

Chúng ta thế này là sao vậy?

Ngẩng đầu nhìn trời, nhìn vầng trăng lưỡi liềm, giống như trái tim hắn vậy, đau đớn từ trái tim lan tràn đến tứ chi, hắn thật nhớ, nhớ nữ tử cười lên vô cùng mỹ lệ kia nhớ nàng gọi mình là hồ ly, gọi mình là yêu nghiệt, gọi mình là Kính.

Nước mắt hắn lại không ngăn được, trái tim hắn thực sự rất đau, nhớ tới thân ảnh xinh đẹp kia, thì sẽ đau hơn ngàn vạn lần.

Bên ngoài bắt đầu mưa tí tách, hắn vươn tay ra ngoài cửa sổ. Giọt mưa rơi xuống tay, lại giống như một trận đau đớn bứt rứt, hắn run rẩy rút tay về.

“Két két!” Cửa mở, Nghiên Yên đứng ở cửa, đi đến phía sau hắn, đưa cho hắn một tờ giấy, nói “Đây là Cửu U viết khi say trước đây, là viết cho ngươi.” Nói xong, lặng lẽ rời đi.

Kính đọc chữ sai từa lưa trong tay, tay nắm chặt tờ giấy hơi trắng bệch ra.

Đầu tiên, tốt nhất là không muốn gặp, như vậy có thể ngừng thích nhau.

Thứ hai, tốt nhất là không quen biết, như vậy thì không cần tương tư

Kính, ta yêu ngươi, mặc dù ta biết ngươi không thích ta, đã từng, ngươi ở nơi xa, ta nhìn bóng ngươi, ngây ngốc, đã từng, ngươi ở trên không, ta nhìn tiêu sái ứng chiến, luân hãm. Đã từng, ngươi ở đối diện, ta nhìn ngươi vui vẻ trò chuyện, yêu.

Lần đó, ta ôm hậu quả hồn phi phách tán, đi tìm ngươi, thật vui, ngươi thành công rồi, rất cô đơn, ngươi cũng không tha thứ cho sai lầm của ta.

Lần đó, ta bị đánh đến bong da tróc thịt, ta nhớ ngươi, ngươi lại không ở đây.

Ta thua rồi, thua triệt để, ta rút lui.

Phất tay, tờ giấy hóa thành mảnh vụn. Hắn phi thân rời đi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận