Hộ Tâm

Tố Ảnh đưa Nhạn Hồi
và Lục Mộ Sinh vào núi Thần Tinh, đi qua cửa núi, Nhạn Hồi vốn tưởng
lòng mình sẽ dâng trào biết bao cảm xúc, tuy nhiên lúc qua rồi nàng mới
phát hiện, thật ra cũng chẳng có gì để nhớ.

Nàng đã không còn cảm xúc đối với nơi này nữa.

Có đệ tử núi Thần Tinh ra chào hỏi Tố Ảnh, khi họ đang nói chuyện, Lục Mộ
Sinh bên cạnh Nhạn Hồi bỗng hỏi nàng: “Tố Ảnh vì ta đã làm nhiều chuyện
thương thiên hại lý đối với Thiên Diệu sao?”

Nhạn Hồi thoáng im
lặng, “Đâu chỉ thương thiên hại lý.” Câu này của nàng nửa như đáp, nửa
như bùi ngùi xúc động, “Nhưng không liên quan đến ngươi, bà ta phanh
thây Thiên Diệu phong ấn ở tứ phương, chỉ vì chế tạo một bộ khải giáp
vảy rồng bảo vệ cho tướng quân kiếp trước trường sinh bất tử.”

Môi Lục Mộ SInh mím chặt, vẻ mặt y đột nhiên lạnh lẽo, chưa kịp nói gì thêm thì Tố Ảnh đã lệnh cho người đưa Nhạn Hồi vào địa lo, còn Lục Mộ Sinh
bị đưa đi nơi khác.

Nhạn Hồi ngoảnh đầu lại, Tố Ảnh theo sau nàng, vẻ mặt vẫn lạnh nhạt thanh cao như cũ.

Trong địa lao đỉnh Tâm Túc, Nhạn Hồi bị nhốt trong lồng, hai tay bị treo trên không trung.

Tố Ảnh vào nhà lao, phất tay cho các đệ tử núi Thần Tinh lui, trong nhà
lao tối tăm, chỉ có cửa sổ sắt nhỏ trên tường sau lưng Nhạn Hồi lọt vào
mấy tia sáng. Ánh sáng kéo bóng Nhạn Hồi thật dài, Tố Ảnh đứng lên bóng
nàng.

Nhạn Hồi bật cười, “Tố Ảnh chân nhân muốn sử dụng tư hình sao?”

Vẻ mặt Tố Ảnh vô cảm, “Ngươi khiến Yêu long được trùng sinh, hại chết Tố
Nga, phản bội giới tu tiên, những tội danh này đủ cho ngươi chết một vạn lần, xử lý ngươi thế nào cũng không xem là dùng tư hình.”

”Thiên Diệu vốn nên có dáng vẻ hiện giờ, giới tu tiên cũng nên phản bội, còn
muội muội bà Lăng Phi cũng vô cùng đáng chết, những chuyện ta làm đều
hợp tình hợp lý, dựa vào gì mà bà nói ta đáng chết thì ta phải chết?”

”Cho dù không có bất kỳ nguyên nhân nào ở trên trong ngực ngươi có vảy Hộ
Tâm và nội đan của Yêu long thì ngươi đã đáng chết. Hai mươi năm trước
ngươi là người sắp chết, mạng này do ngươi trộm về, đã đến lúc phải trả
lại rồi.”

Không chờ Nhạn Hồi lên tiếng, trong tay Tố Ảnh xoay
chuyển hào quang, một thanh chủy thủ ngưng tụ từ hàn băng hiện ra trong
tay bà ta, bà ta lại gần Nhạn Hồi đặt chủy thủ lên ngực nàng.

Nhạn Hồi mặt không đổi sắc, giọng trầm xuống, “Bây giờ bà lấy vảy Hộ Tâm cũng không hợp thành khải giáp vảy rồng được đâu.”

Tố Ảnh bật cười, “Ngươi không cần kéo dài thời gian với ta.” Bà ta nói,“Ngươi tưởng Yêu long sẽ đến cứu ngươi sao? Chú thuật truy tìm dấu vết
hắn đặt trên người ngươi đã bị ta xóa đi lâu rồi,không ai biết ngươi bị
ta đưa tới núi Thần Tinh đâu”

Lòng Nhạn Hồi trở nên nặng trĩu.

”Hơn nữa cho dù không vì vảy Hộ Tâm, ta cũng tuyệt đối không để lại nội đan trong tim ngươi cho ngươi...”

”Keng!” một tiếng nặng nề vang lên, trong địa lao bỗng ngậ tràn không khí trong lành, Tố Ảnh chau mày, không ngoảnh đầu nhìn lại láy một lần, chủy thủ
trong tay kề vào tim Nhạn Hồi.

Trước khi lưỡi dao cắm vào trái tim nàng thì nàng bị một lực đạo giữ lại.

Hàn khí băng tuyết hoàn toàn khác với Tố Ảnh chắn trước mặt Nhạn Hồi.

Đẩy lưỡi dao ra, chặt đứt xiềng xích trên tay Nhạn Hồi, ôm nàng vào lòng.

Vòng tay mang hơi sương lạnh này Nhạn Hồi đã lâu không cảm nhận được, người
đến ôm chặt nàng, áp nàng vào ngực mình, che chắn bảo vệ nàng.

”Nhạn Hồi nghe thấy Tố Ảnh sau lưng nàng chất vấn: “Vì nữ nhân này, Lăng Tiêu không thèm để ý đến đại kế nữa sao?”

Lăng Tiêu không đáp, xuất chiêu với Tố Ảnh, pháp lực va chạm trong nhà lao
chật hẹp phát ra tiếng động lớn, chỉ giây lát sau, pháp trận băng tuyết
dưới chân bùng lên.

Nhạn Hồi cảm giác mình bị kéo đi ngày càng
xa, không biết thời gian trôi qua bao lâu, cảnh tượng biến đổi xung
quanh mới từ từ ngừng lại.

Người ôm nàng buông tay, Nhạn Hồi lui lại mấy bước, lúc này mới nhìn rõ hoàn cảnh xung quanh.

Cây cỏ khe suối lạ lẫm, không biết là ở trong khu rừng ẩn mật nào trên thế
gian này. Lăng Tiêu đứng trước mặt nàng sắc môi hơi tái, nhìn Nhạn Hồi
noi: “Con thật sự dám tẩy tủy tu luyện thuật pháp của Yêu tộc!” Giọng
hắn hơi khàn, song Nhạn Hồi lại cảm thấy hết sức sắc bén khó nghe pha
lẫn mỉa mai.

”Nếu không thì sao?” Nhạn Hồi cười lạnh, “Con phải cam tâm tình nguyện bị người đánh, sau đó trở thành phế nhân sao?”

”Thuật pháp của Yêu tộc tu luyện quá nhanh...”

”Bởi vậy Lăng Tiêu đạo trưởng lại muốn đánh con chín chín tám mươi mốt roi
tội đại nghịch bất đạo sao?” Nhạn Hồi hỏi ngược lại, “Hay thẳng tay giết đồ đệ bất hiếu như con?”

Lăng Tiêu dời mắt đi, không nhìn vẻ mặt mỉa mai của Nhạn Hồi, “Rời khỏi Trung Nguyên, cũng đừng đến Thanh Khâu
Tây Nam nữa, hiện giờ đại chiến Tiên Yêu đang đến gần, Tiên đảo ngòi
biển không màng sự đời, con hãy tới đó lánh nạn đi.”

Nhạn Hồi
nghe vậy thì cảm thấy không thể hiểu nổi, “Lăng Tiêu đạo trưởng, giờ đây con có quan hệ gì với người đâu, đáng để người quan tâm đến mạng tàn
của con như vậy sao?”

Lăng Tiêu khẽ mím cánh môi mỏng, “Không có quan hệ gì, nhưng niệm tình từng là sư đồ..”

”Không cần.” Nhạn Hồi nói, “Bốn chữ từng là sư đồ quá nặng, Nhạn Hồi không
gánh nổi, người hãy quên quá khứ mười năm trước đi, người muốn con trốn
chạy trong lúc then chốt, Nhạn Hồi không làm được. Con coi như người
chưa từng nói lời này. Ở Thanh Khâu còn có người con muốn bả vệ, con
nguyện cùng hắn đón nhận mọi cơn mưa máu gió tanh, tất cả nguy nan khổ
nạn sắp tới.”

Lăng Tiêu nghe Nhạn Hồi nói vậy, đôi mắt cụp xuống lập tức ngước lên: “Con nhất định phải tới Tiên đảo.”

”Ha...” Nhạn Hồi nhất thời không nhịn được, buột miệng cười lạnh, “Hoang đường. Tại sao con nhất định phải đi? Vì mệnh lệnh của người sao?”

Lăng Tiêu sầm mặt không nói nữa, có điều trong tay đã ngưng tụ Tiên lực,
Nhạn Hồi thấy Lăng Tiêu nói không thông, muốn trực tiếp ra tay, nàng
thoáng sửng sốt, định điều động pháp lực trong người phản kháng, nhưng
phát hiện phong ấn Tố Ảnh để lại trong cơ thể vẫn còn, nhất thời nàng
không thể sử dụng pháp lực.

”Cho dù là bắt trói con lại, con cũng phải tới Tijên đảo.” Lăng Tiêu đưa tay tóm lấy nàng, Nhạn Hồi tránh về
phía sau, không ngờ cũng thật sự tránh được, nàng liên tiếp thoái lui,
Lăng Tiêu từng bước ép gần.

Nhạn Hồi nhíu mày, “Con không muốn đi Tiên đảo gì hết, con từng hứa với một người sau này sẽ bảo vệ người đó, con nói được thì không định nuốt lời.” Nhạn Hồi chăm chăm nhìn Lăng
Tiêu, “Không như trước đây.”

Rõ ràng đã nói sau này núi Thần Tinh sẽ trở thành nhà của nàng, nhưng cuối cùng lại đuổi nàng đi, rõ ràng đã nói không để nàng chịu nỗi khổ nay đây mai đó, nhưng hiện giờ nhìn thử
xem, chính tay hắn đã khiến nàng phải nay đây mai đó.

Lăng Tiêu
nghe vậy sắc mặt tái đi, khóe môi run nhẹ, một lúc lâu sau mới nói: “Yêu long Thiên Diệu đó không hề tốt như con nghĩ, hắn làm tất cả chẳng qua
vì nội đan của hắn trong ngực con thôi!”

”Vì nội đan thì đã sao!” Nhạn Hồi thẳng thừng phản bác, “Ít ra Thiên Diệu quan tâm tới con hơn
ai hết, ít ra hắn chưa từng nghĩ tới việc lấy lại nội đan. Có lẽ hắn
từng giấu giếm, từng âm mưu toan tính, muốn lợi dụng con xong sẽ vứt bỏ
như một con cờ. Song hắn lại không làm gì con hết.”

Nhạn Hồi
không phải là người không nhìn rõ tình thế, lúc đó Quốc chủ Thanh Khâu
hỏi Thiên Diệu đã thu thập đầy đủ các bộ phận chưa, có lẽ đã nhìn ra
Thiên Diệu chưa tìm lại được nội đan, vậy mà Thiên Diệu nói đã tìm được
rồi, ý là không muốn dùng thứ trong ngực nàng nữa.

”Thqên Diệu
đối với con thế nào lòng con hiểu rõ, không phiền Lăng Tiêu chân nhân
nhọc lòng.” Nhạn Hồi ngừng lại một chút, “Còn Chân nhân người vẫn biết
quan tâm tới đồ đệ mình sao?”

Nhạn Hồi nhìn Lăng Tiêu, không ngăn nổi nụ cười mỉa mai trên môi: “Chuyện đến nước này, Chân nhân làm như vậy là vì cớ gì?”

Lăng Tiêu thoáng im lặng, “Hôm nay con phải đi phải ta.”

Hắn tiến lên phía trước, mỗi một bước là một đạo pháp thuật dưới chân, gió
tuyết áp xuống đất trói buộc đôi chân Nhạn Hồi, không cho nàng cử động,
Lăng Tiêu tiến lên bắt lấy nàng, Nhạn Hồi hết đường tránh né, liền vô
thức tung chưởng đánh lên vai Lăng Tiêu.

Lăng Tiêu hự một tiếng.

Thân hình hắn khựng lại, Nhạn Hồi nhìn thấy dưới lớp áo trắng của núi Thần Tinh có vệt máu đỏ từ trong dần dần thấm ra.

Là... ban nãy lúc đưa nàng đi bị Tố Ảnh đả thương sao...

Động tác trên tay Nhạn Hồi khựng lại, bỗng nhiên nghe một tiếng hét giòn giã truyền ra từ lòng bàn tay nàng: “Chủ nhân đừng hoảng, để em đưa cô đi!”

Theo tiếng hét của Huyễn Tiểu Yên, Nhạn Hồi cảm giác chân nhẹ bẫng, pháp
thuật trói chân nàng của Lăng Tiêu bị phá, cơ thể trở nên nhẹ nhàng hơn
nhiều, nàng cảm thấy mình bị một sức mạnh như có như không cuốn bay lên
không trung. Dần dần không còn nhìn rõ Lăng Tiêu đang ôm vai đứng trong
rừng chưa tỉnh táo lại.

Không biết đi bao xa, Huyễn Tiểu Yên mới
thò đầu ra bên cạnh Nhạn Hồi, hóa thành hình người đưa nàng bay trong
không trung: “Ông trời ơi, sợ chết được, lần này đúng là phong ba trắc
trở khởi tử hồi sinh đó!”

Nhạn Hồi không có tâm tư sửa lỗi dùng
từ không chính xác của nó, trong đầu rối bời nghĩ về vết thương của Lăng Tiêu, sau đó quay đầu hỏi Huyễn Tiểu Yên một câu: “Ngươi theo tới lúc
nào?”

”Chủ nhân à, lần này cô còn sống cũng nhờ em hết đó.” Huyễn Tiểu Yên kiêu ngạo nói, “Lần trước cô và Yêu long Thiên Diệu lén đi
Quảng Hàn môn, sau đó chẳng phải suýt chút biến thành xác chết quay về
sao, từ đó em bèn chú ý trông chừng cô, lúc cô ra chiến trường, em bèn
ngủ trong chiếc nhẫn lén theo cô, cô bị Tố Ảnh bắt, bị Lăng Tiêu bắt em
đều di theo, có điều mãi không tìm được cơ hội cứu cô ra thôi, giờ thì
tốt rồi, cô xem em thông minh ghê chưa, chỉ cần có một khe hở là em giúp được cô ngay, cô không khen em sao?”

Nhạn Hồi gật đầu, “Phải khen ngươi.” Nàng nói, “May nhờ có ngươi.”

Nếu khoongm nếu nàng bik Lăng Tiêu bắt ra Tiên đảo ngoài biển, vậy biêt đến khi nào nàng mới trả được nợ cho Thiên Diệu đây...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui