06
Phụ thân đúng là có dã tâm.
Ngay sau khi thân thể lão hoàng đế không được tốt, quyết đoán chọn về phe Nhị hoàng tử có năng lực và thủ đoạn mạnh mẽ.
Thế là Nhị hoàng tử có địa vị ngang bằng với Thái tử điện hạ.
Vào ngày ta cập kê hôm đó, do trong phủ có nhiều người, trong lúc hỗn loạn ta và a tỷ đều bị bắt cóc.
Chờ ta tỉnh lại, đã ở trong xe ngựa lao ra khỏi thành.
A tỷ nằm ở bên cạnh ta, ta vội vàng đẩy nàng, "A tỷ, mau tỉnh lại!"
"Chuyện gì xảy ra thế?" A tỷ mới tỉnh lại hơi mơ màng, nhưng sau khi nhận ra tình huống của mình thì tỉnh táo hơn ta nhiều.
Nàng dùng dao nhỏ mang theo bên mình, cắt đứt dây thừng trói chúng ta lại.
"Đợi lát nữa ta nói nhảy xe, muội hãy nhảy xuống, nếu chậm chạp thì tự mình chịu!"
Dứt lời, nàng cũng chẳng quản ta, vén rèm lên, đạp một cái cho phu xe lăn xuống dưới.
"Đi–" nàng hét lên.
Xe ngựa không biết chạy về phía nào cứ chạy thẳng về phía trước, phía trước có ba người cưỡi ngựa đang đón đầu, nhìn thấy vậy người đứng đầu c.h.ử.i mắng một câu, trực diện ngăn xe ngựa.
Xe ngựa dĩ nhiên không bằng được ngựa, khi mà a tỷ điều khiển xe tới chỗ sườn dốc, nàng nhỏ tiếng nói, "nhảy xe!"
Kia bóng dáng mảnh mai lao nhanh xuống khỏi xe.
Ta vốn chuẩn bị kỹ càng, không chút nghĩ ngợi cũng nhảy xuống theo.
Cỏ ở sườn dốc rất dày, chúng ta lăn rất nhanh. . Truyện hay? Tì𝐦 ngay trang chính # T𝑹ÙMT𝑹𝑼𝐘 Ệ𝖭.𝘝n #
Dưới sự che chắn của đám cỏ, xe ngựa đã vụt qua.
Ngay khi ta tưởng là đã trốn được rồi, thì người cưỡi ngựa chợt dừng lại.
"Xuống phía dưới tim, xe ngựa chở người không thể chạy nhanh như vậy, có lẽ đã nhảy xuống!"
Tim ta như nhảy lên đến tận cổ họng (ý chỉ sự lo lắng mà tôi chưa nghĩ ra cụm nào).
07
Không có bất ngờ gì khi chúng ta bị bắt trở lại.
Nhưng cũng may vừa mới buộc dây thừng, cha ta đã mang người chạy tới.
Bọn cướp thấy không mang ta và a tỷ đi được, dứt khoát đặt k.i.ế.m lên cổ ta và a tỷ.
Nhếch mép cười, "Phó tướng quân, nếu không muốn con gái của ngài xảy ra chuyện, mau c.h.ặ.t một tay!"
Lưỡi kiếm xẹt qua cổ ta, cảm giác nhói nhói xuất hiện.
Ta chưa bao giờ gặp tình cảnh như vậy, sự sợ hãi, kinh khoảng trong giây lát trào dâng, mặt ta trắng bệch, không suy nghĩ nhìn về phía phụ thân cầu cứu, "Phụ thân, cứu con"
Mẫu thân đứng ở bên cạnh phụ thân, nhưng ánh mắt chỉ nhìn về phía a tỷ, trong mắt lộ rõ sự lo lắng.
A tỷ không nói câu nào.
Trên mặt phụ thân rõ ràng lộ ra sự do dự, khi bọn cướp cho rằng đã thành công, thì cha ta có hành động.
Đám người không kịp phản ứng gì, có một mũi tên từ không trung lao vút đến.
Con ngươi của ta co lại, bị một cánh tay dùng sức kéo lại, sau đó sự đau đớn xuất hiện, dường như tất cả thanh âm xung quanh đều biến mất.
Ta cúi đầu nhìn xuống, trên ngực có vết m.á.u đang thấm dần ra quần áo.
Mà người bên cạnh, a tỷ lại nhân cơ hội trong lúc nói chuyện đã âm thầm cắt đứt dây thừng, thoát khỏi trói buộc chạy về phía mẫu thân.
Trong khoảnh khắc đó chỉ còn ta đứng đó.
Bọn cướp thấy tình huống không đúng, một kẻ kéo sợi dây thúc ngựa.
