Hồ Sủng Nương Tử Đừng Trêu Chọc Hoa Đào Nữa!

Từ nhỏ, trong sinh mạng của ta cũng chỉ có hai việc là tu tiên và trảm yêu trừ ma.

Từ năm ta mười tuổi tu luyện ra viên kim đan đầu tiên trong lịch sử tu tiên, liền nhận định ta có thể thành tiên.

Ta khổ công tu luyện, cuối cùng, cũng thành công rồi.

Thượng tiên đến hướng dẫn ta nhìn ta, thở dài, nói “Đáng tiếc, đáng tiếc.” Ta không hiểu, hỏi hắn vì sao, hắn chỉ bảo ta đánh bại cửu vĩ hồ ly kia, nếu đánh bại thì có thể thuận lợi thành tiên.

Ta đương nhiên là đáp ứng.

Ta và hồ ly kia đấu gần ngàn năm rồi, từ khi quen biết, đến khi hiểu nhau.

Dường như từ người dưng trở thành bạn bè.

Cho tới khi nàng xuất hiện.

Lần đầu gặp, nàng vậy mà lại có thể xuyên qua kết giới nhìn thấy ta và hồ ly, ta rất kinh ngạc, sau đó mới biết trên người nàng có cổ trùng, không biết vì sao, khi ta biết cổ trùng có thể giúp người ta trường sinh bất lão, trong lòng lại có chút mừng thầm.

Cuộc sống của ta, từ khi có sự xuất hiện của nàng, dần bắt đầu không còn bình yên nữa.


Lần thứ hai gặp nàng, nàng mặc cung trang, dung nhan yêu kiều, lời nói và cử chỉ của nàng đều lộ ra vẻ đẹp của nàng, ta lại không dám đưa tay chạm vào, khi sư phụ nói kiếp số của ta tới rồi, ta liền mơ hồ biết được, là nàng…

Sau này, ta và nàng phân hợp hợp, những ngày cùng nàng trong sơn cốc, rất vui vẻ, đây là ký ức đẹp nhất trong đời ta, chính vào lúc này, ta biết, ta thích nàng rồi…

Sau này lại sau này nữa, nàng bị thương rồi, rất nghiêm trọng, ngực trúng tên, hôn mê bất tỉnh, hơn nữa còn máu trào nước, bị cổ trùng phản phệ, ta ôm nàng suốt đêm trở về thục sơn, cầu xin các trưởng lão cứu nàng.

Họ đều chỉ lắc đầu, nhưng, ta lại thấy sự che dấu giữa hàng lông mày của họ.

Bị ta ép hỏi, trưởng lão nói, chỉ cần có một viên nội đan kim sắc, là có thể ngăn sự phản phệ của cổ trùng, nhưng, kết quả là ta sẽ mất hết tu vi, nàng cũng có thể trở nên si ngốc.

Ta vẫn cứu nàng, ta nói với trưởng lão rằng ta không hối hận. Trưởng lão chỉ thở dài, nói:. Kiếp số mà, đây chính là kiếp số…

Ta cười, nếu đây là kiếp số của ta, ta thà vạn kiếp bất phục!

Nhìn hai mắt nàng chậm rãi mở ra, ta khẽ nói “Hoan nghênh trở về.”

nàng gầy đi rồi, thật sự gầy đi rồi, nhưng chính vì cửu vĩ bạch hồ trong điện thoại của nàng, tất cả ký ức của nàng, đều trở lại rồi, đúng vậy, vì hồ ly kia.


Qua rất lâu.

Hồ ly đã tìm thấy nàng, nhưng vì mật báo của bà chủ Thủy Nguyệt cư, nàng quyết định giả ngốc.

Lời nói cử chỉ của nàng có thể giả ngốc, nhưng tâm nàng thì không thể.

Ta vẫn rất vui, vì nàng nói với ta.

Kiếp sau, chúng ta sẽ bên nhau…

Sau này, một ngày trước khi thành thân, ta đã đi tìm hồ ly, đã nói rất nhiều, chúng ta ngồi đối diện nhau, ta say rồi, ta thua rồi.

Nên ta chúc phúc các ngươi.

Hôm đó, ta đứng trong lùm cỏ, đom đóm đầy trời.

Ta cứ ở đây chờ, chờ kiếp sau của ta, chờ chúng ta ở bên nhau…

Sau này, vị thượng tiên hướng dẫn ta xuất hiện trước mặt ta, mỉm cười nhìn ta, nói “Ngươi đã buông xuống tất cả, có thể đứng hàng tiên ban rồi.”

Ta cười khổ, lắc đầu cự tuyệt. Hắn không hỏi nhiều, chỉ thở dài một hơi, rồi rời đi…

Nếu thành tiên, thì không còn kiếp sau nữa, nên, ta không đồng ý với hắn, ta chỉ chờ, chờ nữ tử như lưu ly kia thôi…

Dực:. huhu, cuối cùng cũng dịch xong dòi:v


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận