Hộ Tâm

Nhạn Hồi vẫn luôn cho rằng mình quyết đoán không băn khoăn suy nghĩ, thậm chí có lúc vì dứt khoát quá mức nên vô tâm vô tính.

Lúc nàng rời khỏi núi Thần Tinh, bước xuống bậc thang dài trước cửa núi,
mỗi một bước đều mang theo ký ức ngày xưa. Khoảnh khắc Lăng Tiêu đưa
nàng về cửa núi, nói với nàng rằng, “Nhạn Hồi, từ nay về sau đây sẽ là
nhà con!” Giống như mãnh hổ mai phục trong chỗ tối, đột nhiên xông ra
cắn nàng máu thịt lẫn lộn.

Cho dù hồi ức dâng trào thế nào, cảm xúc buồn bã đến đâu, Nhạn Hồi cũng không thể dừng bước.

Lúc đó nàng cảm thấy, cả đời này có lẽ bất kỳ điều gì cũng không thể ngăn cản bước chân nàng khi nàng muốn bỏ đi.

Thế gian này luôn có những điều kỳ quái lạ lùng khiến người ta khó lòng dự
liệu. Lúc Thiên Diệu chăm chú nhìn nàng nói những lời dựa dẫm như vậy,
Nhạn Hồi bất chợt cảm thấy mình không cất bước nổi.

Nàng… phát hiện bản thân không thể nào vất bỏ một người cần đến mình như vậy.

Nhạn Hồi dời mắt không nhìn hắn, lòng thầm nguyền rủa mê hương đáng ghét đến nay còn chưa tan!

“Mặc… mặc kệ ngươi nói thế nào, dù sao ta cũng không cùng ngươi đi tìm những
bộ phận khác nữa đâu. Trên giang hồ đã có tin ta thả Hồ yêu, tuy mọi
người vẫn chỉ suy đoán thôi, nhưng chắc là ta cũng đã trở thành đối
tượng chú ý của các môn phái, thậm chí là núi Thần Tinh, tiếp tục đi
chung với ngươi cũng không tốt cho ngươi.” Nhạn Hồi vác tay nải đã được
thu dọn gọn gàng, đi lướt qua vai Thiên Diệu ra cửa, “Ta đi đây, ngươi
đừng theo ta nữa.”

Tuy nói vậy nhưng Nhạn Hồi không sử dụng thuật Độn Thổ, chỉ cất bước đi, nhanh chóng xuống lầu.

Thiên Diệu thấy vậy cũng không nói một lời, không hề chậm trễ quay người theo sau nàng. Hắn cũng chẳng buồn về phòng thu dọn hành lý, vì thật ra hắn
cũng chẳng có gì để thu dọn.

Ngoài Nhạn Hồi, hắn chẳng cần mang theo gì hết.

Bước ra khỏi gác lầu, Nhạn Hồi bỗng khựng lại, quay đầu nhìn hắn. Thiện Diệu cũng dừng lại, mặt không đổi sắc để mặc nàng nhìn.

Nàng sải bước rời Vong Ngữ lâu, không chào hỏi bất kỳ ai. Thiên Diệu thấy
vậy bèn hỏi: “Cô bỏ đi mà không định từ biệt Huyền Ca cô nương à?”


Nhạn Hồi ra khỏi Vong Ngữ lâu, liếc nhìn Thiên Diệu: “Giao tình giữa ta và
Huyền Ca xưa nay chưa bao giờ câu nệ những điều tầm thường này.” Nói
xong, nàng khựng lại một chút: “Ngươi cũng nhiều chuyện quá nhỉ…”, rồi
im lặng, dứt khoát dừng bước, quay người nhìn Thiên Diệu: “Đường vừa
rộng lại vừa dài, ta đã nói sẽ không cùng ngươi đi tìm các bộ phận cơ
thể thì nhất định sẽ không đi. Nhưng ngươi cứ đi theo ta, chân ở trên
người ngươi, ta không quản được ngươi. Sau này nếu ngươi không theo kịp
ta, ta cũng không dừng lại chờ ngươi đâu. Nếu có yêu quái tìm tới ăn
thịt ngươi, ta cũng không cứu ngươi đâu. Nếu ở bên cạnh ta gặp xui xẻo
thì ngươi tự chịu lấy, ta không hứa hẹn gì với ngươi đâu đó.”

Đáng nói là, nàng không dùng thuật Độn Thổ.

Tuy Thiên Diệu đã tìm được xương rồng và sừng rồng, có thể hấp thu linh khí của trời đất, nhưng cho dù sừng rồng có lợi hại đến đâu, muốn hắn đả
thông kinh mạch trong thời gian ngắn, thay đổi thể chất người phàm,
khiến pháp lực có thể ngưng tụ trong người để hắn có thể sử dụng pháp
thuật, đó là chuyện gần như không thể.

Nhạn Hồi hẳn là biết rõ,
chỉ cần nàng sử dụng thuật Độn Thổ hay thuật Ngự Kiếm, với tinh lực của
nàng hiện giờ, chỉ cần đi một ngày, cho dù trên người có chú của hắn,
tuy vậy nếu muốn tìm được nàng cũng là chuyện vô cùng khó khăn.

Mà nàng không hề làm vậy.

Thiên Diệu cúi mày cụp mắt, tuy miệng đang nói chính sự, nhưng ánh mắt lại
dịu hơn thường ngày một phần: “Lúc xưa Tố Ảnh dùng phong ấn ngũ hành
phong hồn phách, sừng rồng, xương rồng, tim rồng và gân rồng của ta.
Trong năm vật này ta đã tìm được ba, hai vật còn lại đến nay ta cũng
không có manh mối. Thế gian rộng lớn, ta cũng không biết phải tìm ở đâu. Cô muốn đi đâu thì cứ đi, cô chỉ cần biết là ta sẽ không rời khỏi cô là được.”

Câu này như có lực đạo đẩy Nhạn Hồi một cái, khiến nàng bất giác lui về phía sau một bước, vội vã quay người, xoa xoa ngực.

“Ngươi… muốn theo thì cứ theo, dù sao ta cũng mặc kệ ngươi.”

Nói xong Nhạn Hồi cúi đầu đi về phía trước. Thiên Diệu nhìn bóng nàng bực
bội bỏ đi, khóe miệng khẽ động, chỉ chốc lát sau trở lại bình thường.


Hắn ngoảnh nhìn Vong Ngữ lâu…

Lúc này cách thời điểm Vong Ngữ lâu náo nhiệt vẫn còn sớm, ngay cả các cô
nương ngồi trò chuyện cũng chưa xuất hiện trên lầu. Thiên Diệu nhìn lên
lầu hai một hồi rồi cũng xoay người, đi theo Nhạn Hồi.

“Phụng
đường chủ.” Nữ nhân áo nâu sau khung cửa sổ lầu hai nhẹ giọng nói, “Lăng Tiêu đạo trưởng đặc biệt dặn dò nhiều lần, không thể để Nhạn Hồi rời
khỏi tầm mắt ngài. Ngài thả cô ấy đi vậy sao?”

Phụng Thiên Sóc
đứng trong bóng lầu hai, phe phẩy quạt cười, “Tầm mắt của ta dài lắm.”
Hắn nói. “Cản cô ấy thì rõ ràng quá, chi bằng để cô ấy dạo chơi khắp
nơi, dù sao…” Phụng Thiên Sóc trêu đùa chùm chìa khóa ngân lâu treo trên eo, “Chẳng phải ta đã sắp xếp nơi cô ấy muốn đi rồi sao?”