Ta bị dây thừng kéo, chật vật ngã xuống đấy, ngựa chạy vội vàng kéo lê ta qua đường núi nhấp nhô.
Ánh mắt nhìn liếc qua.
Mẫu thân ôm chặt a tỷ, vẻ mặt nghĩ mà sợ, mà phụ thân cũng quay đầu nhìn về phía a tỷ.
Quá mức đau đớn kích thích thần kinh của ta, cuối cùng ta không chịu nổi mà ngất đi.
08
Lúc ta được cứu ra từ tay bọn cướp, gần như đã m.ấ.t nửa mạng.
Bị ngựa kéo một dặm đường dài, ở sau lưng, đùi, tất cả đều bị ma sát trầy xước nghiêm trọng.
Nhưng tổn thương nghiêm trọng nhất vẫn là ở ngực, mũi tên ở phía trước ngực gần như xuyên thủng qua phía sau.
Trong phủ tướng quân.
Có rất nhiều đại phu đi ra ra vào vào trong phòng của ta, nhưng tất cả đều cau mày.
Mẫu thân chờ ở bên ngoài, thỉnh thoảng lên tiếng hỏi thăm, "Đứa bé Nhiên nhi kia như thế nào? Có thể chữa khỏi hay không? Về sau có lưu lại sẹo hay không?"
Trong lúc mơ màng, ta nghe thấy tiếng đại phu thở dài, "Chắc chắn để lại sẹo, nhưng mà có thể qua được đêm nay hay không còn chưa biết được."
Ta thích nhất là chưng diện, vậy mà bây giờ toàn thân có vết sẹo.
Cả thân thể đã đau đến c.h.ế.t lặng, nước mắt của ta vô thức rơi xuống.
Bên cạnh Vân Chi cũng đang khóc.
Không được bao lâu, ta lại rơi vào mê man.
09
Chờ khi ta tỉnh lại, mẫu thân đang ở bên cạnh ta, hai mắt hồng hồng.
Thấy ta mở mắt, mẫu thân sai người mang nước đến, ân cần nói, "Nhiên nhi, có khát hay đói bụng không, mẫu thân ở đây rồi."
Ta ho khụ khụ vài cái, trong phút chốc nước mắt của bà rơi xuống.
Nếu là lúc trước, ta dĩ nhiên sẽ cảm thấy vô cùng hạnh phúc, nhưng bây giờ, lòng ta không chút gợn sóng.
"Ra ngoài."
Ta mở miệng, giọng giống như là bị va vào sỏi đá, rất khó nghe.
"Nhiên nhi..." Bà kinh ngạc nhìn ta, đau lòng trong mắt không giống như đang giả vờ.
Nhưng ta chỉ cảm thấy phiền chán, dứt khoát nhắm mắt lại không nhìn bà.
Ta không rõ là đến cùng ta đã làm sai điều gì mà phải rơi xuống hoàn cảnh như bây giờ.
Nếu như là do ta khao khát tình yêu của bọn họ, vậy bây giờ, ta cũng không cần nữa.
Vết thương của ta vẫn không thấy đỡ, lại do sốt cao, mấy ngày ta trôi đều là bộ dáng nửa tỉnh nửa mê.
Biết được sau này sẽ có nhiều vết sẹo khó coi trên người, ta ngày càng trầm mặc ít nói.
Lúc a tỷ đến thăm ta, vẻ mặt vẫn lạnh nhạt như cũ, "Phó Nhiên, cũng chỉ là vết thương da thịt mà thôi, ta không hiểu sao muội làm ra dáng vẻ như thế, muội chưa từng thấy trên chiến trường nhiều người vì đánh trận mà đã mất đi cánh tay, hay mất chân, vậy mà muội từ nhỏ đã sống an nhàn, coi như là phụ mẫu bây giờ tốt với ta một chút cũng là nên làm, không phải sao?"
Ta nằm ở trên giường, nghe lời này, im lặng không nói.
Không đợi ta đáp lời, giọng nói a tỷ còn lạnh lùng hơn, "Hơn nữa, do muội ngu xuẩn, không biết trốn sao?"
Trốn?
Ta trốn như thế nào?
Dường như tất cả đều quên, ta chỉ là một khuê nữ tay trói gà không chặt.
Chưa từng tập võ, cũng không có năng lực tự bảo vệ mình.
Vết thương trên người giày vò ta từng giây từng phút, ta mở mắt ra, nhìn về phía a tỷ một thân áo lam nhạt, bỗng siết chặt tay, siết chặt đến mức ngón tay trắng bệch.
Kia là bộ y phục mà ta thích nhất, cố ý đi tú phòng đặt trước nnửa tháng.
Nhưng vào ngày hoàn thành, lại bị mẫu thân cản lại.
Mẫu thân nói, a tỷ chưa mặc bộ quần áo tử tế, vừa khéo thân hình của ta với a tỷ không khác nhau mấy. Không bằng đưa cho nàng bộ này.
Ta có chút ít không nguyện ý, nhưng mẫu thân không nói lời nào đã cầm đi.
Cũng chẳng rõ vì sao, tâm tình ta bỗng khó chịu, cũng không để ý vết thương sẽ bị toác ra, cầm lấy chén thuốc đặt ở bên cạnh, ném về phía nàng, lần đầu tiên nổi giận với nàng, "Cút đi!"
Chén thuốc chạm vào trán của nàng, chảy m.á.u.
Ta cũng không hiểu sao nàng biết võ công lại không né tránh, từ ngoài truyền đến một tiếng gầm, "hỗn trướng!!"
Phụ thân vội vàng chạy đến, giơ tay cao lên, nhưng nhìn thấy vết thương của ta lại không đ.á.n.h xuống.
Nhưng vết sẹo của ta vẫn nứt toác ra.
M.á.u chảy dinh dính vào xiêm y của ta, ta đau đến mức cả người run rẩy.
Nhưng ta không khóc, chỉ có thở phào.
Mẫu thân theo ngay sau phụ thân, thấy a tỷ bị thương, vô cùng đau lòng, ánh mắt nhìn về ta, bắt đầu trách móc: "Mẫu thân biết con trách phụ thân của con, nhưng việc này không có liên quan gì đến a tỷ của con, lúc ở trên chiến trường nàng còn từng bị gãy tay đấy, làm sao con cũng không biết điều một chút."
Lại là như thế,
Cũng bởi vì nàng đi chiến trường, cho nên ta xứng đáng bị thương ư?
Cũng bởi vì nàng đã từng bị thương nặng, cho nên cũng muốn ta giống như nàng sao?
Ta nhếc môi lộ ra nụ cười trào phúng, "Nếu chiến trường gian khổ như vậy, a tỷ ăn nhiều cay đắng như vậy, sao hai người không mang con đi thay?"
Nghe thấy lời này, mẫu thân vô ý nói, "Đây không phải là vì không nỡ –"
Ta cắt ngang lời bà nói, lạnh lùng nhìn về phía bà, "Không phải chỉ vì muốn lưu lại một con tin sao?
Bà cứng đờ.
10.
Ta vẫn nhớ kỹ.
Đêm giao thừa năm bảy tuổi đó, phụ thân tiếp thánh chỉ, phải xuất chinh.
Ta năn nỉ ông mang ta đi cùng.
Mặc dù ta thích chưng diện, lại sợ đau, nhưng chỉ cần ở bên cạnh họ, thì dù có chịu khổ ta cũng nguyện ý.
Dù sao cũng tốt hơn là ta lẻ loi một mình ở bên trong kinh thành bị người chế nhạo.
Nhưng phụ thân nhíu mày, khiển trách, "Con cái gì cũng không biết, con đi theo có thể làm gì?"
Mẫu thân cùng với a tỷ dọn dẹp đồ đạc, "Ta và a tỷ con đi là được, Nhiên nhi con cứ an tâm ở trong kinh thành, ma ma và nha hoàn đều ở đây."
Ta nhào tới ngăn cản, nhất quyết muốn đi.
Mẫu thân miệng thì đáp ứng, nhưng lúc nửa đêm, một đoàn người rời đi, ta nghe thấy tiếng động tỉnh dậy, lại bị ma ma ôm chặt lấy, "Nhị cô nương ngoan, chúng ta cứ ở trong kinh thành chờ tướng quân và phu nhân trở về, trên chiến trường nguy hiểm, chúng ta không đi nhé."
Ta thoát được tay ma ma, chạy tới cửa phủ, lại chỉ thấy được cái bóng của đội ngũ đã đi xa dần kia mà thôi.
Ta khóc đuổi theo họ, chạy theo một đoạn rất xa, nhưng vẫn không thể nào đuổi kịp.
Khi đó ta cho là họ thật sự yêu thương ta, nhưng bây giờ ta hiểu được.
Không phải.
Chỉ có không quan tâm, mới có thể yên lòng bỏ ta một mình ở kinh thành.
Từ đầu tới cuối chỉ là ta lừa gạt chính mình.
Giống như xác thực lời nói của ta, đối diện với sự chất vấn của ta, mẫu thân yên lặng, trong mắt lộ ra một chút áy náy.
Mà ngay cả phụ thân đang nổi giận cũng sửng sốt.
Chỉ có a tỷ vẫn đứng thẳng, mặt không có chút nào hổ thẹn.