Hộ Tâm

Nói tới việc Nhạn Hồi bị đuổi khỏi núi Thần Tinh thì một nửa là vì tình thế bắt buộc, còn nửa còn lại hẳn cũng là vì nàng không nhịn nổi tính tình thô bạo của mình…

Lúc Lăng Phi tra chuyện Hồ Yêu đỉnh Tâm Túc chạy trốn, chẳng bao lâu đã tra ra được Nhạn Hồi, Nhạn Hồi liền nghiến răng, đánh chết cũng chẳng chịu nhận.

Sau đó Bạch Hiểu Lộ bị bắt về, dưới sự bức cung nghiêm hình, cô bé cuối cùng cũng khai ra Nhạn Hồi trong sự rối loạn.

Lăng Phi liền lập tức sai người giải Nhạn Hồi tới địa lao để chất vấn, còn không quên gọi mấy sư thúc bình thường rất có uy tín tới coi chừng, vây quanh giám sát.

Lúc Nhạn Hồi bị mấy đệ tử giải tới địa lao thì đã trông thấy ba người ngồi nghiêm túc như ba cái cột nhà.

Nhạn Hồi liếc qua không thấy Lăng Tiêu thì đã rõ, lần này Lăng Phi bắt được thóp của nàng, muốn dạy dỗ nàng đây mà.

Tiểu Hồ Yêu bị trói lên trong đại lao, khắp người toàn là vết thương. Nhạn Hồi nhìn thấy thì chau mày, nhưng đám đệ tử lẫn sư thúc ở đó đều tỏ vẻ đương nhiên, vì thế Nhạn Hồi đành im lặng, tạm thời không lên tiếng,

Lăng Phi mặt lạnh đứng trước mặt Nhạn Hồi, mở miệng ngay câu đầu tiên đã rất nghiêm khắc: “Nhạn Hồi, ngươi cấu kết với Yêu tộc, tự ý thả một phòng giam yêu quái trên đỉnh Tâm Túc, ngươi có nhận không?”

Nhạn Hồi thoáng yên lặng, trong lòng hẵng còn đang sắp xếp lại câu chữ. Nhưng chính vào thời gian nàng yên lặng này, Lăng Phi đã liếc nhìn một đệ tử cai ngục, đệ tử đó gật đầu lĩnh mệnh, vung tay lên, quất thẳng vào Bạch Hiểu Lộ.

Cô bé ăn đau thét lên một tiếng rồi tỉnh lại giữa cơn mê man.

Ánh mắt Bạch Hiểu Lộ bối rối nhìn quanh bốn phía, lúc nhìn thấy Nhạn Hồi, đôi mắt cô bé chợt sáng ngời, nhưng nhìn các tiên nhân đứng quanh, Bạch Hiểu Lộ lại biết điều cắn răng không lên tiếng.

Lăng Phi hiển nhiên đã thu hết vẻ mặt của Bạch Hiểu Lộ, cô ta lạnh lùng hỏi: “Hồ Yêu, ngươi hãy khai lại một lần những lời mà ngươi khai lúc trước trước mặt cô ta đi.”

Bạch Hiểu Lộ sợ hãi nhìn nhạn Hồi, vẫn chỉ cắn môi không nói.

Ánh mắt Lăng Phi lạnh xuống, đệ tử cai ngục lại giơ tay.

“Đừng đánh nữa.” Nhạn Hồi kêu lên, “Đúng, những Hồ yêu kia đều do ta thả.”

Mấy sư thúc đến nghe thẩm vấn thì bắt đầu xì xào.

“Hay cho một Nhạn Hồi.” Lăng Phi cười lạnh, “Lăng Tiêu sư huynh thương thân thế ngươi tội nghiệp mới đưa về núi Thần Tinh dốc lòng dạy bảo, nhưng ngươi lại báo đáp sư môn như vậy à? Cấu kết yêu tộc, tự ý thả yêu tà, trộm bảo vật với chúng…”

Đỉnh Tâm Túc mất bảo vật sao?

“Gượm đã.” Nhạn Hồi không chờ Lăng Phi nói xong đã ngắt lời cô ta, nàng ngẩng đầu, nhìn thẳng Lăng Phi, “Ta tự ý thả yêu quái, nhưng ta không cấu kết yêu tộc, càng không trộm bảo vật gì với chúng hết.”

“Ồ, nếu không cấu kết với yêu tộc, vậy ngươi nói xem, tại sao ngươi lại muốn thả Hồ yêu?”

“…” Nhạn Hồi nhìn trời, mặt không đổi sắc nói, “Chỉ là một đám tiểu yêu quái, miệng còn hôi sữa, ta thấy chúng đáng thương nên thả đi. Không hề cấu kết với yêu tộc gì cả.”

Lăng Phi lại hừ lạnh một tiếng: “Ngươi tưởng bọn ta dễ bị lừa như trẻ lên ba hả?”

Nhạn Hồi bĩu môi: “Được rồi, ta nói thật, mẹ cô bé báo mộng cho ta nhờ ta cứu con gái nàng ta, ta bị bám miết nên không còn cách nào, chỉ đành thả con gái nàng ta ra, à, mẹ cô bé bây giờ đứng ngay sau lưng cô đó, đang nhìn chằm chằm vào gáy cô đó.”

“Láo xược!” Lăng Phi đen mặt quát Nhạn Hồi, “Lại còn dám nói xằng nói bậy!”

Nói dối không tin, nói thật cũng không tin, Nhạn Hồi dứt khoát nhìn trời, yên lặng không nói.

Lăng Phi ổn định cảm xúc rồi tiếp tục hỏi: “Yêu quái nào đánh cắp bảo vật của đỉnh Tâm Túc ta, đi đâu rồi, nếu ngươi chịu ăn ngay nói thật thì ta sẽ coi như ngươi lấy công chuộc tội, ta và các sư thúc sẽ xử lý nhẹ tay.”

“Ta không biết.” Nhạn Hồi nói, “Ngay cả đỉnh Tâm Túc có bảo vật gì ta cũng không biết nữa là.”

Ánh mắt Lăng Phi cao ngạo nhìn Nhạn Hồi một chốc, sau đó khẽ nghiêng mắt nhìn Bạch Hiểu Lộ trong nhà lao: “Cô ta không muốn nói thì có người nói thay cô ta.”

Đệ tử trong lao nhận được ánh mắt của Lăng Phi thì vội linh hoạt vung roi “Vụt vụt” quất Bạch Hiểu Lộ.

Bạch Hiểu Lộ kêu đau. Khắp phòng giam, ngoài Nhạn Hồi chau mày ra thì chẳng còn một ai dị nghị với hành vi này.

“Nhạn Hồi đã cứu ngươi thì đương nhiên ngươi cũng biết kế hoạch bên trong, mau khai báo rõ ràng bảo vật đó bị đưa tới đâu rồi cho ta.” Lăng Phi quay người, mang theo cảm giác cao ngạo trời sinh tới trước nhà lao, cô ta nhìn Bạch Hiểu Lộ bên trong, “Không nói thật thì ta hẵng còn có cách khiến ngươi đau đớn gấp mười lần.”

Bạch Hiểu Lộ khóc đến lạc cả giọng, chắc hẳn là vì quá đau nên thần trí không được tỉnh táo lắm, nó vừa lắc đầu nói “Tôi không biết”, vừa kêu gào “Tỷ tỷ cứu muội.”

Vừa kêu xong, ánh mắt của tất cả mọi người đều thoáng dừng trên người Nhạn Hồi.

Lăng Phi ba phần khiêu khích bảy phần miệt thị nhìn Nhạn Hồi, Nhạn Hồi hiểu ánh mắt của cô ta ta, cô ta ta đang nói “Đồ con sâu cái kiến hèn mọn như ngươi mà cũng ảo tưởng muốn đấu với ta à, lần này ta xem ngươi còn có thể bày trò gì.”

Nhạn Hồi không thích bị oan uổng, không thích bị khiêu khích, không thích bị cưỡng ép. Nhưng tất cả những chuyện nàng không thích thì lúc này Lăng Phi đều đã làm hết chỉ trong nháy mắt.

“Dừng tay.” Giọng Nhạn Hồi hơi trầm xuống, “Các người ức hiếp con gái nhà người ta như vậy, không sợ mẫu thân đã qua đời của nó ban đêm tới tìm các người sao?”

Lăng Phi cười lạnh: “Người tu tiên tu đạo há còn sợ âm tà, yêu quái làm loạn, kẻ sống ta còn không sợ, chết rồi mà còn đáng sợ nữa sao?”

Nhạn Hồi nhìn hồn phách của Tam Vĩ Hồ: “Cô nghe thấy rồi đấy, sau này ban đêm đừng tới tìm ta nữa, tìm cô ta đi.”

Lăng Phi khinh miệt nhìn Nhạn Hồi, ánh mắt lại rơi trên người Bạch Hiểu Lộ, nhưng thấy cô bé vẫn rên rỉ không biết, Lăng Phi mất kiên nhẫn nhíu mày: “Sống chết không khai, giữ lại cũng vô ích, cắt cổ vứt ra khỏi núi Thần Tinh đi.”

Cô ta vừa nói xong, tên đệ tử cai ngục đã liền đáp: “Vâng.”

Nhạn Hồi cả kinh, lập tức hét lên: “Dừng tay!” Nàng nói, “Ta nói thật các người không tin, nói dối cũng không tin, nói đến cùng, ngươi chỉ cần nghe những lời mình muốn thôi chứ gì? Được rồi, ngươi nói đi, ngươi muốn nghe điều gì, ta sẽ nói cho ngươi nghe.”

Lăng Phi lạnh lùng nhìn Nhạn Hồi: “Thân là đệ tử núi Thần Tinh mà lại che chở cho một yêu quái, Nhạn Hồi, ngươi có nói hay không thì sự thật cũng đã bày ra trước mắt rồi.” Lăng Phi quay đầu nói với mấy sư thúc, “Không cần thẩm vấn nữa, Nhạn Hồi tư thông yêu quái, tội danh đã thành sự thật, nếu không hỏi ra tung tích bảo vật đỉnh Tâm Túc, muội sẽ đích thân đi tìm. Cứ giết yêu quái này đi, sau đó ném ra khỏi núi Thần Tinh.”

“Ai dám giết nó!” Nhạn Hồi bị những lời không phân tốt xấu của Lăng Phi chọc giận, nàng ngẩng đầu, trong mắt lóe ánh lửa, một ngọn lửa bùng lên từ ngọn roi của đệ tử hành hình, trong chớp mắt đã đốt cả sợi roi thành tro bụi.

Nhạn Hồi dám ra tay trước mặt nhiều sư thúc như vậy chỉ vì che chở một yêu quái mà…

Chuyện này khiến cho mọi người có mặt đều sợ ngây người.

Lăng Phi thấy thế thì nổi giận: “Láo xược!” Nàng ta nói hai chữ này rồi phóng ra một đạo pháp lực muốn dạy dỗ Nhạn Hồi, thể hiện uy nghiêm của mình, nhưng chẳng ai ngờ pháp lực nàng ta phóng ra lại bị bức tường lửa do Nhạn Hồi dựng lên chặn lại.

Nhạn Hồi nhìn nàng ta sau tường lửa, khinh thường cong khóe môi: “Lăng Phi sư thúc cần phải năng luyện tập đi.”

Vừa nói xong, trong lúc tất cả mọi người hẵng còn chưa phản ứng, Nhạn Hồi đã hóa bức tường lửa thành một con rồng lửa, nó cuốn lấy pháp lực của Lăng Phi, khí thế ầm ầm đánh úp về phía Lăng Phi, chèn cứng Lăng Phi lên dãy rào nhà lao.

Không ai ngờ Nhạn Hồi lại dám chặn pháp lực của Lăng Phi, không ai ngờ Nhạn Hồi lại có thể chặn được pháp lực của Lăng Phi, càng không ai to gan nghĩ Nhạn Hồi lại không hề do dự mà trả đòn như thế…

Hơn nữa còn đánh Lăng Phi chật vật như thế…

Tất cả mọi người đều ngơ ngác nhìn con rồng lửa của Nhạn Hồi đốt cháy quần áo rồi dấy lên cả đầu tóc của Lăng Phi. Sau đó thái độ cao ngạo của Lăng Phi đều mất hết, chỉ khoa chân múa tay thi pháp dập lửa cho mình.

Nhạn Hồi nhìn cô ta nhảy nhót như một con khỉ, chỉ lạnh lùng nói một câu: “Lăng Phi sư thúc, tâm tư tu đạo của cô đi đâu hết rồi? Thế này mà còn dám nói bừa rằng không sợ yêu tà sao?”

Cuối cùng Lăng Phi cũng chật vật dập được lửa toàn thân, cô ta là muội muội của Tố Ảnh chân nhân, đến núi Thần Tinh tu tiên nhưng cũng không phải là tu tiên bình thường, dường như cô ta đã trở thành biểu tượng cho mối giao hảo giữa hai phái, trước nay đều được người ta đối xử lễ độ, nhưng bây giờ cô ta lại bị một đệ tử nhỏ hơn mình một lứa đốt sạch cả quần áo đầu tóc, quả thực là nhục nhã!

Lăng Phi giận không nén nổi, ngẩng đầu, ngưng tụ pháp lực trong lòng bàn tay.

Nhạn Hồi thấy thế, ánh mắt sầm xuống, cũng không khách khí mà vận nội tức, trong trong lúc Lăng Phi sắp ra tay thì một đạo pháp lực bỗng trồi dựng lên từ dưới đất, ngăn pháp thuật của Lăng Phi lại, còn bàn tay Nhạn Hồi cũng bị bắt lấy.

Nhạn Hồi sững sờ, sau một khắc liền cảm thấy một luồng khí lạnh nhức nhối tận xương, nàng ngẩng đầu nhìn lên, người bắt lấy cổ tay nàng không phải sư phụ Lăng Tiêu thì còn có thể là ai.

“Sư phụ.”

“Sư huynh!”

Lăng Phi thấy Lăng Tiêu đến thì càng ra vẻ kiêu căng hơn: “Nhạn Hồi đúng là quá láo xược.”

Lăng Tiêu buông tay Nhạn Hồi ra. Cánh tay Nhạn Hồi lập tức nặng nề buông xuôi xuống, trên cổ tay kết một lớp hàn băng, nhưng hơi lạnh vẫn chưa nặng như hàn khí trong mắt Lăng Tiêu.

“Ra tay với sư thúc đồng môn, con đúng là ngày càng không biết lễ phép, tùy ý làm bậy rồi!”

Lửa trong lòng Nhạn Hồi vẫn còn chưa tắt, nhưng bị Lăng Tiêu quở trách, nàng chỉ đành âm thầm chịu đựng, những người khác đều không thể khiến Nhạn Hồi để bản thân chịu thiệt, nhưng Lăng Tiêu thì khác, bởi người… Là sự phụ mà.

“Sư huynh, lần này Nhạn Hồi cấu kết yêu tộc, lén thả yêu tà, trộm bảo vật đỉnh Tâm Túc, bây giờ còn kiêu căng hung dữ không nghe dạy dỗ, các sư huynh ở đây đều chứng kiến, thật sự không thể nuông chiều!”

Lăng Tiêu nhìn Nhạn Hồi chằm chằm, không nói gì.

Bên cạnh có một Chân nhân vuốt râu nói: “Lăng Tiêu sư đệ, đồ đệ này của đệ quả thực quá to gan.”

Lăng Tiêu lặng yên một lát rồi trầm giọng nói: “Con có gì để nói không?”

Nhạn Hồi ngẩng đầu, nhìn Lăng Tiêu chằm chằm: “Con đã thả yêu quái, nhưng con không cấu kết yêu tộc, càng không trộm bảo vật gì của đỉnh Tâm Túc cả.”

Lăng Phi hừ lạnh: “Còn dối trá!”

Nhạn Hồi đảo mắt nhìn Lăng Phi, giọng nói cũng lạnh lùng khinh bỉ: “Còn về phần Lăng Phi sư thúc… Đúng vậy, con đã đánh cô ta. Con cũng đâu ngờ cô ta bị đánh dễ vậy đâu.”

Một câu này khiến tất cả mọi người ở đây đều trầm mặc.

Đúng vậy… Đâu ai ngờ.

Mọi người nhất thời không phán đoán được rốt cuộc là Nhạn Hồi quá lợi hại hay pháp thuật Lăng Phi không tinh nữa…

“Nhạn Hồi không biết phép tắc, làm xằng làm bậy, phạt đánh hai mươi roi, đưa về đỉnh Liễu Túc giam mười ngày, sau đó sẽ trừng phạt sau.”

Cuối cùng Lăng Tiêu cũng trách phạt, sau đó Nhạn Hồi bị đưa về đỉnh Liễu Túc, mười ngày sau, Nhạn Hồi nhận hình phạt của mình, bằng tội danh cấu kết yêu tộc, nàng bị trục xuất ra khỏi núi.

Những chuyện khác Nhạn Hồi không cần hỏi nữa, Nhạn Hồi chỉ biết là cuối cùng Lăng Tiêu cũng đã tin lời Lăng Phi, định tội cho nàng.

Lăng Tiêu không tin nàng.

Nhạn Hồi kể xong chuyện, vẻ mặt không có gì thay đổi, nàng chỉ bĩu môi nói: “Sau khi xuống núi không có tiền, ta nghe bạn bè giới thiệu đi xé bảng, định nửa đời sau dựa vào việc bắt ít yêu chán chường này để mưu sinh, chẳng ngờ lại gặp huynh.” Nhạn Hồi thở dài, “Đúng là năm xui bất thuận.”

Thiên Diệu nghe xong cũng chẳng buồn để ý câu than của nàng, chỉ nói: “Còn con gái Hồ yêu thì sao?”

“Ta bị giam, sao biết tin tức của cô bé được. Nhưng với tình thế lúc đó, sau này ta đoán chắc bị giết rồi…” Nhạn Hồi lại thở dài, “Nhưng bây giờ xem ra chắc vẫn còn đang giãy dụa sống ở đâu đó. Bằng không thì mẹ nó cũng không tới tìm ta.”

“Đã nói là đi tìm Lăng Phi rồi mà, bây giờ ta là một người bị trục xuất, còn giúp được cái gì nữa…” Nhạn Hồi gãi đầu, cuối cùng vỗ tay, “Dù sao cũng tránh không được, thôi thì dứt khoát tìm cô ta ra nói chuyện xem sao.”

Thiên Diệu giật mình: “Tìm cô ta ra?”

Nhạn Hồi quay đầu, nhìn Thiên Diệu cười ngọt ngào: “Huynh vẫn chưa thấy quỷ bao giờ đâu nhỉ.”

“…”

“Ta cho huynh mở rộng tầm mắt ha.”

“…”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui