Hồ Tiên Tình Kiếp - Giai Nhân Khuynh Quốc

"Có chuyện gì?!" Sở Khuynh Đằng khó chịu xoay người lại, ngồi dậy.

"Ở trước cửa chính điện có một tiểu cô nương và một vị công tử, bọn họ..." tên tiểu yêu hơi ngập ngừng.

"Bọn họ làm sao?!" hắn gắt lên.

Tên tiểu yêu kia không dám nói gì thêm, chỉ biết im lặng.

Hắn trở mình một lúc, chịu không nổi, hắn cho tên tiểu yêu kia lui rồi tự mình ra mở cửa.

"Chào huynh a." Một nữ tử thân vận y phục màu hồng phấn lên tiếng khẽ.

Hắn nhìn nữ tử kia không đáp rồi quay trở vào, định đóng cửa. Nhưng nàng ta cùng một người tùy tùng đã nhanh chóng bước vào, hai tay nàng ta giữ chặt cửa.

"Ta là Đỗ Trúc Lam nhưng mọi người ai cũng gọi là Lam Nhi. Lãnh huyết công tử sao? Ta rất là thích. Huynh có phải là Diệp Lãnh Thiên không?" giọng nàng cao vút.

"Không.Cô nương, nếu cô định đến đây để lừa đảo thì để ta nói cho cô biết một chuyện..." Hắn lạnh giọng và làm ra vẻ bí ẩn.

Nàng ta thích thú nhìn Sở Khuynh Đằng rồi ghé sát tai vào miệng hắn.


"TA KHÔNG CÓ TIỀN." Hắn hét lớn.

Phong Nhi ở trong khuê phòng cũng nghe được, thậm chí nàng còn nghe được cả tiếng khóc nũng nịu của nữ nhân kia.

"Tướng công, chàng có khách sao?" Phong Nhi từ trong đi ra, nàng phất nhẹ tay áo.

Trúc Lam kia cũng không chịu thua bởi một nữ nhân vô danh không biết từ đâu chui ra. Nàng ta khẽ liếc nhìn Phong Nhi một cái rồi quay sang Sở Khuynh Đằng giả vờ cả giận:

"Diệp Lãnh Thiên, huynh đã có thê tử ở quê nhà rồi mà còn lên đây lập phòng nhì, cưới tiểu thiếp huynh..."

Sở Khuynh Đằng cười khẩy, xoay lưng bỏ vào hậu điện, Trúc Lam trừng mắt nhìn theo bóng lưng tiêu sái của hắn, hét lớn:

"Diệp Lãnh Thiên, chàng được lắm."

"Cô nương, ta thấy cô cũng xinh đẹp. Hà tất gì phải đeo lấy một tên nam nhân vốn cả cô cũng không biết hắn." Phong Nhi khẽ cười.

"Cô mới là người không biết lớn nhỏ, dựa vào đâu mà cô nói ta không quen với huynh ấy?! Huynh ấy là tướng công của ta cơ mà." Trúc Lam tru tréo, nàng ta liếc Phong Nhi một chút rồi nói tiếp:


"Cô nương, ta thấy cô nương cũng khá đẹp, chỉ có điều là nhan sắc hơi kém ta một chút. Thảo nào chàng không thèm nói với cô một câu nào. Thảm thay."

Phong Nhi cười nhạt, phất tay ngồi xuống ngai vàng, "Cô nương có điều chưa biết rồi, ta và chàng không giao tiếp với nhau qua lời nói mà chủ yếu về ánh mắt, cử chỉ và thậm chí là..."

Trúc Lam kia nộ khí xung thiên, khói nghi ngút lên trời cao. Nàng ta chỉ hận vì không thể một dao đâm chết nữ nhân cao ngạo trước mặt mình.

"Chuyện này vẫn chưa kết thúc đâu, ta sẽ còn trở lại tính sổ với cô. Ta và hài tử của ta." Trúc Lam xắn tay áo lên cao, để lộ tay trắng mịn màng.

Trúc Lam khó chịu trừng mắt nhìn Phong Nhi, nàng ta quay lưng bỏ đi. Phong Nhi cười khẩy không quên hét to một câu:

"Chu sa còn đó mà đã có hài tử rồi sao? Cao siêu. Cao siêu."

Phong Nhi dụi dụi mắt, định quay vào giường ngủ tiếp, đáng tiếc nói chuyện với nàng ta nhiều quá đến nỗi hết cả buồn ngủ. Từ hậu điện, Sở Khuynh Đằng từ tốn bước ra, đến trước mặt tiểu mỹ nhân cười cười:

"Nãy ta nghe nàng gọi ta là tướng công thì phải?!"

Phong Nhi nhìn hắn, nheo nheo mắt giả vờ: "Làm gì có?! Sao ta lại không nghe gì hết vậy."

"Còn chối. Được rồi, không cãi nhau với nàng nữa, chúng ta chuẩn bị dùng điểm tâm thôi."

Phong Nhi cũng chẳng còn hơi sức đâu mà cãi với hắn, nàng đi vào khuê phòng, chỉnh chu lại y phục rồi cùng Sở Khuynh Đằng dùng điểm tâm. Vì hôm nay nàng đã giúp hắn đuổi được một nữ nhi không quen biết đi nên hắn cũng không chấp nhất với nàng chuyện ăn uống. Phong Nhi a ô chén sạch con gà, hóa thân thành hồ ly nằm phơi nắng trước cửa sổ.

Hắn nhấc nàng đặt lên đầu gối hắn, còn mình thì ngồi trên cửa sổ đọc sách, cùng sủng vật tắm nắng. Phong Nhi đưa bốn chân ôm tay hắn, Sở Khuynh Đằng hạ sách xuống nhìn nàng, khẽ cù cù cái bụng no căng tròn của nàng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận