Trời sập tối khi tôi bước ra khỏi cổng trường.
Tôi định bụng sẽ tự về nhà như mọi ngày, nhưng không ngờ lại thấy Minh đứng đợi phía trước, tựa vào tường.
Một điều mà lâu lắm rồi cậu ta không làm.
Tôi khẽ cau mày, thầm nghĩ: "Sao cậu ấy lại ở đây?"
Minh đã lâu không đợi tôi về, đặc biệt sau lần từ chối từ chối một năm trước.
Nhưng hôm nay, cậu ấy lại xuất hiện, vẻ ngoài bình thản như không có gì.
“Chị về chưa?” – Giọng Minh vang lên, lạnh lùng nhưng không hề mất đi sự quan tâm thường thấy.
Cậu ấy không cười, chỉ nhìn tôi với ánh mắt xa xăm.
Tôi khẽ gật đầu và cùng Minh bước lên chiếc xe buýt.
Không gian trên xe buýt khá im lặng.
Chỉ có tiếng động cơ ồn ào và thi thoảng là vài cuộc trò chuyện rì rầm phía sau.
Tôi liếc nhìn Minh từ khóe mắt, cố gắng không để lộ sự ngượng ngùng và bối rối của mình.
Sự im lặng giữa hai chúng tôi hôm nay không hề dễ chịu như trước.
Tôi bắt đầu nhớ lại chuyện hôm qua mất thẻ ngân hàng – chiếc thẻ tôi dùng để giữ quỹ lớp.
Mọi việc diễn ra rất nhanh, và cho đến giờ vẫn chưa ai tìm ra dấu vết gì.
Nhưng trong lòng tôi, một cảm giác khó chịu cứ lớn dần.
Tôi không muốn nghi ngờ Minh, nhưng sự việc quá trùng hợp.
“Hôm đó...!em đang ở đâu?” – Tôi bất ngờ lên tiếng, câu hỏi bật ra trước khi tôi kịp suy nghĩ kỹ.
Tôi không nhìn Minh, chỉ chăm chăm vào con đường phía trước.
Minh không tỏ ra bất ngờ.
Cậu ấy vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng, chỉ quay đầu nhìn tôi thoáng chốc, rồi cất giọng: “Chị đang nói hôm chị mất thẻ ngân hàng à?”
Tôi gật đầu, vẫn không dám đối diện ánh mắt của cậu ấy.
“Và hôm nay...!em đến xem camera an ninh ở trường phải không?”
Lần này, Minh bật cười khẽ, nhưng giọng cười không có chút ấm áp nào.
“Chị nghi ngờ em à?”
Tôi thoáng rùng mình.
Cậu ấy nói đúng trọng tâm, không vòng vo.
Tôi không biết nên trả lời thế nào, nhưng trong lòng càng rối bời.
"Không phải...!chị chỉ thắc mắc thôi." Giọng tôi yếu ớt hơn bao giờ hết.
Minh thở dài, quay đầu nhìn ra cửa sổ.
“Nếu chị đã nghĩ thế...!thì em cũng chẳng biết phải nói gì nữa.”
Sự im lặng lại bao trùm giữa chúng tôi.
Lần này nó ngột ngạt hơn trước.
Tôi không thể đoán được Minh đang nghĩ gì, nhưng rõ ràng tôi đã chạm đến một vấn đề mà cậu không muốn nói.
Nhưng tại sao cậu lại đi kiểm tra camera an ninh? Và sao lại xuất hiện vào đúng hôm tôi bị mất thẻ? Những câu hỏi cứ luẩn quẩn trong đầu, nhưng tôi không thể tìm ra câu trả lời thỏa đáng.
Cậu ấy có thực sự liên quan đến vụ mất thẻ không? Hay tôi chỉ đang suy nghĩ quá nhiều?
Chợt Minh khẽ đưa người ra phía trước, ánh mắt đột nhiên kiên định quay sang tôi “Cho em mượn điện thoại của chị?”
Sau tíc tắc cậu ta kiểm tra gì đó rồi liền trả lại điện thoại cho tôi, cậu ta tioeeps tục tựa người về phía sau ghế.
Mở màn hình điện thoại lên muốn biết cậu ta vừa xem những gì?
Màn hình điện thoại bật sáng hiển thị ứng dụng mà Minh vừa truy cập mà chưa thoát ra.
Tin nhắn!
Minh vô xem tin nhắn chuyển tiền của tôi.
Khi biết mà lúc tin nhắn ngân hàng này chuyển tới cũng là lúc tôi kiểm tra lại số dư tài khoản ngân hang trong app và cũng kiểm tra thẻ ngân hang thì phát hiện bị mất.
“Cậu ta xem nó làm gì?” Tôi tò mò.
Tôi không tiếp tục đoán già đoán non mà muốn quay lại trực tiếp hỏi cậu ấy nhưng bỗng..
Chiếc xe buýt dừng lại, kéo tôi ra khỏi dòng suy nghĩ.
Minh đứng dậy, cậu ấy không nói lời nào, chỉ quay sang tôi một lần cuối trước khi bước xuống xe.
Ánh mắt cậu ấy vẫn lạnh lùng như mọi khi, nhưng lại có điều gì đó khác thường.
Một sự kiên định, một lời cảnh báo ngầm mà tôi không thể hiểu rõ.
Tôi nhìn theo bóng cậu ấy khuất dần trong đám đông, lòng đầy băn khoăn.
Đây không phải điểm bus của nhà cậu áy cũng như nhà tôi vì chúng tôi là hang xóm nên ở cạnh nhau.
Tôi không biết liệu có nên tin vào cảm giác của mình hay không, nhưng điều chắc chắn là Minh đang che giấu điều gì đó.
Cậu ấy không lấy thẻ của tôi,có lẽ tôi biết điều đó.
Nhưng tại sao cậu ấy lại cứ xuất hiện đúng vào những thời điểm quan trọng?
Và rồi tôi nhận ra, dù không muốn, Minh đã bước vào tâm trí tôi nhiều hơn những gì tôi từng nghĩ.
Chuyện gì đang diễn ra với chúng tôi vậy? Tôi cần tìm ra sự thật...!trước khi quá muộn.
Về đến nhà, tôi nằm phịch xuống giường, cảm giác mệt mỏi ập đến sau một ngày dài.
Ánh đèn phòng ngủ mờ mờ tỏa ra sự yên tĩnh mà tôi cần.
Tôi mở điện thoại, vào tin nhắn ngân hàng mà Minh vừa xem.
Cảm giác bất an lại dâng lên trong lòng tôi.
Mất thẻ ngân hàng là một chuyện, nhưng mất số tiền quỹ lớp khổng lồ kia lại là một truyện, điều đó khiến tôi lo lắng hơn nhiều.
Tôi không thể hiểu nổi chuyện gì đang diễn ra.
Đang miên man suy nghĩ, điện thoại bỗng reo lên.
Thầy giáo của tôi gọi.
“Alo, Linh à?” – Giọng thầy trầm và gấp gáp.
“Thầy đã liên hệđược với người đã đăng kí thẻ ngân hang rồi.
Họ bảo có thể xác định chủ tài khoản đã thực hiện giao dịch rút tiền từ thẻ của em.
Em có thể ra ngân hàng kiểm tra ngay bây giờ không?”
Tôi bật dậy, mắt mở to.
“Dạ, được thầy ạ! Em sẽ đến ngay!”
Ngay lập tức, tôi vơ lấy túi xách và chạy xuống nhà, gọi xe đến ngân hàng nhanh nhất có thể.
Ngân hàng chỉ còn mở cửa chưa đầy một tiếng nữa, và tôi biết nếu bỏ lỡ hôm nay, mọi thứ có thể sẽ càng rắc rối hơn.
Xe đến nơi, tôi lao xuống và chạy nhanh vào trong ngân hàng.
Thầy giáo đã đợi tôi sẵn ở đó, tay cầm chiếc điện thoại đang xem gì đó.
“Nhanh lên, chỉ còn chút thời gian thôi,” thầy nhắc tôi.
Chúng tôi tiến vào quầy giao dịch và giải thích tình huống.
Nhân viên ngân hàng kiểm tra tài khoản của tôi trên hệ thống.
Sau vài phút im lặng căng thẳng, người nhân viên cuối cùng cũng lên tiếng.
“Chúng tôi phát hiện ra có một giao dịch rút tiền lạ từ thẻ của bạn vào ngày hôm qua,” cô ấy nói, mắt nhìn chằm chằm vào màn hình.
“Nhưng vì đây là giao dịch rút tiền, không phải chuyển khoản, nên chúng tôi không thể xác định được người nhận.
”
Tôi cảm thấy tim mình thắt lại.
"Chỉ một giao dịch lạ thôi sao?" Tôi hỏi lại, cố gắng tìm kiếm thêm manh mối.
Nhưng không có gì thêm.
Thầy giáo cũng không nói gì, chỉ lặng lẽ đứng nhìn tôi.
Cảm giác thất vọng bắt đầu lan tỏa.
Tôi đã hy vọng rằng việc đến ngân hàng sẽ giúp làm sáng tỏ mọi chuyện, nhưng lại chỉ nhận được thêm sự mơ hồ.
Một giao dịch rút tiền mà không có thông tin gì về người thực hiện.
Điều này chỉ làm tôi cảm thấy rối rắm hơn.
Ra khỏi ngân hàng, tôi quay sang thầy: “Giờ mình phải làm gì tiếp theo hả thầy?”
Thầy giáo im lặng một lúc, rồi khẽ thở dài: “Chắc mình phải tìm cách khác.
Nhưng trước mắt, em nên khóa thẻ lại.
Chuyện này còn phức tạp lắm.”
Tôi gật đầu, lòng vẫn còn ngổn ngang bao câu hỏi chưa có lời giải đáp.
Ai là người đã lấy thẻ của tôi? Và họ đã rút tiền để làm gì? Câu trả lời dường như vẫn đang ở đâu đó, chờ đợi tôi khám phá...