Nhạn
Hồi và Thiên Diệu một mạch ra khỏi thành Vĩnh Châu, dọc đường nàng đi
rất nhanh, đúng là có hơi vội, vì nàng vô cùng muốn thoát khỏi đại sư
huynh. Thế nhưng lúc sắp rời khỏi ngoại thành bước lên quan đạo, Nhạn
Hồi cảm thấy xung quanh dậy tiếng gió xào xạc.

Ánh mắt nàng lạnh
đi, lui lại một bước, vừa định chặn Thiên Diệu đằng sau, thình lình thấy trên trời lóe lên một luồng sáng, một dải kim quang lấp lánh đáp xuống
đất, lòng Nhạn Hồi bất lực: “Đại sư huynh…”

Vẫn bị đuổi kịp…

Xoay vạt áo, Tử Thần cầm kiếm đứng trước dải kim quang, vẻ mặt nặng nề: “Nhạn Hồi, đừng quấy nữa.” Hắn nói, “Theo ta về núi.”

Nhạn Hồi thở dài vô cùng bất lực, “Đại sư huynh, lần này thật sự không phải
muội quậy phá. Muội đã là người bị trục xuất khỏi sư môn rồi, suốt đời
không được phép tới gần núi Thần Tinh. Huynh muốn muội theo huynh về
chẳng phải làm khó muội sao, rõ ràng huynh đang muốn bắt cóc muội mà.”

Tử Thần nhíu chặt mày, “Sư phụ không thật sự nhẫn tâm trục xuất muội ra khỏi sư môn…”


Nhạn Hồi ngắt lời hắn, “Người đã làm vậy rồi.”

“Chẳng qua người chỉ nhất thời nóng giận thôi, muội theo ta về đi, ta giúp
muội cầu xin, chờ sư phụ nguôi giận nhất định sẽ tha thứ cho muội.”

“Chuyện này thật ra sư phụ có tha thứ cho muội hay không cũng chẳng sao nữa.”

“Muội lo về Lăng Phi sư thúc à? Phía Lăng Phi sư thúc, ta tin vào con người
muội, muội không bao giờ vô duyên vô cớ làm chuyện đại nghịch bất đạo
với trưởng bối như mọi người nói. Chỉ cần muội theo ta về giải thích…”

“Muội thật sự đánh cô ta, hơn nữa còn đốt cháy tóc cô ta.” Nhạn Hồi không
chút kiêng dè, “Hơn nữa đến giờ vẫn cảm thấy rất hả lòng hả dạ.”

“…”

Nàng bĩu môi, “Bởi vậy đại sư huynh, huynh thấy rồi đó, muội thật sự không
thể làm người của núi Thần Tinh nữa, huynh thả muội đi đi, muội cảm thấy bây giờ mình sống cũng tốt lắm.”

“Ăn nói bừa bãi!” Tử Thần nghiêm giọng trách mắng, “Muội có biết người trong giang hồ đồn đại muội như thế nào không?”

“Tư thông yêu quái, phản bội chính đạo gì đó chứ gì, có gì to tát lắm đâu.” Nhạn Hồi gãi mặt: “Muội không hề quan tâm họ đồn đại muội thế nào. Họ
đâu có chứng cứ, muốn nói thì cho họ nói mấy câu đi, muội cũng đâu thiệt thòi gì.”

“Bừa bãi! Muội là một cô nương, sao có thể chịu bị bôi nhọ như vậy được? Theo ta về, ta và sư phụ sẽ nghĩ cách giúp muội chứng minh.” Tử Thần nói xong, tuy sắc mặt nóng giận nhưng vẫn chìa tay ra
với Nhạn Hồi, “Qua đây.”

Nhìn bàn tay chìa ra của Tử Thần, Nhạn Hồi ngây người hồi lâu, vẻ mặt lơ đãng trên mặt cũng thu lại nhiều.

Đại sư huynh của nàng…

Người mà đến nước này vẫn chìa tay ra với nàng, tìm khắp giới tu đạo chỉ có
mình đại sư huynh nàng thôi. Khóe miệng Nhạn Hồi khẽ nhếch, ba phần cay
đắng bảy phần bất lực.

Trong lúc Nhạn Hồi im lặng, bỗng cảm thấy
phía trước tối đi, là Thiên Diệu đứng trước mặt nàng, “Cô ấy không muốn
về thì ngươi đừng cưỡng ép nữa.”

Nghe Thiên Diệu nói vậy, Tử Thần nhíu chặt mày, y quan sát Thiên Diệu từ trên xuống dưới: “Rốt cuộc ngươi là ai?”

Trên người Thiên Diệu vẫn còn túi thơm Vô Tức lấy chỗ Huyền Ca, bởi vậy Tử
Thần hoàn toàn không phát tác được khí tức trên người Thiên Diệu, y chỉ
cảm nhận được người này thân phận thần bí, lại lịch quỷ quái, hơn nữa

lại còn…

Có cử chỉ thân mật với sư muội y.

Thiên Diệu mặt không đổi sắc nói dối: “Ta chỉ là một người phàm thôi…”

Còn chưa dứt lời, Nhạn Hồi bị chặn sau lưng bỗng nảy ra một ý, vội kéo cánh tay Thiên Diệu, áp đầu lên vai hắn: “Là tình yêu đích thực muội tìm
được khi xuống núi.”

Thiên Diệu: “…”

Tử Thần nghe thấy giống như bị định thân, ngây người một lúc: “Muội…”

Nhạn Hồi vô cùng nghiêm túc, “Đại sư huynh, huynh về đi, mặc kệ muội, muội
đã tự ý đính ước chung thân với người này rồi, người là của huynh ấy,
tim cũng là của huynh ấy! Nếu bây giờ huynh bất chấp ý muội, đưa muội về núi Thần Tinh, đó chính là chia uyên rẽ thúy, chia rẽ tình nhân, kiếp
sau sẽ không tìm được nương tử đâu!”

Thiên Diệu quay đầu nhìn
Nhạn Hồi, thấy nàng bám cánh tay mình rất chặt, đầu còn cọ cọ lên vai
mình như một tiểu nương tử đang làm nũng.

Tuy hiểu cô nương này
đang diễn kịch hơn ai hết, lại không biết làm sao, tim hắn dường như
thật sự bị mái tóc mềm mại của Nhạn Hồi cọ tới cọ lui, vừa tê lại vừa
ngứa.

Hắn vốn dĩ… rất ghét bị người ta đụng chạm mà…

Sau
khi hết sửng sốt, Tử Thần mới quan sát kĩ Thiên Diệu, lúc ban đầu thật
sự không thăm dò được khí tức trên người hắn, y còn cho rằng hắn là một
phàm nhân, nhưng nhìn kĩ lại, Tử Thần nắm chặt kiếm, mày càng nhíu chặt
hơn, nói với Nhạn Hồi: “Trên người không hề có khí tức, ngay cả mùi khói lửa cũng không có. Làm sao có thể là người phàm bình thường? Nhạn Hồi,
muội đừng nghĩ diễn kịch gạt ta!” Tử Thần vừa nói lại vừa quan sát Nhạn
Hồi từ trên xuống dưới, lập tức lửa giận như tăng thêm mấy phần, “Suốt
ngày muội làm bừa bên ngoài thế nào mà khí tức trên người lại hỗn tạp
như vậy, còn nói không muốn theo ta về nữa!”

Nhạn Hồi đảo mắt: “Muội không muốn về, đây là tình yêu đích thực của muội. Muội muốn ở bên huynh ấy.”

Tử Thần lạnh mặt, dựng trường kiếm trong tay: “Vậy để ta xem thử tình yêu
đích thực của muội rốt cuộc là nhân vật thế nào.” Nói xong y thình lình
đâm kiếm về phía Thiên Diệu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận